Để cho giống thật, ta còn cố ý dẫn Hồng Phất ra chợ chọn mua một ít đồ cúng thượng hạng.
Mới mua được vài món bánh, đã đụng mặt Chu Phù.
"Tần nhị tiểu thư, lại gặp mặt rồi."
Hôm nay Chu Phù thay một bộ trường bào màu đen, tay cầm quạt xếp, che đi vẻ nữ tính nơi hàng lông mày và khóe mắt, tăng thêm phần cao quý, đúng là có phong thái của một công tử tuấn tú.
"Ngươi không phải cố ý đến tìm ta sao?"
Ta liếc nhìn Hồng Phất, nha đầu này cũng lanh lợi, xách làn lặng lẽ đi xa một chút.
Chu Phù mỉm cười, chỉ vào tửu lâu cách đó không xa nói: "Đã đến giờ ngọ, tửu lâu Dụ An này là tửu lâu nổi tiếng trong kinh thành, Tần nhị tiểu thư có thể nể mặt không?"
"Đương nhiên."
Ta theo Chu Phù lên tửu lâu Dụ An, ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ trên tầng hai, cửa sổ được che nửa kín nửa hở vừa vặn có thể nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài.
Nha đầu Hồng Phất đang ngồi ăn kẹo hồ lô trên bậc thang ven đường, thật là vui vẻ!
Đối với việc Chu Phù tìm ta, kỳ thật trong lòng ta đã sớm có chuẩn bị.
Từ sau lần trước ở điện Thính Vân tính kế công chúa bị hắn ta bắt gặp, hắn ta không những không vạch trần ta, ngược lại còn cho ta một tin tức có giá trị.
Ta liền biết hắn ta mơ hồ muốn lôi kéo ta.
Hoặc là muốn mượn tay ta, khiến Tần Ánh Tuyết và Chu Sóc không được yên ổn.
Tam hoàng tử bề ngoài có vẻ tiêu d.a.o tự tại, thật sự không màng đến hoàng quyền sao?
Không, đó là vì hắn ta không chạm đến được.
Cho nên mới giả vờ không muốn.
Như vậy, thánh thượng sủng ái Chu Phù, mới càng thêm đau lòng đứa con trai này.
Sự thiên vị của bậc đế vương, chưa chắc sẽ không trở thành lợi kiếm giúp Chu Phù bước lên ngai vàng vào một ngày nào đó.
Chỉ là trước đó, hắn ta phải tìm đủ lý do để kéo Chu Sóc xuống đài.
Chu Sóc có sự ủng hộ hùng hậu từ nhà mẹ đẻ, Thái tử phi tương lai lại là đích nữ của Thừa tướng, người đứng đầu bá quan.
Đơn thuần xét về thân phận, Chu Phù đã bị Chu Sóc áp chế hoàn toàn.
Nếu muốn lên ngôi, hắn chỉ có thể nắm được điểm yếu c.h.ế.t người của Chu Sóc.
Loại điểm yếu khiến hắn vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên được.
Không có Chu Sóc, Chu Phù mới có cơ hội bước lên ngai vàng.
Đáng tiếc, Chu Sóc cũng là kẻ cực kỳ tham vọng và có năng lực, Tần Ánh Tuyết lại là một hiền thê nội trợ tuyệt vời.
Cho đến nay, vẫn chưa có nửa điểm sơ hở nào để nắm bắt.
Vì vậy, Chu Phù chuyển ánh mắt sang ta.
Ai bảo giờ đây cả Tần Ánh Tuyết lẫn Chu Sóc, đều muốn moi được thứ gì đó từ ta chứ?
Vậy nên, tìm ra điểm yếu của Chu Sóc từ ta, rồi nhân cơ hội đó đánh bại hắn.
Tham vọng của Chu Phù, chưa bao giờ dừng lại.
Còn ta, giờ đây bị Tần Ánh Tuyết và Chu Sóc liên tục nhắm vào, cũng cần một người cộng tác đủ mạnh để chống lại bọn họ.
Vì vậy, ta và Chu Phù, có thể coi là nhất phách tức hợp.
Hắn muốn hoàng quyền, còn ta chỉ muốn biết sự thật đằng sau tất cả.
Ừm, còn có mạng sống của ta nữa.
Có chung mục đích và lợi ích, hợp tác với nhau trở nên đặc biệt vui vẻ.
Giữa những chén rượu trao đổi, chúng ta đã kết thành đồng minh.
"Vài ngày nữa ta phải đi chùa Ngọc An một chuyến."
Ta liếc nhìn Chu Phù, hắn cười mà không nói.
Giống hệt một con cáo già xảo quyệt.
13
Có Chu Phù hỗ trợ, ta rất nhanh đã xác định được ngày giỗ của "tỷ tỷ" mà Chu Sóc và người phụ nữ kia nhắc đến.
Dù sao người trong lòng Thái tử điện hạ, ngày giỗ tự nhiên không thể qua loa được.
Lại vừa khéo hơn ngày giỗ của di nương "ta" một ngày.
Ta lại lấy cớ ra ngoài mua đồ cúng, sau khi xe ngựa rẽ ngoặt, liền trực tiếp hướng thẳng đến chùa Ngọc An ngoại ô.
Lần này ta không mang Hồng Phất theo, nha đầu này không có chút võ công nào, lại đơn thuần đến mức hơi ngốc nghếch.
Sợ nàng ta hỏng việc, ta đặc biệt tìm cớ đuổi nàng ta đi.
Xe ngựa lắc lư suốt đường, một canh giờ sau mới đến chùa Ngọc An.
Ta đặc biệt cải trang một phen, che giấu dung mạo. Chỉ cần không phải người quá thân thiết, tuyệt đối không thể nhận ra ta là ai.
Khi đến chùa Ngọc An, ta trước đến đại điện thắp hương, sau đó lấy cớ tìm một gian phòng nghỉ ngơi một chút.
Chẳng mấy chốc, mơ hồ nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài.
Có lẽ là có rất nhiều người đến.
Ta dựa theo bản đồ địa hình chùa Ngọc An mà Chu Phù đưa, đã sớm chuẩn bị sẵn một vị trí tuyệt vời, vừa có thể nhìn rõ tình hình trong đại điện, lại không bị bọn họ phát hiện.
Thái tử Chu Sóc cũng cải trang một phen, đối diện với một tấm bài vị nào đó trong đại điện, ánh mắt dịu dàng khó giấu.
Ta đột nhiên nảy ra một ý nghĩ hoang đường.