Tiểu Trí là bệnh nhân tự kỷ mức độ nặng, mắc chướng ngại xã giao nghiêm trọng. Nhưng kể từ thuở bé, cậu đã thích tiếp xúc với động vật nhỏ, khiến mối quan hệ của cậu và động vật nhỏ hòa hợp hơn chung sống với con người rất nhiều.
Cậu đã làm việc ở trạm cứu trợ ba năm, sinh hoạt với các động vật nhỏ được nhận nuôi cũng rất hài hòa. Một vài bé chó bé mèo chịu cảnh ngược đãi và bỏ rơi vô nhân đạo, sau khi được cứu trợ, các bé vẫn còn sự đề phòng mãnh liệt và tâm lý sợ hãi với con người. Việc này cần nhân viên cứu trợ đủ kiên nhẫn để loại bỏ nỗi sợ con người của các bé từng bước một.
Thi thoảng một vài tình nguyện viên sẽ đến, giúp đỡ quét dọn vệ sinh trạm cứu trợ, tắm rửa cho chó mèo hoang. Đây cũng là một chuyện khó khăn, vì có vô số động vật nhỏ ở trạm cứu trợ, lượng phân và nước tiểu mà các bé thải ra mỗi ngày cần được kiểm tra, kiểm tra chậm một chút thôi thì sẽ bốc mùi nặng. Cũng không thể tránh khỏi việc các bé tỏ ra bài xích, gầm rú với người lạ. Nếu không phải người thật lòng muốn giúp đỡ các bé, bạn sẽ không làm được việc này.
Hôm nay trùng hợp một nhóm tình nguyện viên tới, để giúp trạm cứu trợ thu hút được nhiều chú ý hơn, họ còn cầm theo camera dự định quay chụp.
Thật ra dì Chúc muốn để Ôn Nhiễm tới thăm Ca Ca một chốc rồi rời đi, nhưng trạm cứu trợ lớn như vậy, khó tránh khỏi gặp phải nhóm tình nguyện viên.
Ôn Nhiễm ít khi thu hút nhiều ánh mắt như thế, đa số thời điểm, cô luôn được người nhà bảo vệ, cố gắng không tiếp xúc với đám đông. Vì hễ cô thu hút chú ý quá mức, đều không né được cảnh bị vài người bàn tán.
“Cô gái ấy cũng là tình nguyện viên à? Lần đầu tôi gặp một cô gái đơn thuần xinh xắn như vậy ở ngoài đời đó. Trời ạ, cậu thấy cô ấy chưa?!”
“Đừng ngốc nữa, làm gì có nhiều người khờ ngây thơ như thế? Mỹ nữ thật sự thì chẳng ai đơn thuần cả.”
“Nếu là tình nguyện viên thật, vậy không nên mặc nguyên cây trắng tới, có lẽ là hot girl mạng muốn lôi kéo chú ý thôi. Đừng chụp cô ta nữa, chắc chắn người ta đã mang theo máy ảnh dùng filter riêng rồi.”
“Mọi người biết gì chưa? Có nhân viên làm việc ở đây là người bệnh tự kỷ, có lẽ là thằng nhóc béo kia đấy. Trông khù khờ lắm, chào hỏi cậu ta mà cậu ta chỉ biết cười ngu ngơ.”
“Cô gái kia nhìn cũng là lạ, vừa rồi thợ quay phim nhờ cô ấy hợp tác chụp hình, cô ấy còn né tránh nữa. Chắc không phải hot girl mạng đâu, có thể chỉ đi chung với mẹ đến nhận nuôi chó mèo thôi. Có điều cô ấy đẹp thật đấy, ban nãy tôi đã thoáng nhìn gương mặt của cô ấy dưới mũ rồi, tuổi cũng còn trẻ.”
“Được rồi được rồi, mọi người đừng bàn tán về người khác nữa. Hôm nay chúng ta đến giúp các bé chó mèo tắm rửa hốt phân, còn phải giúp các bé chụp ảnh đăng thông tin nhận nuôi nữa, mọi người nhanh chóng bắt tay vào việc nào.”
