Dì Chúc vừa nhìn đã nhận ra chiếc ô tô kia, nhưng dì không nói gì với Ôn Nhiễm, chỉ chậm rãi theo cạnh cô.
Đến khi họ sắp đi ngang qua xe thì cửa xe mới mở ra, người bên trong từ từ xuống xe.
Ca Ca dừng bước, sủa hai tiếng gâu gâu về bên đó, bấy giờ Ôn Nhiễm mới chậm chạp nhìn sang.
Tạ Vân Lễ mặc áo khoác màu đen, giữa khung cảnh lá phong rơi ngập trời, trông anh vừa cao ráo vừa lạnh lùng.
Khoảnh khắc thấy anh, Ôn Nhiễm đứng sững người.
Tạ Vân Lễ tiến từng bước một về phía cô, sau đó dừng chân ở một vị trí gần cô.
Ca Ca đang ngồi bên chân cô chợt vẫy đuôi, đứng dậy đi sang chỗ anh.
Vì Tạ Vân Lễ đã cúi người xuống, vươn tay về phía Ca Ca. Trong mắt Ca Ca, anh đang mời bé, thế là bé vui sướng chạy đến bên cạnh anh.
Ôn Nhiễm cầm sợi dây dắt bé, bị bé kéo nên cũng tới gần anh từng bước một.
Tạ Vân Lễ thử đưa bàn tay đến trước mặt cún con: “Lần này nhận ra anh rồi à?”
Ca Ca ngửi tới ngửi lui bàn tay Tạ Vân Lễ, từ tần suất vẫy đuôi của bé, có thể thấy bé không còn sợ Tạ Vân Lễ nữa, thậm chí muốn gần gũi với anh hơn.
Tạ Vân Lễ xoa đầu nhỏ của bé, sau đó anh ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với đôi mắt cụp xuống của Ôn Nhiễm.
Ánh mắt cô dao động, như một giây sau sẽ lập tức tránh né giống bình thường. Nhưng Ca Ca đã nhanh hơn một bước, bé nhảy nhót giữa hai người, còn giơ chân trước lên muốn bám vào đầu gối của Tạ Vân Lễ. Ôn Nhiễm sợ bé cào rách đồ Tạ Vân Lễ nên vội lùi về sau hai bước: “Ca Ca, Ca Ca, không được, không được đâu.”
“Không sao.” Tạ Vân Lễ đứng dậy.
“Lần trước bé… vẫn còn sợ anh.” Ôn Nhiễm nói năng không mạch lạc: “Không biết, lần này, vì sao…”
Cô nghe thấy hình như Tạ Vân Lễ khẽ cười: “Chứng tỏ bây giờ bé không sợ anh nữa, đúng không?”
Ôn Nhiễm gật đầu.
“Em chăm sóc bé tốt lắm, Ôn Nhiễm.” Anh nói.
Ôn Nhiễm nhìn giày da màu đen dưới chân anh, nghe thấy chất giọng trầm ấm của anh: “Áo cũng đẹp, em chọn cho bé à?”
Anh đang khen cô… sao?
Cô không biết nên trả lời anh thế nào, bất lực muốn xin dì Chúc giúp đỡ. Nhưng dì Chúc đứng sau lưng cô, không thể thấy ánh mắt cầu cứu của cô.
Ôn Nhiễm chưa kịp đáp, Tạ Vân Lễ đã tiếp tục: “Anh có thể dạo bộ với hai người không?”
Ôn Nhiễm cụp mắt, nhanh chóng gật đầu: “... Được.”
Ca Ca không còn e dè Tạ Vân Lễ nữa, đại khái vì bé thấy Tạ Vân Lễ không phải người sẽ làm hại bé. Tuy người đàn ông này trông mạnh mẽ lạnh lùng, nhưng bàn tay anh ấm áp, lúc vuốt ve bé cũng vô cùng dịu dàng, khác hẳn khí chất trên người anh.
Dì Chúc nhìn hai người sóng vai, lẳng lặng lùi về sau mấy bước.
Dì từng mường tượng ra cảnh này biết bao lần, nhưng dì biết rõ rất khó thực hiện. Dì cũng không ngờ, thật sự sẽ tới một ngày Ôn Nhiễm có thể đi cùng người chồng trên danh nghĩa nhưng giống người lạ này.
Dì bèn thả chậm bước chân hơn nữa, để quan sát kỹ bóng lưng hai người.
