Ngay khi cô sắp chạm vào điện thoại, ngoài hành lang loáng thoáng vọng đến tiếng bước chân, không biết vì lý do gì, Vân Kiều lập tức đóng ngăn kéo lại.

“Em ở đây à?” Giọng người đàn ông truyền từ cửa tới.

“Có, có chuyện gì sao?” Vân Kiều xoay người đưa lưng về phía ngăn kéo, tựa eo nhỏ vào cạnh bàn.

“Có chút việc.” Thẩm Trạm chậm rãi tới gần, ngập ngừng nâng bàn tay để bên người lên, anh nói: “Không phải sắp đến lễ Giáng sinh gì đó à? Tên Cảnh Hành đưa anh một cặp vé xem phim, dù sao cũng không tốn tiền, không dùng thì phí.”

Vân Kiều nghiêng đầu, ngước mắt nhìn anh: “Nên?”

“Anh mời em xem phim nhé?” Thẩm Trạm nắm chặt vé, như thể lòng bàn tay đang bị bỏng.

Vân Kiều khó hiểu: “Anh đang xin lỗi vì chuyện ngày đó sao?”

Tổng hợp tất cả hành vi của Thẩm Trạm trong khoảng thời gian gần đây, cô suy nghĩ rất lâu rồi đưa ra đáp án duy nhất này.

Mí mắt Thẩm Trạm giật giật.

Xin lỗi?

Xin lỗi quỷ gì chứ, rõ ràng anh đang theo đuổi cô.

Nhưng Thẩm Trạm nhớ kỹ lời dạy: Khi người ấy hỏi, dù mình có sai không, cứ xin lỗi trước là được.

Vì thế anh vuốt cằm nói: “Hôm đó anh làm chưa tốt, anh sẽ sửa.”

Vân Kiều: “...”

Cô không cần anh nhận sai vì chuyện này.

Đổi thành người khác, chắc chắn cô sẽ nói “không sao đâu” sau đó từ chối, nhưng lời mời của Thẩm Trạm, cô không nỡ từ chối. Cô lưỡng lự hồi lâu, nặn ra một câu: “Để em suy nghĩ một chút.”

“Gì vậy Vân Tiểu Kiều, chuyện này mà còn…” Cô nhìn qua, Thẩm Trạm bỗng nhớ tới ghi chép mỗi ngày, nhanh chóng sửa lời: “Ý anh là, quả thực chuyện này cần suy nghĩ kỹ, nghiêm túc suy nghĩ.”

Vân Kiều gật đầu nhẹ, vòng qua anh ra ngoài phòng.

Thẩm Trạm giơ vé lên, anh thở dài, chợt thấy cô xoay người trở về, anh vui mừng: “Em nghĩ kỹ rồi?”

“Quên lấy bình nước.” Cô vô tội chớp mắt, cầm lấy bình nước lướt ngang qua Thẩm Trạm. Khi sắp bước ra khỏi phòng, cô nghe thấy anh bổ sung một câu, giọng anh kiên nhẫn dịu dàng: “Em cứ từ từ suy nghĩ, nghĩ kỹ rồi trả lời anh.”

“Vâng.” Cô không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý, để Thẩm Trạm âm thầm phỏng đoán.

Anh đoán chừng, chắc Vân Kiều sẽ đồng ý nhỉ? Bình thường không thấy cô ra ngoài chơi, thừa dịp không khí lễ Giáng sinh còn có thể thúc đẩy tình cảm một chút, Thẩm Trạm âm thầm cân nhắc, cảm thấy kế hoạch có thể thực hiện.

Nhưng vào một ngày nọ, khi tới đón Vân Kiều tan học, lần thứ hai anh đã bắt gặp Vân Kiều đi cùng Trác Gia Hàng, trong mắt anh “Xẹt xẹt” phóng dao lạnh, anh hận không thể xông lên đuổi người đi.

Sau khi tan học Vân Kiều rời khỏi tòa nhà dạy học, nửa đường bất ngờ chạm mặt Trác Gia Hàng.

Người nọ chào hỏi cô, cô lạnh nhạt đáp lại, Trác Gia Hàng không quan tâm cô lãnh đạm, vẫn tươi cười đi kế bên cô: “Giáng sinh có hoạt động, náo nhiệt lắm, trường chúng ta đã hẹn một nhóm, em tới chơi chung nhé?”

“Ngại quá.” Vân Kiều từ chối lời mời của anh ta.

Tình cảm của Trác Gia Hàng cô đã phát hiện, cũng ẩn ý từ chối lâu rồi. Nhưng anh ta vẫn kiên trì, thường xuyên xuất hiện bên cạnh cô, không ngừng tạo cảm giác tồn tại. Khi cô mất kiên nhẫn muốn đuổi người, anh ta đã nhận ra tâm trạng của cô rồi kịp thời rút đi.

“Hầy, tôi biết ngay.” Bị từ chối đã nằm trong dự đoán của Trác Gia Hàng, anh ta không tức giận.

“Nhưng em đã từ chối tôi nhiều lần, vậy có thể giúp tôi một việc nhỏ không?” Anh ta mở sách trong tay lấy một tấm vé phẳng phiu ra: “Đây là vé vào cửa hoạt động, em giúp tôi đưa cho Triệu Âm Lan nhé.”

