Nửa tháng sau lần điều trị thứ hai, Thẩm Trạm nhận thấy rõ những thay đổi của Kiều Kiều.
Cô vẫn xuất hiện sau chín giờ tối, nhưng sức lực của cô không còn tốt như trước, cô thường tỉnh lại chưa được bao lâu đã bắt đầu mệt rã rời.
“Buồn ngủ quá.”
Cô không thể mở mắt, mí mắt trên và dưới chạm vào nhau, máy chơi game rơi xuống đất.
Thẩm Trạm kịp thời đỡ được cô, anh bế cô về phòng, ngồi bên mép giường trông chừng đến nửa đêm.
Tất cả các bí mật khác lạ này đều nghẹn trong họng anh, anh có thể cảm nhận được, thời gian tồn tại của Kiều Kiều đang giảm bớt không ngừng.
Sau khi trở về trường học vào tháng Chín, Vân Kiều cũng bắt đầu đợt điều trị thứ ba. Lần này, ký ức mà cô tìm được có liên quan đến mẹ mình: Tần Ngọc Sương.
Vào năm ông nội đột ngột ngã bệnh, tâm trạng Vân Kiều chuyển biến bất ngờ, người mẹ không gặp nhiều năm xuất hiện trước mặt cô.
Còn nhớ rõ bấy giờ thời tiết Ninh Thành rất xấu, mưa liên miên nhiều ngày, Vân Kiều tự nấu canh đem tới bệnh viện thăm ông nội, cô gặp một vị khách không mời mà đến ở cửa phòng bệnh. Hai mẹ con mặt đối mặt, gần như không cần chứng minh dư thừa cũng đã rõ đây là ai.
Trùng phùng sau bao năm xa cách, họ không hề có cảm xúc kích động như trong tưởng tượng, cả hai hẹn nói chuyện trong một phòng trà yên tĩnh như hai người xa lạ.
Tần Ngọc Sương hơi tò mò con gái sẽ phản ứng thế nào.
Vân Kiều không nổi giận đùng đùng chất vấn tại sao lúc trước bà bỏ cô, chỉ hỏi câu: “Mấy năm nay mẹ có đi thăm ba không?”
Trong mắt cô, ba mẹ rất yêu nhau.
Tần Ngọc Sương kể cô nghe một sự thật mà chưa ai biết: “Tình cảm giữa mẹ và ba con không như người ngoài nghĩ, có lẽ mẹ từng thích ông ấy nhưng chưa sâu đậm đến mức ghi nhớ suốt đời.”
“Ban đầu mẹ quen ba con tại một sự kiện trong khuôn viên trường, sau đó ông ấy bắt đầu theo đuổi mẹ.”
Vân Thiên Thành cao ráo điển trai, là con nhà giàu điển hình. Trước những nỗ lực kiên trì không ngừng nghỉ của ông, cuối cùng Tần Ngọc Sương đã xiêu lòng. Khi ấy bà không ngờ sau này, Vân Thiên Thành lại đối đầu với gia tộc vì bà.
Chủ yếu vì họ còn trẻ, sức sống mãnh liệt, gặp phải rào cản từ bên ngoài càng lớn thì mối quan hệ của họ càng bền chặt, như thể họ muốn tuyên chiến với những tiếng nói phản đối họ.
Sau khi tốt nghiệp, họ xây dựng một gia đình nhỏ ấm áp của riêng mình, sinh được một cô con gái xinh xắn tên Vân Kiều. Tần Ngọc Sương và chồng chăm chỉ vun vén mái ấm, nhưng một lần thiên tai đã cướp mất sinh mệnh của người chồng, hạnh phúc cũng chấm dứt.
“Khi ba con mới qua đời, tình trạng của mẹ không thích hợp chăm sóc con, mẹ không thể cho con cuộc sống tốt đẹp hơn, đành phải đưa con đến nhà họ Vân.”
Chồng qua đời, Tần Ngọc Sương cảm thấy điểm tựa tinh thần của bà đã biến mất, nhưng bà không thể cảm nhận được nỗi đau tan nát cõi lòng này, chỉ giữ vững lý trí ngẫm nghĩ về cuộc sống sau này.
Một người phụ nữ có con nhỏ như bà rất khó cân bằng gia đình và công việc, khi đó Vân Kiều vẫn còn nhỏ, dù cô bé nghe lời ngoan ngoãn thế nào thì cũng sẽ chiếm hết phần lớn tâm trí bà.
Khoảnh khắc khiến Tần Ngọc Sương lung lay quyết định chọn nuôi con là vào trước cuộc họp của công ty: Bà bất ngờ nhận được điện thoại từ trường mẫu giáo, họ nói con gái bị thương ở nhà trẻ, bảo phụ huynh đến trường ngay lập tức.
