[Góc nhìn của Tần Ánh Tuyết]
Ta từng cho rằng là lưỡng tình tương duyệt.
Cuối cùng lại phát hiện chỉ là trò hề tự mình đa tình.
Chu Sóc, từ đầu đến cuối chỉ lợi dụng ta.
Ta từ nhỏ đã được định sẵn là Thái tử phi của hắn.
Ta yêu Chu Sóc sâu đậm, cũng nguyện ý giúp hắn lên ngôi Hoàng đế.
Mà ta, sẽ trở thành Hoàng hậu duy nhất.
Nhưng ta không ngờ, Chu Sóc sẽ yêu người khác.
Chuyện này trong cung giấu rất kỹ, ta chỉ nghe loáng thoáng được vài câu.
Đợi đến khi ta muốn tìm hiểu.
Liền truyền ra tin tức vị cung nữ kia đã chết.
Chỉ là một cung nữ thôi, ta không cần để ý.
Mấy năm sau đó, Chu Sóc vẫn luôn đối xử tốt với ta.
Ta và hắn phát hiện ra thế giới này có cái gọi là người xuyên không, bọn họ biết rất nhiều thứ kỳ lạ.
Trà sữa, mì ăn liền, còn có thuốc súng.
Những bài thơ tuyệt vời mà ta chưa từng nghe qua.
Tóm lại, tất cả đều rất mới mẻ.
Chu Sóc nói, chỉ cần bắt được những người xuyên không này.
Khiến người xuyên không làm việc cho hắn.
Liền có thể lợi dụng những thứ bọn họ tạo ra để buôn bán, những thứ này ẩn chứa giá trị vô hạn, có thể đổi lấy rất nhiều tiền, chuẩn bị đầy đủ cho việc lên ngôi Hoàng đế.
Còn những bài thơ tuyệt vời kia, có thể thu phục lòng người của các văn nhân thiên hạ.
Mấy năm nay ta vẫn luôn giúp hắn tìm kiếm.
Tần Ánh Âm, muội muội lòng dạ độc ác nhưng thật sự ngu ngốc đáng thương của ta.
Sau khi rơi xuống hồ, hoàn toàn thay đổi thành một người khác.
Ta biết nàng nhất định là người xuyên không.
Cho nên ta mới nhiều lần thử dò xét.
Nhưng nàng ta không giống những kẻ xuyên không trước kia.
Nàng rất thông minh, thông minh đến mức ta có phần không đỡ nổi.
Sau đó, nàng ta nói cho ta biết một số chuyện.
Ta lựa chọn liên thủ với nàng.
Chu Sóc mà ta hết mực yêu thương, hóa ra từ đầu đến cuối chỉ xem ta như một con cờ.
Không sao cả.
Cờ thì đã sao?
Ta có thể chỉ cần ngôi vị hoàng hậu.
Nhưng hắn lại vì nữ nhân kia mà từ bỏ ngôi vị hoàng đế, thậm chí còn muốn đưa Tần gia ta vào chỗ chết.
Ta yêu hắn là thật.
Nhưng tình yêu này, kém xa trách nhiệm gia tộc và vinh quang của hoàng hậu.
Vì vậy, ta đã tự tay đưa hắn vào chỗ chết.
Lúc lưỡi d.a.o găm kia đ.â.m xuống.
Khi m.á.u tươi ấm nóng phun ra, tình yêu của ta dành cho hắn hoàn toàn tan vỡ.
Yêu hay không yêu.
Kỳ thực cũng không quan trọng đến vậy, trái lại còn khiến ta bị thương.
Chi bằng, cứ nắm lấy ngôi vị hoàng hậu.
Tam hoàng tử Chu Phù lên ngôi hoàng đế.
Hắn thích Tần Ánh Âm, ta nhìn ra được.
Tam hoàng tử nổi tiếng phóng đãng không kiềm chế, hóa ra cũng sẽ lộ ra dáng vẻ cẩn thận trước mặt một nữ nhân.
Hắn dâng hiến trái tim của mình, thậm chí cam tâm đánh đổi cả ngôi vị hoàng hậu.
Chỉ tiếc.
Hắn chưa từng ở chung với người xuyên không.
Không biết tư duy của người xuyên không khác với chúng ta.
Tình yêu mà họ muốn là độc nhất vô nhị.
Là cả đời chỉ có một người.
Vì vậy, Tần Ánh Âm kiêu ngạo, tuyệt đối không thể từ bỏ tất cả để tiến vào hậu cung, tranh giành tình yêu của Chu Phù với rất nhiều nữ nhân khác.
Mọi chuyện đều như ta dự liệu.
Tần Ánh Âm lựa chọn rời khỏi nơi này, trở về thế giới vốn thuộc về mình.
Chỉ là trước khi đi, ta rất muốn biết.
Tần Ánh Âm, rốt cuộc có từng yêu Chu Phù hay không.
Nàng chỉ đưa cho ta một cành hoa đào.
Ta bỗng nhớ tới điệu múa trong bữa tiệc ngắm hoa hôm đó.
Đẹp đến mức khiến hồn xiêu phách lạc.
Nếu ta là nam tử, e rằng cũng sẽ yêu.
Ta đưa cành hoa đào cho Chu Phù.
Hắn nhìn cành hoa đào đó, ngồi một mình suốt cả buổi chiều.
Ta trở thành hoàng hậu của Chu Phù.
Nhưng hắn chưa từng chạm vào ta.
Cũng không chạm vào bất kỳ nữ nhân nào trong hậu cung.
Hắn dường như chẳng vui vẻ chút nào.
Chọn một đứa trẻ từ trong tông thất, ghi vào dưới danh nghĩa của ta.
Rất nhiều năm sau.
Hắn dầu hết đèn tắt nằm trên chiếc giường trống trải, trong tay cầm một cành hoa đào vừa mới bẻ.
Ánh mắt hắn nhìn hoa đào, dịu dàng biết bao.
Ta nghĩ, hắn thật sự rất yêu nàng.
---
[Chu Sóc]
Ta không phải người tốt.
Bởi vì ta đã lợi dụng tình cảm của Tần Ánh Tuyết, lấy lý do đường hoàng để nàng ấy thay ta tìm kiếm người xuyên không.
Mà làm tất cả những điều này, chẳng qua chỉ là vì muốn hồi sinh người con gái ta yêu.
Chỉ tiếc.
Ta vẫn thất bại.
Đau buồn hơn cả cái chết, vốn dĩ ta định tự sát.
Nhưng một chén rượu độc uống xuống, ta lại đến một thế giới kỳ lạ.
Mọi thứ ở đây đều rất xa lạ.
Nhưng ta không hề cảm thấy sợ hãi.
Tất cả cảnh tượng ở đây, đều giống như Nặc Nhi miêu tả.
Vậy là, ta thật sự đã đến thế giới của nàng?