Đang bối rối, Ôn Nhiễm thấy anh cầm lược, cẩn thận chải tóc cô.
“Được rồi.”
Ôn Nhiễm sờ lên tóc mình, quả nhiên đã được anh chải gọn gàng mềm mượt.
Trong nhận thức của mình, từ trước tới nay cô chưa từng thấy đàn ông làm chuyện như thế. Trong sách không có, trên phim truyền hình không có, bố cô cũng chưa bao giờ chải tóc cho cô. Từ nhỏ đến lớn, cô chỉ thấy mỗi mẹ và dì Chúc làm việc này. Cô không ngờ Tạ Vân Lễ lại kiên nhẫn ngần ấy, vì tóc cô vừa dài vừa dày, ngay cả chính cô cũng thường rầu rĩ về việc chải tóc.
Vào lúc cô định quay đầu nhìn anh, Tạ Vân Lễ bỗng nhiên rời mắt đi, xoay người nói: “... Anh chuẩn bị bữa tối đây, em chơi với Ca Ca một lát nhé.”
“... Hửm?”
Cô bỗng nghe thấy giọng anh khàn hẳn, tai cũng đỏ lên, do anh nóng sao?
Ôn Nhiễm lặng lẽ hỏi Ca Ca: “Anh ấy giỏi thật… nhỉ?”
Ca Ca nghiêng đầu, tỏ vẻ mình không hiểu cô đang nói gì.
Thấy anh vào phòng bếp, Ôn Nhiễm sực nhớ ra một điều.
Nhưng muốn ngăn cản anh thì đã chậm mất rồi.
Ở phòng bếp, thấy đồ trong thùng rác, Tạ Vân Lễ nhíu mày.
Một giây sau, câu hỏi Ôn Nhiễm sợ nhất đã đến…
“Ôn Nhiễm, buổi trưa em ăn gì?”
Ôn Nhiễm ấp úng: “Không… không ăn gì cả…”
Tạ Vân Lễ: “Chưa ăn gì hết à?”
“Không, em không đói, em đã ăn… bánh quy, còn uống sữa…” Ôn Nhiễm hệt như đứa trẻ làm sai, đan chặt hai tay vào nhau, cúi đầu buồn bã: “Em định… nấu bát mì, em muốn học, nấu cơm. Nhưng… lỡ rửa úng rau… còn hỏng mì, nên… nên… em xin lỗi, em sai rồi.”
Dường như cô sắp bật khóc.
Tạ Vân Lễ mím chặt môi, sắc mặt có phần căng thẳng.
Thật ra anh không hề có ý trách cô, cũng không định trách cô, nhưng chẳng biết tại sao vừa lên tiếng đã thành chất vấn. Ôn Nhiễm nào phải người có thể nghe được lời trách móc chất vấn đâu? Cô chỉ trách mình, dù chuyện này cô có sai không, hay là lỗi của người khác, cô cũng sẽ đổ hết lỗi lầm cho bản thân.
Nghe tiếng hít thở của anh dường như có phần bất ổn, Ôn Nhiễm dè dặt ngẩng đầu, đúng lúc thấy anh day day ngón tay trên ấn đường, ánh mắt đầy nóng nảy.
Anh… tức giận lắm sao?
Ôn Nhiễm chưa bao giờ thấy anh như thế, vì khi ở trước mặt cô, Tạ Vân Lễ luôn bình tĩnh ấm áp, không hề để lộ tâm trạng tiêu cực nào. Huống hồ, cô cũng nhạy cảm nhận ra hô hấp của anh không ổn định, không giống bình thường.
Rõ ràng vừa rồi anh còn rất ổn, giờ phút này lại như biến thành người khác.
“Xin lỗi… Lần sau em…”
“Anh không nói em sai.” Tạ Vân Lễ cắt ngang lời lẽ bất an của cô. Anh đến trước mặt cô, nhìn cô cúi gằm mặt, trông căng thẳng sắp co rúm.
Vào khoảnh khắc ấy, anh muốn ôm cô vào lòng xiết bao, muốn nói cô biết cô không sai. Nhưng Tạ Vân Lễ cũng hiểu, hành động đột ngột như vậy sẽ dọa đến cô.
Nhất định sẽ khiến cô sợ.
Sẽ có thể khiến niềm tin được xây dựng trong thời gian qua đổ sông đổ biển.
Bởi lẽ anh biết rõ, lúc không khống chế được cảm xúc, mình sẽ cư xử ra sao.
Ở nơi cô không thấy, anh siết chặt tay, trên mu bàn tay thoáng nổi gân xanh.