Ngày đó bà chọn con gái, đồng thời vứt bỏ một cơ hội thăng chức tốt, bị cấp trên phê bình. Vào khoảnh khắc ấy bà bỗng nhận ra, mình không đủ khả năng cáng đáng cả công việc lẫn con cái.
Khoảng thời gian này, cảm xúc của bà không tốt lắm, bà không nhịn được mà nổi giận với con gái, thậm chí bắt đầu mất ngủ cả đêm. Việc chăm sóc con gái vượt quá khả năng của bà, hiệu quả công việc giảm sút nghiêm trọng, cuối cùng Tần Ngọc Sương đã hạ quyết tâm gửi con gái đến nhà họ Vân.
Ông cụ hứa hẹn sẽ chăm sóc cô. Thấy nỗi áy náy sâu sắc trong mắt ông, Tần Ngọc Sương biết ông nội Vân nhất định sẽ đối xử tốt với đứa cháu gái này.
*
Tỉnh dậy từ giấc mơ thứ ba, rốt cuộc Vân Kiều đã hiểu được những lời Tần Ngọc Sương đã nói với cô vào ngày sinh nhật hai mươi tuổi.
Vì sau khi cô khôi phục trí nhớ, tự khắc sẽ hiểu lý do Tần Ngọc Sương xuất hiện ở Ninh Thành, đi theo con gái ra sân bay.
Từ lúc cô gặp lại mẹ vào năm mười bảy tuổi, hai người vẫn luôn âm thầm duy trì liên lạc, nhưng không thân thiết, chỉ thi thoảng hỏi thăm thôi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tin ông nội qua đời truyền ra, Tần Ngọc Sương biết được chuyện con gái sắp tới Cảnh Thành học đại học. Hôm ấy bà ngồi trong xe vì mới vừa về nước, muốn ra sân bay gặp con gái, mọi chuyện sau đó chỉ vô tình xảy ra.
Rời khỏi phòng khám của bác sĩ Phí, Vân Kiều gọi cho mẹ.
“Chúc mừng con đã khôi phục trí nhớ.” Lời nói của Tần Ngọc Sương không nặng không nhẹ, không thể hiện rõ vui buồn, bà chủ động đề nghị: “Muốn gặp mặt không?”
Vân Kiều do dự một lát, đáp: “Được ạ.”
Họ hẹn ở một quán cà phê có không gian lịch sự, trang nhã.
Tần Ngọc Sương uống cà phê không đường, vị đắng lan khắp miệng, bà vẫn điềm nhiên hỏi: “Con nhớ hết mọi chuyện rồi sao?”
Vân Kiều lắc đầu: “Không phải toàn bộ, nhưng việc nên biết thì đã biết.”
Ngón tay vuốt ve tách cà phê, Tần Ngọc Sương thẳng thắn nói: “Mẹ không phải một người mẹ làm tròn trách nhiệm.”
Bà biết bản thân khác những người phụ nữ có tình mẫu tử vĩ đại trong miệng mọi người.
Giao con gái cho ông nội xong, bà rời khỏi Ninh Thành, ban đầu bà rất nhớ con gái, dù sao đó vẫn là máu mủ duy nhất của mình.
Để dằn lòng, Tần Ngọc Sương bắt đầu dồn hết tâm sức vào công việc mới. Sau khi ổn định, bà hỏi thăm tình hình của con gái mới biết được cô từng bị đối xử bất công.
Tần Ngọc Sương liên hệ với ông cụ, giọng điệu hai bên không hòa thuận mấy.
Trong lòng ông cụ oán giận bà, sao bà lại không cơ chứ?
“Năm ấy Kiều Kiều vừa trở về là tôi sơ suất, từ nay về sau tôi sẽ đích thân nuôi dưỡng con bé, không để nó chịu ấm ức nữa.” Thái độ ông cụ rất rõ ràng, trong tương lai ông sẽ cố gắng săn sóc cháu gái thật tốt, chỉ hy vọng bà đừng đột nhiên xuất hiện rồi biến mất, sẽ khiến Vân Kiều thấy mất mát thêm một lần nữa thôi.
Khi biết được sự thật, ông nội đưa Vân Kiều về nuôi. Ông nội đối xử với cô rất tốt, cô dần thích nghi với cuộc sống không có ba mẹ.
Tần Ngọc Sương không định ở lại, nên hai người ăn ý đạt được thỏa thuận. Bà sẽ không nhúng tay vào chặng đường trưởng thành của con gái, chỉ liên hệ với một người bạn cũ cùng trường ở Ninh Thành, cũng tức là mẹ của Thẩm Trạm.