Dì Chúc đứng cạnh Ôn Nhiễm không rời một tấc, thấy sắc mặt Ôn Nhiễm hơi kém, dì vội hỏi: “Nhiễm Nhiễm, hay chúng ta về nhé, chờ lần sau hẹn trước rồi hẵng qua?”
Đông người thế này, Ôn Nhiễm tuyệt đối không thể chịu được. Trước kia khi mẹ cô còn sống thì vẫn ổn, bây giờ ngay cả dì Chúc cũng biết, Ôn Nhiễm gặp khó khăn trong việc thích ứng với hoàn cảnh bên ngoài ra sao.
“Không.” Ôn Nhiễm lắc đầu: “Cháu muốn… Ca Ca, gặp Ca Ca, cháu… không đi.”
Không dễ gì mới đến đây được. Vì Ca Ca, cô nhất định phải kiên trì.
Một người đang tắm rửa giúp một bé cún vừa được cứu trợ không lâu, vì hoảng loạn mà bé vùng vẫy trong tay anh ta, lỡ cào anh ta bị thương. Mặc dù việc này không thể tránh khỏi, nhưng vẫn khiến vài tình nguyện viên sợ hãi kêu lên.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tiểu Trí đứng kế bên, vừa nghe thấy tiếng sủa inh ỏi của cún lẫn tiếng hét to của người, cậu đột nhiên che kín tai không ngừng giậm chân. Rõ ràng cậu đã có dấu hiệu mất kiểm soát, nhân viên của trạm mau chóng kéo cậu sang một bên.
Đúng lúc Ôn Nhiễm và dì Chúc đang ở đây, ít nhiều gì Ôn Nhiễm cũng bị ảnh hưởng. May sao dì Chúc đã kịp thời ôm cô vào lòng, che tai cô trấn an cô.
Cô và Tiểu Trí không thể chịu được âm thanh quá ồn ào chói tai ở môi trường xung quanh.
Song, khi mấy bé cún tò mò chạy đến dưới chân Ôn Nhiễm ngửi ngửi, Ôn Nhiễm bất chợt như được vỗ về. Cô khom người ôm một chú chó gầy yếu, xoa đầu nhỏ của chú.
Một người đàn ông trung niên vội chạy tới, ông tên Lâm Nguyên, là người phụ trách của trạm.
“Đây là Cầu Cầu, chú bị bỏ rơi vào nửa năm trước, vì lớn tuổi rồi nên mãi không được ai nhận nuôi, để Cầu Cầu dưỡng già ở đây cũng rất tốt.”
Lâm Nguyên biết Ôn Nhiễm, vì tháng nào Ôn Nhiễm cũng quyên góp tiền. Chẳng qua, đây cũng là lần đầu tiên ông gặp Ôn Nhiễm, không ngờ cô lại trẻ tuổi như thế.
Đương nhiên, người luôn giao tiếp với ông là dì Chúc, ông biết rõ tình hình của Ôn Nhiễm, cũng hơi áy náy vì hôm nay tình nguyện viên đột ngột tới. Nếu biết Ôn Nhiễm cũng đến, chắc chắn ông sẽ sắp xếp cho họ tới vào lần khác.
“Cháu cũng, có thể giúp các bé tắm rửa.” Ôn Nhiễm nói: “Nếu tắm rửa, cháu cũng có thể… cháu muốn giúp các bé, đáng thương quá ạ.”
Khi thật sự thấy những con vật lang thang này, cô không thể diễn tả được nỗi đau lòng sâu sắc ấy. Trong số các bé có đứa bị vứt bỏ, đứa tự đi lạc, đứa từng bị đánh đập, đứa mắc bệnh, đứa thì già cả rồi. Rõ ràng đã chịu nhiều bất hạnh, nhưng được người cứu trợ chăm sóc, các bé đã tin tưởng dựa dẫm vào con người một lần nữa, để lộ phần bụng nhỏ xù lông lên với họ, mong ngóng họ yêu thương.