Chỉ mỗi giọng điệu được anh kiềm chế rất tốt: “Nhiễm Nhiễm này, anh từng nói với em, đây là nhà của em đúng không? Bất luận em làm gì hay đã làm sai điều gì, bất luận em sơ ý làm rớt bể hoặc đập vỡ tất cả đồ đạc, cũng không sao hết. Vì mọi thứ ở đây thuộc về em, căn biệt thự này, căn phòng này thuộc về em. Em muốn làm gì cũng được, điều kiện tiên quyết là đừng tổn thương chính mình.”
Cuối cùng Tạ Vân Lễ đặt tay lên vai cô, anh đã giảm lực xuống nên động tác rất nhẹ nhàng, lòng bàn tay cũng ấm áp khôn cùng: “Ban nãy anh hỏi em thế, không phải vì anh đang tức giận hay trách móc gì em đâu. Anh chỉ… chỉ đang bực chính mình không lo liệu chuyện của em đầy đủ rồi hẵng đi. Anh biết mỗi bữa em sẽ ăn nghiêm túc, lần nào cũng đúng giờ, nhưng hôm nay… để em tủi thân rồi.”
Từng từ một anh nói rất rõ, vô cùng chậm rãi. Không chỉ thế, mỗi lần lên tiếng, tựa như anh đang đè nén nỗi niềm nào ấy, ắt hẳn là cảm xúc nôn nóng, nhưng không phải nhằm vào cô mà nhằm vào chính anh.
Mỗi một câu anh nói, Ôn Nhiễm nghe đầy đủ, cũng có thể hiểu được, nhưng cô vẫn chưa hết bối rối, nhíu mày hỏi: “... Vì sao? Nếu làm sai chuyện gì thì cũng nên xin lỗi, chịu phạt mà anh?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô lớn lên dưới đôi cánh che chở quan tâm của người lớn, nhưng kèm theo đó, cô cũng trưởng thành trong tiếng thở dài và nỗi tiếc nuối của một vài người lớn khác. Lý do của hai điều trên, hoàn toàn bắt nguồn từ căn bệnh của cô.
Vì thế, song song với việc nhận được tình thương vô bờ bến, cô cũng hứng chịu biết bao ánh mắt trách móc thất vọng.
Vì thế, cô đã quen với bất an, quen với cẩn thận dè dặt, quen với căng thẳng, cũng quen xin lỗi.
“Vì ở chỗ anh, không có chuyện gì nên làm cả.” Tạ Vân Lễ đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Ít nhất khi ở đây, em được tự do.”
“Nên ấy, sau này đừng dễ dàng nói xin lỗi nữa, nhé em?”
Ôn Nhiễm gật đầu.
Chí ít cô hiểu rõ một điều: Tạ Vân Lễ không thích cô xin lỗi, mỗi lần cô xin lỗi, anh sẽ không vui, ngay cả giọng điệu cũng bị ảnh hưởng theo.
“Em nhớ rồi.” Ôn Nhiễm suy nghĩ một lát: “Nhưng… em vẫn sẽ hạn chế… phá hư đồ, nơi này là… mái ấm của chúng ta, em muốn… cố gắng gìn giữ.”
Tạ Vân Lễ mỉm cười, qua một thoáng, cảm xúc bực bội trong mắt đã tan biến.
“Nấu cơm… cần em giúp không?” Ôn Nhiễm thận trọng hỏi anh.
“Không cần đâu, em cứ chơi với Ca Ca.” Tạ Vân Lễ vuốt ve tóc cô.
Tóc vừa gội, còn mới sấy khô xong, bồng bềnh xõa tung, vô cùng mềm mượt. Ngay cả không trung cũng chìm giữa mùi hương thơm ngát tỏa ra từ người cô.
Ôn Nhiễm ngước lên, muốn nhìn vào mắt anh, nhưng Tạ Vân Lễ đã xoay người vào phòng bếp.
“... Anh nấu ăn đây.”
Dõi theo bóng lưng anh, Ôn Nhiễm gật đầu: “Được, vậy em chơi với Ca Ca.”
May thay dì Chúc đã mua trữ đầy đủ nguyên liệu nấu ăn. Để không chậm trễ thời gian, Tạ Vân Lễ nhanh chóng làm ba món rồi chuyển sang nấu mì. Khoảng hai mươi phút sau, anh múc đồ ăn vào trong khay cho cô trước.
Cuối cùng Ôn Nhiễm cũng tin tưởng hết mực vào khả năng của anh, vì tất cả các món trước mặt cô hoàn toàn do chính tay anh nấu, chứ không phải thức ăn được dì Chúc chế biến sẵn.