Sự nghiệp ngày càng thăng tiến, bà gặp được đối tượng thích hợp xây dựng gia đình mới. Thi thoảng Tần Ngọc Sương sẽ lặng lẽ tới thăm con gái vào những dịp đặc biệt của đời người. Mãi tới khi ông cụ trúng gió nằm viện, bà mới xuất hiện lần đầu tiên sau khi Vân Kiều trưởng thành.
Hai mẹ con lén gặp mặt, không quấy nhiễu đến bất cứ ai.
Mấy năm nay, xem như Tần Ngọc Sương đã âm thầm chứng kiến quá trình con gái lớn lên ở “sau lưng”, bà bình thản khi đối mặt với con gái, ngược lại phản ứng của Vân Kiều thì rất bất ngờ.
Người ta nói đứa trẻ có thể hận người mẹ đã từng “bỏ rơi” mình, nhưng Vân Kiều vẫn bình tĩnh chấp nhận sự tồn tại của bà. Cô nói: “Ai cũng có cuộc sống của mình, con không hận mẹ.”
Ít nhất Tần Ngọc Sương không ngược đãi cô, bà “bỏ rơi” cô là gửi cô đến nhà ông nội có điều kiện tốt hơn để nuôi nấng cô, vì bà chưa thể tự nuôi được.
Vân Kiều không hận bà thật, cũng không còn yêu bà nhiều như khi còn nhỏ nữa.
Vân Kiều vẫn chấp nhận bà là mẹ mình, vẫn gọi bà một tiếng “mẹ”, xưng hô này tựa như một cách chứng minh mối quan hệ huyết thống.
Tần Ngọc Sương nhớ đến đây, bỗng trở nên nghiêm túc: “Kiều Kiều, thật ra trước nay mẹ không bao giờ quản con, nhưng khi đó mẹ phát hiện, con được di truyền tính cách của mẹ, trở nên giống hệt mẹ trước đây.”
Trở nên lạnh nhạt, lòng phòng bị rất nặng, không dễ tin bất cứ kẻ nào, còn về tính cách khoan dung hào phóng thực chất là không để tâm.
Cô không quan tâm tới bất cứ điều gì nếu không đụng chạm tới lợi ích của mình, một khi bắt đầu mâu thuẫn, cô sẽ ngày càng bài xích.
“Vậy mẹ đang lo lắng điều gì?”
“Mẹ lo con sẽ giống mẹ lúc trước, cứ nghĩ thói quen bầu bạn là dựa dẫm và thích, cuối cùng phát hiện trái tim mình chưa từng mở ra.” Người như vậy không dễ bị tổn thương, nhưng mặt khác, cũng chưa chắc đây không phải là một nỗi bi kịch.
“Con sẽ không.”
“Thật à?” Tần Ngọc Sương quan sát cô: “Con từng thích Văn Cảnh Tu, nhưng khi con phát hiện cậu ta phản bội con, lừa gạt con, có phải đến bây giờ con không còn một chút cảm giác nào không?”
“Chẳng lẽ con nên tiếp tục thích người như thế?” Vân Kiều không nhanh không chậm phản bác, ánh mắt không hề dao động.
“Không, mẹ không nói là thích, mà là cảm giác.” Dù yêu hay hận, tình cảm nhiều năm giữa họ vẫn không thể xóa nhòa. Nhưng khi từ bỏ mối quan hệ đó, Vân Kiều đã quyết đoán cắt đứt không chừa lối thoát, thậm chí sẽ không nhớ lại một lần nào nữa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vân Kiều không rõ “cảm giác” mà mẹ nói. Đối với cô, cố chấp quá sẽ trở thành gánh nặng trong cuộc sống.
“Bây giờ con thích Thẩm Trạm, đúng không?”
“Đương nhiên.” Cô trả lời cực kỳ dứt khoát.
Tần Ngọc Sương hỏi tiếp: “Chắc không phải vì lúc trước làm bạn, nên con mới sinh ra cảm giác dựa dẫm sau khi mất trí nhớ đấy chứ?”
Dù bà hỏi bao nhiêu câu, cô vẫn giữ bình tĩnh, mãi đến khi nhắc về Thẩm Trạm, không biết đôi lông mày xinh đẹp của cô đã nhíu lại từ khi nào: “Rốt cuộc mẹ muốn nói gì?”
Tần Ngọc Sương thản nhiên đáp: “Mẹ sợ con sẽ từ từ mất đi khả năng cảm nhận sự chân thành.”
Thái độ của mẹ quá nghiêm túc và trịnh trọng.
Nghe câu này, cô gái càng nhíu mày chặt hơn, Vân Kiều vô thức rút tay về, chuyển từ mặt bàn xuống đầu gối, các ngón tay đan chặt vào nhau, cô chợt chạm vào chiếc vòng cứng cáp trên cổ tay trái.
Cô ngạc nhiên cúi đầu, con cá Koi nhỏ trên chiếc vòng vàng đang hướng lên trên, mắt cá pha lê phản chiếu từng đốm màu rực rỡ.