Có lẽ cảm nhận được thiện ý dịu dàng của Ôn Nhiễm, nhiều bé mèo bé cún đến bên cạnh Ôn Nhiễm. Ôn Nhiễm lần lượt vuốt ve cơ thể mềm mại của các bé, có mấy chú chó cỡ lớn như Golden, Labrador cũng ngoan ngoãn nằm dưới chân cô, để cô nựng mình.
“Chị gái ơi, chị cũng đến thăm những con vật này à?” Một cô bé tình nguyện viên tới gần, hình như là sinh viên, thân thiện nói với Ôn Nhiễm: “Em tên Vi Vi, bọn em là tình nguyện viên cùng một nhóm. Em thấy chị đi cùng dì tới đây, đến để nhận nuôi sao?”
Dì Chúc lập tức đáp: “Bọn tôi đến thăm Ca Ca, là bé cún vừa được cứu từ đống rác.”
Vi Vi: “Ca Ca à. Bọn cháu cũng biết đến nơi này qua chuyện của Ca Ca ạ. Bé tội nghiệp thật, hai người muốn nhận nuôi bé sao?”
Dường như Vi Vi đã nhận ra Ôn Nhiễm không thể lên tiếng nói chuyện nhiều, nhưng cô ấy không nghĩ tới bệnh tự kỷ, vì Ôn Nhiễm và Tiểu Trí không giống nhau. Từ thuở nhỏ, cô đã được can thiệp trị liệu tự kỷ khá sớm, nhìn từ bề ngoài của cô, họ sẽ không biết được.
“Chị gái, chị tên gì vậy?” Vi Vi hỏi cô.
Dì Chúc nói: “Ngại quá cô bé, cô chủ nhà tôi tên Ôn Nhiễm, cô ấy không giỏi ăn nói cho lắm, cô đừng để ý.”
Vi Vi cười: “Không sao, Thượng đế là người công bằng, ông ấy đã tặng chị gái dung mạo xinh đẹp, nhưng không nỡ để chị ấy hoàn mỹ quá rồi bị ghen ghét ấy mà.”
Ôn Nhiễm sửng sốt, lần đầu tiên cô nghe được lời như vậy.
Vi Vi nói: “Chị Ôn Nhiễm, chúng ta đến thăm Ca Ca nhé?”
Nghe thấy câu này, Ôn Nhiễm gật gật đầu.
Được người phụ trách hướng dẫn, cuối cùng Ôn Nhiễm cũng gặp Ca Ca.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ca Ca ở đây hai ngày mới xem như qua cơn nguy kịch. Bé được bế ra khỏi lồng ấp, giờ phút này đang nằm sấp trong ổ, cơ thể gầy yếu nhẹ nhàng phập phồng.
Ôn Nhiễm lấy một con vịt nhỏ ra đặt cạnh bé, cẩn thận xoa đầu nhỏ của bé, khẽ hỏi: “Ca Ca, em khỏe không? Còn đau không? Ca Ca… em ổn không?”
Có lẽ Ca Ca được lai từ Golden và chó cỏ lông vàng, bé chỉ tầm sáu bảy tháng tuổi, trông rất dễ thương, khiến người yêu chó sẽ không nhịn được mà muốn nựng bé.
Nhưng vẻ dễ thương này cũng không thể chiến thắng bản tính độc ác của kẻ đã ngược đãi bé.
Vi Vi xót xa: “Bé tội nghiệp quá, kẻ đó tệ thật, sao có thể làm chuyện kinh khủng như vậy với bé cún xinh yêu thế này chứ? Em thật sự không dám tưởng tượng bé đã trải qua chuyện gì, đến giờ vẫn không dám nhấn mở xem video đó.”
“Tôi… tôi cũng không dám.” Giọng Ôn Nhiễm nghẹn ngào.