“Còn… bánh ngọt nữa ư? Anh mua sao?” Ôn Nhiễm ngạc nhiên phát hiện trên bàn đặt chiếc bánh dâu cô thích ăn.
“Ừm.”
“Lâu lắm rồi anh mới nấu cơm, nếu không ngon…” Nhớ ra buổi trưa cô chưa ăn gì, Tạ Vân Lễ khựng lại một nhịp: “Cũng ráng ăn tạm một ít nhé em.”
Tuy gọi đồ ăn bên ngoài nhanh hơn, nhưng chưa chắc Ôn Nhiễm sẽ quen, anh không dám mạo hiểm, nên chỉ có thể mua bánh ngọt.
Trước ánh mắt chăm chú của Tạ Vân Lễ, Ôn Nhiễm bắt đầu ăn cơm.
Kể từ miếng đầu tiên, Tạ Vân Lễ đã quan sát kỹ vẻ mặt của cô. Anh cứ nhìn đến mức Ôn Nhiễm phải ngẩng đầu hỏi: “Vì sao anh… không ăn? Ngon lắm đấy.”
Tạ Vân Lễ gật đầu: “Anh không đói lắm, em cứ từ từ ăn.”
Thực chất, buổi trưa anh bận trăm công nghìn việc nên không ăn được bao nhiêu.
Hình như Ôn Nhiễm nhận ra điều gì đó, do dự nói: “Em… em không giỏi khen người khác, nhưng… cơm anh nấu, không khác… dì Chúc mấy, em thấy… rất ngon.”
Tạ Vân Lễ nhoẻn miệng cười.
Tính cách không biết nói dối này, quả thực đã giúp cô giỏi khích lệ người khác.
“Đúng rồi, dây buộc tóc của em đâu? Để anh giúp em buộc ấy.”
Để cô xõa tóc ăn cơm thì hơi vướng víu, lần nào dì Chúc cũng sẽ giúp cô cột lên hoặc tết tóc.
Ôn Nhiễm sờ cổ tay theo thói quen, thấy trống không, cô ngây ngẩn a một tiếng.
“Sao vậy?”
“Dây buộc… tóc, rơi bên ngoài rồi…” Ôn Nhiễm nhíu mày: “Em quên… kể anh nghe… Hôm nay em, ra ngoài cho mèo con ăn, đã gặp… một người…”
Dường như cô gặp trở ngại để diễn tả chuyện mình gặp phải, nói một câu thì dừng một chút, trông rất buồn rầu.
“Người không quen à? Hai người đã nói chuyện với nhau sao?”
“Nói chuyện sao?” Ôn Nhiễm lặp lại câu hỏi của anh, chậm chạp gật đầu: “Anh ta có nói với em… nhưng em, em không biết, đáp lời thế nào…”
Tạ Vân Lễ gật đầu, bình tĩnh chuyển chủ đề: “Mình ăn cơm trước thôi.”
Anh nhất định sẽ điều tra chuyện này, nhưng chắc chắn phải làm trong âm thầm, không cần hỏi cô quá nhiều.
Ôn Nhiễm ăn hết món trong khay như thường lệ, Tạ Vân Lễ cũng không để cô dọn dẹp, cô đành ngoan ngoãn xem TV với Ca Ca.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vẫn xem bộ phim tình cảm kia, nam nữ chính cãi vã đã làm hòa, mèo của nam chính và chó của nữ chính không còn đánh nhau nữa, bắt đầu trở nên vui vẻ.
Thật ra cô đã xem không ít phim truyền hình, đủ loại kịch bản. Thi thoảng không hiểu, cô sẽ hỏi dì Chúc, nên dì Chúc cũng thường xuyên cày phim cùng cô.
Nhưng gần đây không rõ vì sao, lúc xem phim tình cảm này, cô luôn thấy khó hiểu.
Rõ ràng nam nữ chính chỉ là cặp đôi gặp nhau hiểu nhau thôi, thậm chí còn chưa phải người yêu, nhưng hai người vẫn sẽ làm một vài hành động thân mật.
Còn thân mật hơn cả đôi vợ chồng thật sự như cô và Tạ Vân Lễ.
Nắm tay, ôm, hôn… hoàn toàn là việc mà hai người có tình cảm với nhau sẽ làm.
Song, cô và Tạ Vân Lễ…
Cô chưa bao giờ tin mình có thể trải qua tình yêu như trong sách hoặc trên TV miêu tả, gặp được một người thật sự phù hợp. Ban đầu cô đồng ý lời cầu hôn của Tạ Vân Lễ, cũng vì mẹ cô hy vọng cô có thể chấp nhận việc Tạ Vân Lễ chăm sóc cô.