Quá khứ từng trải qua bỗng vụt nhanh trong đầu, cô giơ tay mân mê món đồ trước người, cảm nhận đồ vật trong áo đang dán sát da, ánh mắt trở nên kiên định.
“Không đâu mẹ.” Vân Kiều nghiêm túc nói với bà: “Con và mẹ khác nhau.”
Tần Ngọc Sương im lặng nhìn cô chăm chú, con gái không hề luống cuống, để bà tùy ý thăm dò, cô không sợ mình sẽ không chịu được thử thách của bà.
Bấy giờ Tần Ngọc Sương cười rộ: “Được, vậy mẹ rất mong sẽ được chứng kiến một cái kết đẹp.”
Đến lúc này, Tần Ngọc Sương không còn đưa ra bất cứ nghi ngờ nào.
-
Vân Kiều gặp lại mẹ, khúc mắc trong lòng được gỡ bỏ, còn tinh thần Kiều Kiều trở nên kém hơn.
Thẩm Trạm đã thấy tất cả những thay đổi và kể hết cho Vân Kiều nghe.
Anh vừa dứt lời, ngón tay mềm mại của cô bỗng chạm lên lông mày anh, Vân Kiều thẳng thắn: “Gần đây tâm trạng anh không được tốt lắm.”
“Mấy ngày nay Kiều Kiều luôn hỏi anh, tại sao mình cứ mệt rã rời, mất hết tinh thần, anh…” Thẩm Trạm bất lực thở dài: “Không biết nên trả lời thế nào.”
Vân Kiều nghe xong, hồi lâu sau vẫn không nói gì.
Mãi đến một sáng nọ, cô tỉnh dậy, chủ động nói: “Em muốn… gặp Kiều Kiều.”
“Gặp mặt?” Thẩm Trạm kinh ngạc.
“Không được, Kiều Kiều không có suy nghĩ này, nếu nói sự thật cho em ấy, nhỡ đâu xảy ra biến cố thì sao?” Dù Thẩm Trạm đã thấy vẻ uể oải ỉu xìu của Kiều Kiều, dù trong lòng khó chịu cỡ nào, anh vẫn đặt tình trạng sức khỏe của Vân Kiều lên hàng đầu.
Vân Kiều lắc đầu: “Anh quên rồi à? Em là cô ấy, cô ấy là em. Chắc chắn cô ấy sẽ không hy vọng mình lặng lẽ biến mất, đến cả một cơ hội chào tạm biệt cũng không có.”
Trong khoảng thời gian này, vào buổi sáng khi sắp tỉnh dậy, cô luôn mơ thấy một cô gái giống hệt bản thân đang cười với mình.
Khi thức giấc, cô tự nhiên cảm thấy buồn bã.
Rõ ràng chỉ là một phần được rút ra từ ý thức của cô, cũng không hoàn chỉnh, nhưng Kiều Kiều đã từng tồn tại vô cùng sống động như thế.
Không xuất hiện dấu hiệu, rời đi không hề chuẩn bị, tới lúc ấy liệu ai biết Kiều Kiều có buồn không đây?
“Thế nên hãy nói cho cô ấy biết đi.”
Từ trước đến nay, cô không cho rằng sự tồn tại của Kiều Kiều sẽ làm tổn thương mình.
-
Buổi tối Kiều Kiều dựa vào bên cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời tối tăm xa xăm, cô ủ rũ không vui nắm tóc: “Sao lúc nào trời cũng tối vậy?”
Chưa được bao lâu, cô không nhịn được mà bắt đầu ngáp, khi Thẩm Trạm vào phòng, cô ngồi cúi đầu: “Anh ơi, có phải em bị bệnh không?”
Một tiếng “Anh” khiến Thẩm Trạm bất lực quá đỗi.
Cổ họng đau nhói, Thẩm Trạm chậm rãi lên tiếng: “Kiều Kiều, anh kể em một câu chuyện nhé?”
“Được, Kiều Kiều thích nghe kể chuyện nhất.” Cô lập tức bị hấp dẫn.
Thẩm Trạm chần chờ, ấn mở đoạn video mà Vân Kiều tự quay. Anh đưa điện thoại qua, làm theo lời dặn của Vân Kiều: “Em hãy tự xem, anh ở bên ngoài, không đóng cửa, có việc gì cứ gọi anh.”
Thẩm Trạm đưa điện thoại cho cô, đứng dậy lảng tránh. Cửa phòng khép hờ, hai người cách một khoảng không xa không gần.
Kiều Kiều đầy hoài nghi cầm điện thoại lên xem, phát hiện người ở giữa màn hình là chính mình.
“Chào cậu Kiều Kiều, mình là Vân Kiều…”