Không bàn về Ca Ca đáng yêu, hình ảnh Tạ Vân Lễ và Ôn Nhiễm đứng cạnh nhau, không hề mang tới cảm giác không hòa hợp.
Tựa như họ vốn có thể tự nhiên đồng hành cùng nhau.
Dì cũng biết, ắt hẳn Ôn Nhiễm sẽ không quen với việc người bên cạnh là Tạ Vân Lễ. Ắt hẳn Ôn Nhiễm sẽ hồi hộp, không biết làm sao, không biết nên nói gì, còn có phần hoang mang.
Song, cô cũng có thể kiểm soát các cảm giác ấy, không hề lựa chọn tránh né.
Trên đời này, người có thể đợi lâu như thế, từ cố gắng giữ khoảng cách với cô cho tới chậm rãi tiến từng bước một đến gần cô, cuối cùng để đứng trước mặt cô.
Ngoại trừ Tạ Vân Lễ thì nào ai làm được chứ?
*
Chân Tạ Vân Lễ thon dài, anh đi một bước, Ôn Nhiễm phải cần hai bước mới có thể theo kịp. Nhưng Tạ Vân Lễ vẫn luôn điều chỉnh với tốc độ của cô, hai người từ tốn tản bộ.
Ngay cả Ca Ca cũng chậm rãi đi giữa hai người. Thỉnh thoảng bé sẽ dừng lại ngửi lá phong dưới đất, một lát sau còn tới ven đường đi vệ sinh.
“Ngoan thế?” Tạ Vân Lễ cười: “Còn biết không thể đi vệ sinh trên đường nữa.”
“Vâng vâng.” Ôn Nhiễm gật đầu: “Ca Ca… cực kỳ ngoan, từ trước đến nay… chưa từng phá phách, cũng biết giữ sạch sẽ.”
Nói xong cô cắn môi, ngước mắt nhìn Tạ Vân Lễ.
Cô nghĩ Tạ Vân Lễ đang quan sát Ca Ca, ngờ đâu lại bắt gặp ánh mắt anh, hóa ra anh… đang nhìn cô, không phải nhìn Ca Ca!
Ôn Nhiễm lập tức né tránh: “Ca Ca… Ca Ca muốn về nhà chưa? Mình về nhé, Ca Ca?”
Cô hơi chán nản, định lén liếc nhìn anh, muốn xem thử liệu anh có tán đồng với lời khen Ca Ca của cô không, nào ngờ đã bị phát hiện mình đang ngó trộm.
Ôn Nhiễm dắt Ca Ca xoay người, Ca Ca ngoan ngoãn theo cô đi về.
Lần này Ôn Nhiễm tăng tốc độ, Ca Ca cũng chạy bước nhỏ theo cô.
Tạ Vân Lễ từ từ theo sau cô, ngắm bóng lưng cô. Thấy Ôn Nhiễm không hề quay đầu, dì Chúc không khỏi bật cười. Cô bé này, có lẽ vẫn chưa nhận ra mình đang thẹn thùng đâu nhỉ?
“Cậu Tạ không lái xe về sao?”
Tạ Vân Lễ nói: “Lát nữa sẽ nhờ bảo vệ lái vào giúp tôi.”
Dì Chúc gật đầu: “Hôm nay Chu Duy không đến à?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Cậu ta xin nghỉ rồi, tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe với vợ cậu ta.”
“À, Chu Duy đã kết hôn rồi.” Dì Chúc sực nhớ ra: “Cậu ta hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi rồi nhỉ, thường xuyên theo cậu đi đây đi đó, chắc cũng ít khi ở bên người nhà.”
Tạ Vân Lễ im lặng không đáp.
Quả thực hiếm khi ở bên, nhưng chí ít vẫn luôn sống chung.
“Dì Chúc, lần trước dì nói con trai dì học ở nước ngoài đúng không?”
“Ừm.” Dì Chúc gật đầu rồi thở dài: “Từ nhỏ nó đã không chịu học hành đàng hoàng, thi đại học cũng không được, chỉ đành đưa ra nước ngoài. Dạo trước, chi phí để nó du học cũng do bố Ôn Nhiễm giúp đỡ.”
“Bao lâu về một lần? Lâu lắm rồi dì không gặp con nhỉ?”
“Thằng bé à, một năm có thể về một lần là mừng lắm rồi, thi thoảng gọi cho tôi chỉ để than mình hết tiền. Nói thật, tôi không hy vọng gì nhiều ở nó, học hành sao cũng được, chỉ cần nó ngoan ngoãn không gây rắc rối bên ngoài là đủ. Nhà tôi chẳng dư dả gì, bố nó không cầu tiến, nếu nó gây chuyện thì chẳng biết ai giúp được nó nữa, nó chỉ có thể dựa vào bản thân thôi.”