Nhưng Tạ Vân Lễ là một người bình thường, anh cần một người vợ có thể cho anh tình yêu và hôn nhân bình thường.
Sẽ đi làm chung, đi chơi chung, hẹn hò du lịch, ôm nhau, hôn nhau, còn vô vàn chuyện thân mật khác…
Song… cô chẳng làm được việc gì ở trên.
“Đang nghĩ gì vậy em?” Tạ Vân Lễ đặt một dĩa trái cây trước mặt cô.
Tâm trí Ôn Nhiễm vẫn còn thơ thẩn, cô nhìn TV, nhưng không biết tại sao lại chú ý tới cách xếp trái cây lộn xộn trong dĩa.
Sau vài giây, Tạ Vân Lễ thấy cô mở to mắt, vừa vô cùng tập trung xem TV, hai tay vừa bắt đầu điều chỉnh thứ tự của trái cây.
Chốc lát sau, dĩa trái cây vốn lộn xộn đã được xếp đâu vào đấy.
Rồi cô lấy một quả cà chua bi, lúc đang cầm lên, quả cà chua lại rơi mất.
Tạ Vân Lễ thoáng nhìn TV.
Thảo nào âm nhạc đột nhiên thay đổi, phim vừa vặn chiếu đến cảnh nam chính bế nữ chính đặt lên bàn hôn, hai người quấn quýt không thể tách rời…
Tạ Vân Lễ đang thả lỏng ngồi trên sô pha, bỗng cứng người hơn một chút.
Đương nhiên anh xem mấy thứ này không có cảm giác gì, nhưng Ôn Nhiễm…
Anh nhìn cô, hình như Ôn Nhiễm đang ngây ngẩn, ánh mắt xao động. Không biết cô đang xem hay không xem, nhưng vành tai cô đã trở nên đỏ rực, ngay cả gò má trắng nõn cũng ửng hồng.
Cả âm nhạc lẫn bầu không khí đều trở nên kỳ lạ, nam nữ chính vẫn đang hôn nhau trên TV…
Tạ Vân Lễ đang nghĩ mình nên làm gì đó, còn Ôn Nhiễm bất chợt đứng dậy, sau đó xoay người, đưa lưng về phía TV lớn tiếng nói: “Tạ, Tạ Vân Lễ, chúng ta chơi ghép hình, được không!”
“... Được.”
Anh vừa dứt lời, Ôn Nhiễm đã chạy lên lầu nhanh như chớp, ngay cả Ca Ca cũng không kịp phản ứng, chậm nửa nhịp mới chạy theo cô.
Tạ Vân Lễ thở phào nhẹ nhõm.
Tình tiết thế này sẽ không diễn ra quá lâu, trên TV đã đổi cảnh, nhưng bầu không khí tế nhị ban nãy… hình như vẫn chưa tiêu tan hết.
Anh nhớ tới vành tai và gò má bỗng nhiên đỏ lên của Ôn Nhiễm…
Cô đang xấu hổ hay khó xử đây?
Nhưng bất kể là gì, đấy cũng là phản ứng bình thường mà một cô gái bình thường sẽ có.
Đồng thời chứng tỏ… không phải cô không hiểu những chuyện này, cũng chẳng hề e dè, cô chỉ thẹn thùng thôi.
Tạ Vân Lễ cúi đầu, hồi lâu mới cười khẽ.
Phản ứng này… quả thực đáng yêu biết bao, nhất là lúc cô chợt đứng dậy lớn tiếng hỏi anh.
Đến khi Tạ Vân Lễ lên lầu tìm cô, Ôn Nhiễm đã nghiêm túc bày bộ xếp hình ra, còn lấy một chiếc ghế nhỏ cho anh. Cô ngồi trên thảm, ngoan ngoãn đợi anh đến chơi chung.
Nhưng nhìn số lượng mảnh ghép nhiều không đếm xuể… Tạ Vân Lễ bỗng cảm thấy mình không chắc về việc này lắm.
“Anh chưa từng chơi, phải bắt đầu thế nào?”
“Ồ… anh không biết chơi à?” Ôn Nhiễm như phát hiện một châu lục mới, ánh mắt sáng bừng lấp lánh: “Vậy để em dạy anh nhé.”
Năm phút sau, Tạ Vân Lễ dần hiểu rõ cách xếp hình.
Ôn Nhiễm ngây ngẩn nhìn anh nhanh chóng ghép từng miếng một.
Như nhận ra ánh mắt của cô, Tạ Vân Lễ dừng động tác: “Tiếp theo… làm thế nào vậy? Nhiễm Nhiễm ơi.”