Vân Kiều liếc nhìn, không biết Trác Gia Hàng đang tính toán gì, cô chỉ nói: “Anh tự đưa cho cô ấy đi.”

“Vốn dĩ đây không phải việc của tôi, là Triệu Âm Lan hỏi Trưởng khoa bên chúng tôi, em nhân tiện đưa cho cô ấy là được.” Trác Gia Hàng đưa tấm vé mỏng cho cô.

Thì ra là thứ Triệu Âm Lan muốn.

“Anh chờ tí, để tôi hỏi cô ấy đã.” Ngày thường ở ký túc xá cô và Triệu Âm Lan thân thiết nhất, chuyện tiện tay thôi, Vân Kiều không có lý do để từ chối nữa.

“Không đến mức đó chứ Vân Kiều. Tuy em không thích tôi, nhưng dù sao chúng ta cũng coi như quen biết một học kỳ, gặp mặt nhiều lần, sao em đề phòng tôi quá vậy?”

Trái lại, tính cách Trác Gia Hàng rất tốt, anh ta bị từ chối cũng không giận, kiên nhẫn giải thích cho cô: “Tôi chỉ là chân chạy vặt, em làm người tốt, giúp tôi mang cho cô ấy nhé.”

“Xin lỗi, tôi chỉ làm theo thói quen.” Vân Kiều thầm thở dài, một tấm vé thôi, cô tỏ ra nghiêm trọng như thế, chẳng khác nào đang nhỏ nhen.

Bình thường đồ của người khác cô không dám nhận bừa, hơn nữa Trác Gia Hàng có tình cảm khác với mình, nên cô vô thức muốn xác nhận trước. Nhưng tấm vé hoạt động này quả thực không có gì phải lo lắng, Vân Kiều cất điện thoại, nhận đồ trong tay Trác Gia Hàng.

Nhưng cô nào biết, cảnh này rơi vào mắt người khác, đã bị hiểu sai hoàn toàn.

Thẩm Trạm đỏ mắt.

Trước mặt anh Vân Kiều lúng túng, từ chối lời mời hẹn hò của anh, nhưng cô dám “trò chuyện vui vẻ” với tên mặt trắng cùng tuổi, thậm chí còn nhận đồ của tên đó!

Trong lòng anh vừa đau vừa tức, cứ như có hàng trăm móng vuốt cào vào tim.

Lần này, anh không tài nào hợp lý hợp tình dặn cô phải cách xa người khác phái, hay không cho phép cô yêu đương được, vì chính anh đã có tình cảm với cô, không thể lấy tư cách anh trai để cấm đoán Vân Kiều nữa.

Chờ cô tạm biệt tên mặt trắng rồi bước tới bên cạnh anh, Thẩm Trạm nhìn chằm chặp vào tấm vé trong tay cô, biết rõ còn hỏi: “Thứ gì vậy?”

Vân Kiều thành thật đáp: “Vé hoạt động Giáng sinh.”

Giáng sinh! Quả nhiên là Giáng sinh kìa!

Cô nhận vé hoạt động của người khác, có phải đã đồng ý ra ngoài hẹn hò với tên đó không?

Dường như Thẩm Trạm đã tưởng tượng ra cảnh mình bị vô tình vứt bỏ, anh hít sâu một hơi: “Anh mời em trước mà, dù em ra ngoài chơi, cũng nên nhận lời anh trước chứ.”

“Không…” Cô định giải thích, chợt nghĩ đến gì đó, Vân Kiều xua tay giấu vé trong lòng bàn tay, vờ như bâng quơ nói: “Nếu mỗi một người mời em ra ngoài, còn em nhận lời theo thứ tự, chẳng phải sẽ bận muốn chết sao?”

“Vân Tiểu Kiều, anh là gì của em?” Sao cô dám đặt anh trong “mỗi một người” để so sánh, bọn họ ở chung sớm chiều, cũng nên có tí đặc quyền chứ?

“Thẩm Trạm.” Vân Kiều chớp chớp mắt, ngước đôi mắt sáng ngời lên, chần chờ nói: “Anh trai?”

Thẩm Trạm nghẹn họng.

Nhớ tới việc mình từng hùng hồn tự xưng anh trai, anh hận không thể vả mình hai cái.

Khi ấy Vân Kiều không chịu làm em gái của anh, giờ đây cô lại thốt ra một tiếng anh trai, như một dao đâm vào ngực anh, anh nghe mà khó chịu cực kỳ.

Nếu bây giờ anh bất chợt phản bác một câu “Anh không phải anh trai em”, có khi nào sẽ bị Vân Kiều bóp chết không?

“Em đã gọi anh là anh trai, anh không có xíu đặc quyền gì ư?”



“Có thể có.” Vân Kiều buồn cười, cô thấy phản ứng bây giờ của Thẩm Trạm rất thú vị.

Rốt cuộc Thẩm Trạm không ép hỏi Vân Kiều chọn ai nữa, Vân Kiều cũng không trả lời rõ ràng.