Dì Chúc nhìn Ôn Nhiễm ở phía trước, cảm thán: “Hồi trẻ tôi từng làm giáo viên mầm non, tiếp xúc với nhiều trẻ con, gặp đủ loại con nít, có đứa nghe lời, có đứa quậy phá, có đứa khiếm khuyết bẩm sinh, có đứa thông minh. Nhưng lần đầu tiên thấy Ôn Nhiễm, tôi kinh ngạc vô cùng, nghĩ sao trên đời này lại tồn tại một đứa trẻ giống hệt thiên thần nhỏ như thế. Con bé thật sự dễ khiến người ta yêu mến, nhìn con bé là cứ xót xa mãi.”
Thuở bé, triệu chứng tự kỷ của Ôn Nhiễm rất rõ ràng, bốn năm tuổi cô vẫn chưa thể gọi bố mẹ, đói bụng cũng không biết tự ăn cơm. Dễ dàng hoảng sợ hét lớn hoặc khóc ré lên, chỉ khi cầm bút vẽ hay ngồi nghe mẹ đánh đàn piano, cô mới trở nên yên tĩnh. Cô thường xuyên nằm ngủ trên thảm dưới cây piano, ngoại trừ âm thanh của một vài nhạc cụ bao gồm piano, bất cứ tiếng ồn nhỏ gì cũng sẽ khiến cô khó chịu.
Đứa trẻ như thế, ở trong gia đình nào thì cũng sẽ làm người ta buồn phiền lo âu.
Nhưng không biết tại sao, dì Chúc cứ thấy Ôn Nhiễm xinh xắn tốt đẹp giống hệt một thiên thần nhỏ. Có lẽ, đây là ấn tượng đầu tốt hiếm thấy nhỉ? Lần đầu gặp, dì đã mến cô bé khiến người ta yêu thương này, từ đó cũng gắn kết ở bên cô.
“Người ta hay nói bệnh nhân tự kỷ là những đứa trẻ của các vì sao. Nếu kiếp trước Nhiễm Nhiễm cũng sống một mình trên một tinh cầu nhỏ, vậy chắc chắn không có ai ở bên con bé trên tinh cầu đó rồi. Thế nên, kiếp này con bé mới không học được cách giao tiếp với người khác.”
Dì Chúc thở dài: “Nhiều người từng nói tôi bỏ bê con cái để chăm sóc Nhiễm Nhiễm, thật ra không phải đâu. Trước kia tôi dành gần như toàn bộ thời gian để nuôi nấng con trai, nhưng khi trẻ con hình thành tính cách, một nửa do bẩm sinh, nửa còn lại do quá trình trưởng thành. Bố nó vốn không tốt lành gì, dù tôi dạy dỗ con trai tôi thế nào, nó cũng không nghe lời; nếu tôi cưng chiều nó, nó sẽ coi trời bằng vung; nếu tôi theo sát nó, nó sẽ chống đối tôi. Nó luôn nghĩ ông bố chỉ biết dung túng nó mới là người thiên vị nó, tôi thật sự hết cách rồi.”
Kể xong, dì Chúc nhận ra mình hơi nhiều lời: “Xin lỗi, cậu Tạ, có phải tôi dông dài quá không?”
Tạ Vân Lễ lắc đầu: “Mấy năm nay vất vả cho dì rồi.”
Nếu không nhờ dì Chúc toàn tâm toàn ý chăm sóc Ôn Nhiễm, tình trạng của cô sẽ không thể cải thiện như bây giờ. Suy cho cùng, người thương cô nhất trên đời cũng không còn nữa.
Trên đường về, Ca Ca chợt chú ý tới một đóa hoa dại màu vàng ở ven đường, bé dừng lại ngửi ngửi, Ôn Nhiễm bèn ngồi xổm xuống nhìn bé.
“Ca Ca, em thích… hoa này à?”
Ca Ca ngửi cánh hoa, rồi nhìn Ôn Nhiễm.
“Nhưng, nếu hái xuống… nó sẽ héo mất.” Ôn Nhiễm rầu rĩ: “Lần sau, chị sẽ đưa em… tới ngắm hoa, được không? Chúng ta về nhà nhé, Ca Ca?”