Vi Vi kinh ngạc: “Ôn Nhiễm, giọng chị hay quá, giống hệt trẻ con ấy.”
Ôn Nhiễm không rõ có phải cô ấy đang khen mình không, nhưng có lẽ vì có Ca Ca ở đây, cô cũng hiếm khi không tránh né hành động tiếp xúc của Vi Vi, thậm chí còn nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể suy yếu của Ca Ca cùng cô ấy.
Trong khoảnh khắc thấy Ca Ca, Ôn Nhiễm đã quyết định rồi.
Cô muốn nhận nuôi Ca Ca.
Mấy ngày trước, chú cún tội nghiệp này vẫn bị ngược đãi một cách vô nhân đạo, cho tới giờ bé vẫn chưa thể tự đứng lên được. Nhưng khi ăn uống, bé ăn ngon lành lắm, nhất định vì đã rất lâu rồi bé không được ăn uống đàng hoàng. Ban đầu bác sĩ thú y của trạm còn kể, vì đói lả mà bé đã nuốt rất nhiều rác từ bãi chất thải, còn không có nước sạch để uống trong khoảng thời gian dài nên mới thiếu dinh dưỡng như vậy.
“Ca Ca, về nhà với chị, nhé?” Ôn Nhiễm nói với bé: “Chị sẽ… chăm sóc em thật tốt.”
Vi Vi nói: “Nếu chị nhận nuôi bé thì tốt quá rồi.”
Thật ra, sau khi video cứu trợ Ca Ca nổi tiếng trên mạng, nhiều người có lòng đã đến thăm bé, cũng có người muốn nhận nuôi bé. Và Ôn Nhiễm nằm trong số những người muốn nhận nuôi bé.
Trước khi đi, Ôn Nhiễm đã nói vài lời với Tiểu Trí.
Khi cả hai đứng nói chuyện với nhau, ai nhìn thấy cũng cảm nhận được, Ôn Nhiễm giống Tiểu Trí, nhiều khả năng cũng mắc bệnh tự kỷ.
Vi Vi lặng lẽ đến bên cạnh dì Chúc hỏi một câu.
Dì Chúc không phủ nhận: “Ừ, Nhiễm Nhiễm giống Tiểu Trí, mắc bệnh tự kỷ bẩm sinh…”
Vi Vi bất ngờ: “Cháu thật sự không biết, cháu xin lỗi, có phải ban nãy cháu đã dọa chị ấy rồi không? Cháu nghe nói người bệnh tự kỷ rất khó tiếp xúc với người lạ.”
“Không sao.” Đương nhiên dì Chúc biết cô ấy không có ý xấu, rồi dì thầm thở dài. Nếu Ôn Nhiễm là đứa trẻ bình thường, giờ phút này có lẽ cô cũng sẽ giống Vi Vi, là một cô gái hoạt bát vui vẻ.
Trước lúc rời khỏi, dì Chúc bày tỏ mong muốn nhận nuôi Ca Ca với người phụ trách trạm cứu trợ. Nhưng họ phải chờ sau khi Ca Ca kết thúc điều trị.
“À còn nữa, khi ký thỏa thuận nhận nuôi, chúng tôi vẫn hy vọng người giám hộ trong nhà cô Ôn có thể đến một chuyến.”
Dì Chúc sửng sốt: “Người giám hộ? Bố mẹ của cô Ôn không còn ở cạnh…”
Dì kịp thời nhận ra, trong mắt người khác, dù sao mình cũng là bảo mẫu, không thể gánh vác trách nhiệm này. Trạm cứu trợ yêu cầu nhiều về người nhận nuôi, dì hiểu rõ, nhận nuôi động vật không phải vấn đề đơn giản, phải chăm sóc các bé cả đời.
Đối với người khác, dù Ôn Nhiễm thể hiện tình thương thế nào, cô vẫn là một bệnh nhân tự kỷ cần người giám hộ theo cùng.