Cô xoa đầu nhỏ của Ca Ca, Ca Ca không ngửi hoa dại nữa, cọ cọ lòng bàn tay cô, vui vẻ đứng dậy rời đi với cô.
Nhìn cảnh này, Tạ Vân Lễ bỗng nhớ đến một bức tranh của Ôn Nhiễm dưới hầm: Vô vàn đóa hoa nở rộ rực rỡ, tạo nên một ấn tượng sâu sắc sống động, khiến người khác khó lòng đoán ra là chính tay cô vẽ.
Còn nhiều tác phẩm mang đậm tính nghệ thuật khác nữa, nếu ai không biết sự thật nhìn thấy, có lẽ sẽ cho rằng do một họa sĩ nổi tiếng vẽ.
Và cả những chú chó ngoan ngoãn, hoặc hoạt bát, hoặc bi thảm ấy.
Ắt hẳn, thế giới nội tâm của cô phong phú hơn hẳn bề ngoài.
Về đến khu biệt thự, Tạ Vân Lễ đưa chìa khóa xe cho bảo vệ, nhờ anh ta lái xe qua.
“Được, anh Tạ.” Bảo vệ cười: “Lần đầu thấy anh và bà xã quay về chung đấy.”
Tạ Vân Lễ không hay về đây, bên nhân viên quản lý cứ nghĩ anh đi công tác quanh năm, tất nhiên họ cũng sẽ không nghe ngóng chuyện riêng của chủ nhà. Dân sống ở khu biệt thự này không phú thì quý, bắt gặp một minh tinh nổi tiếng cũng không kỳ lạ gì. Đối với họ, Tạ Vân Lễ và vợ anh là hai nhân vật vô cùng bí ẩn.
Tạ Vân Lễ khách sáo gật đầu.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
May thay Ôn Nhiễm đang ở phía trước nên không nghe thấy họ nói chuyện, bằng không có lẽ cô sẽ thấy không quen nổi.
Vào sân biệt thự, Ôn Nhiễm tháo dây dắt của Ca Ca ra, cẩn thận cầm khăn ướt lau sạch chân bé. Tuy chưa hiểu vì sao phải làm thế, nhưng Ca Ca vẫn phối hợp với cô.
Làm xong hết, cô đứng dậy, thấy Tạ Vân Lễ đang đứng chờ cô bên cạnh.
Ôn Nhiễm do dự: “Anh muốn ở lại… ăn cơm chung không?”
Tạ Vân Lễ: “Được không?”
“Đương nhiên! Được rồi…” Ôn Nhiễm nói rất hợp lý: “Nơi này là… nhà của anh, đương nhiên có thể ăn cơm, lúc nào cũng được!”
Tạ Vân Lễ gật đầu, trong mắt ánh lên niềm vui.
Trên tủ giày, dép của Tạ Vân Lễ và Ôn Nhiễm đặt kế nhau, rõ ràng dì Chúc không định cất đôi dép nam kia, vì nhiều khả năng Tạ Vân Lễ sẽ đến bất cứ lúc nào.
Nhưng vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới tới bữa tối.
Tạ Vân Lễ nói với cô: “Em có thể vẽ tranh, không cần để ý đến anh.”
Ôn Nhiễm kinh ngạc, cô nhìn đồng hồ: “Anh biết, em sẽ vẽ tranh… vào giờ này?”
Tạ Vân Lễ: “Anh còn biết nhiều việc lắm.”
Lời này rõ ràng đã khiến Ôn Nhiễm xúc động, cô thận trọng ngước mắt muốn nhìn anh.
Từ ngực anh, lên cằm, đến sống mũi cao. Lúc cô sắp đối diện với ánh mắt anh, đồng tử cô dao động nhẹ, cô vừa định nhìn sang chỗ khác, chợt nghe thấy anh dịu dàng gọi tên mình.
“Ôn Nhiễm.”
“... Vâng?” Ôn Nhiễm đáp một tiếng, vô thức ngước mắt lên.
Khoảnh khắc hai người nhìn nhau, cô thấy đôi mắt hẹp dài của anh cong cong, dường như anh đang mỉm cười.
“Dùng quen điện thoại chưa?”
Ôn Nhiễm hé môi, như muốn trả lời, nhưng nhất thời lại quên mất nên nói thế nào. Đan hai tay vào nhau, cô giơ lên che ngực, hoang mang lặp lại: “Điện thoại?”
“Ừm, điện thoại đó đó.” Tạ Vân Lễ nhìn vào mắt cô: “Nếu chưa biết dùng chỗ nào, em cứ nói anh, anh sẽ dạy em.”
Ôn Nhiễm gật đầu, dừng một chút rồi gật đầu lần nữa: “Em… biết rồi.”
“Em… vẽ tranh… đây.” Dứt lời, cô xoay người chạy lên lầu.
Dõi theo bóng lưng hốt hoảng chạy đi của cô, Tạ Vân Lễ định nhắc nhở cô lên lầu cẩn thận, nhưng cô đã nhanh chóng biến mất, giống hệt chú thỏ nhỏ bỏ trốn.
- Quả nhiên, mỗi lần nói chưa đầy năm câu, cô sẽ thấy không quen, muốn tránh né anh.
Chạy vào phòng mình đóng cửa xong, Ôn Nhiễm mới thở phào một hơi, nhẹ nhàng vỗ ngực mình.
Trong lòng tựa như xuất hiện một cảm giác quấy phá khắp nơi, khiến cô căng thẳng run rẩy khắp người, thậm chí còn khó thở, mãi đến lúc này cô mới chậm rãi thở đều đều lại.
Có lẽ vì lâu lắm rồi cô không đi cùng người khác ngoại trừ dì Chúc chăng? Còn tản bộ trên đoạn đường dài như vậy nữa.
Huống chi ban nãy… cũng không phải lần đầu tiên cô và Tạ Vân Lễ nhìn nhau, trước đó đã xảy ra vài lần cô lỡ chạm mắt anh.
Ánh mắt của anh sâu thẳm, giống hệt mặt nước trên hồ, tĩnh lặng không gợn sóng.
Nhưng vừa rồi, khi cô đối diện với cặp mắt của anh một lần nữa, lại thấy trong đấy như nhẹ nhàng lóe lên gì đó, anh đang cười sao?
Cô không rõ, vì cô chưa bao giờ thấy anh cười.
Đôi mắt con người có thể biết cười, cô luôn biết, nhưng mắt cô thì không.
Mắt cô, từ trước đến nay chưa từng biết cười, cô không biết khi nào nên cười, khi nào không nên. Thế nên dần dà, nét mặt cô thể hiện được cũng ít ỏi.
Một giây, hai giây, ba giây… bốn giây, năm giây.
Cô và anh đã nhìn nhau năm giây.
Cô căng thẳng vô cùng, không biết làm sao, tim đập nhanh đầy bất an, không biết nên nói gì, không biết nên đặt tay ở đâu… Cô như thế, ắt hẳn sẽ khiến người ta chán nản lắm, đúng không?
Ôn Nhiễm tới trước máy tính, cầm bảng vẽ điện tử của cô, ngơ ngác nhìn màn hình trống rỗng.
Trên máy tính xuất hiện tin nhắn, có khách muốn đặt bản thảo trên nền tảng.
Làm một họa sĩ vẽ tranh minh họa tự do, cô không có nhiều nhiệm vụ giống họa sĩ ký hợp đồng, nhưng theo số tác phẩm được xuất bản, nền tảng muốn hợp tác với cô ngày một nhiều hơn. Một vài người đại diện muốn liên lạc với cô, đôi lúc cô trả lời chậm, họ sẽ muốn gặp mặt trực tiếp hoặc gọi điện thoại. Nhưng yêu cầu như vậy, từ trước đến nay cô không thể đồng ý.
Cô chỉ biết vẽ tranh, không hiểu mấy quy tắc trong ngành, thỉnh thoảng cũng sẽ có người không nhịn nổi nữa, bèn để lại tin nhắn nói cô bị lừa rồi, bị trả ít tiền hơn rồi. Cô chỉ biết trả lời rằng, không sao cả.
Cô ngày càng cảm thấy, bản thân mình thật sự ngốc quá.
Kể cả lúc đối mặt với Tạ Vân Lễ, cô cũng không biết ăn nói. Rõ ràng anh… là người thân của cô mà.
Đúng hơn, là… chồng nhỉ?
Nếu đổi thành vợ chồng bình thường khác, họ sẽ giao tiếp với nhau thế nào đây?
Chắc chắn sẽ không giống cô, ngay cả nói chuyện cũng gặp nhiều trở ngại.
“Nhiễm Nhiễm? Dì đưa trái cây này.”
Nghe thấy giọng dì Chúc, Ôn Nhiễm lấy lại tinh thần, phát hiện mình đã ngẩn người hơn nửa tiếng rồi.
Dì Chúc gõ cửa vào, thấy Ôn Nhiễm là lạ, hình như tâm trạng cô hơi sa sút.