Hai người tự suy ngẫm, cho tới chín giờ tối, Thẩm Trạm cầm bút lên, thần bí viết xuống một dòng chữ to trên tờ giấy trắng:

Vân Kiều bằng lòng đón Giáng sinh ngày 25 tháng 12 cùng Thẩm Trạm.

Nội dung đơn giản, từ nào cũng quan trọng. Thẩm Trạm đặt bút xuống, giấy trắng mực đen trước mắt khiến anh hài lòng quá chừng, giờ chỉ chờ con cá mắc câu thôi.

Không xảy ra bất ngờ gì, hành lang truyền đến tiếng bước chân, anh cố ý để cửa mở, Kiều Kiều không chút trở ngại chạy chậm vào: “Anh Thẩm Trạm ơi, hôm nay chúng ta chơi trò gì đó?”

Kiều Kiều lớn lên không dễ lừa gạt như khi bé, cô sẽ tìm chuyện thú vị giết thời gian, hoặc sẽ ra ngoài dạo phố. Đương nhiên Thẩm Trạm sẽ không để cô ra ngoài một mình, nói cách khác, cô phải được Thẩm Trạm cho phép.

Kiều Kiều không nổi loạn, nhưng luôn biết cách bắt chẹt Thẩm Trạm, chỉ cần cô năn nỉ thì Thẩm Trạm không thể từ chối.

Tóm lại, Kiều Kiều muốn làm gì thì làm.

Mấy hôm trước cô xem Thẩm Trạm chơi game, nên cũng tập chơi theo. Thẩm Trạm đặc biệt lắp cho cô một chiếc máy tính bên cạnh, khu vực thoải mái vốn độc lập của anh đã nhanh chóng bị Kiều Kiều chiếm giữ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Trước khi chơi game, hãy giúp anh trai làm một việc.”

“Chuyện gì ạ?”

“Nào.” Thẩm Trạm đặt giấy bút đã chuẩn bị sẵn trước mặt cô: “Ký tên ở đây.”

“Vân Kiều bằng lòng đón Giáng sinh ngày 25 tháng 12 cùng Thẩm Trạm.” Kiều Kiều vừa nhìn nội dung, đã không nói hai lời cầm bút viết tên: “Được rồi!”

Thẩm Trạm: “...”

Nhanh gọn vậy?

Lý do anh bịa ra còn chưa dùng tới mà?

“Em không hỏi anh tại sao ư? Không suy nghĩ thêm?”

Vấn đề này làm khó Kiều Kiều rồi, cô cầm bút xoay quanh đầu ngón tay: “Không phải anh Thẩm Trạm đang mời Kiều Kiều đón Giáng sinh sao? Em biết, đây gọi là hẹn hò.”

Cô nghiêm trang trả lời, rồi bật cười: “Em thích hẹn hò với anh Thẩm Trạm.”

Nhìn gương mặt vui sướng của Kiều Kiều, đôi mắt cô sáng tựa sao, Thẩm Trạm đưa tay sờ gáy, không biết tại sao hơi chột dạ.

Tờ giấy kia, anh định dùng để lừa gạt Vân Kiều...

Rồi anh ngẫm lại, vợ tương lai sắp chạy mất, anh không ngại mặt dày chơi xấu, Kiều Kiều nhận lời chẳng khác nào Vân Kiều nhận lời.

Thẩm Trạm vui vẻ trở lại: “Ngoan, anh dẫn em đi chơi game.”

“Dạ!” Kiều Kiều mừng rỡ vỗ tay.

Thẩm Trạm đã sớm khởi động máy cho cô, Kiều Kiều đăng nhập, nhận được lời mời ghép đội của Thẩm Trạm.

Kiều Kiều đeo tai nghe, trong đội truyền đến giọng Cảnh Hành: “Em gái Kiều login rồi?”

Dựa vào thành tích trong trò chơi mấy ngày trước của Kiều Kiều, Cảnh Hành mở chiến tích của mình ra, cậu run lẩy bẩy: “Em gái Kiều, em nhớ kiềm chế một tí nhé, có thể không đánh thì đừng đánh, đánh không lại thì chạy, nếu không em theo sau bọn anh cũng được.”

Kiều Kiều mở mic, khí phách hất mái tóc dài ra sau: “Anh xem thường ai đó?”

Cảnh Hành: “Ha ha.”

Hai ván qua đi.

Cảnh Hành rơi lệ: “Em Kiều, không, chị Kiều, chúng ta có thể bình tĩnh một chút không?”

Cuối cùng Kiều Kiều cũng nhận ra mình gà, cô hơi đau lòng, rời tay khỏi bàn phím, áy náy hỏi: “Anh à, có phải em không hợp chơi trò này không?”

Cảnh Hành đang vui mừng cho rằng cô đã tỉnh ngộ, chợt nghe thấy giọng nói hào phóng ngang ngược của Thẩm Trạm: “Bậy, Kiều Kiều nhà ta thông minh như vậy, chơi thêm hai ván cũng chẳng sao hết.”

Cảnh Hành: “...”

Sao tôi lại ở đây? Đáng lẽ tôi phải ở dưới gầm xe.

Đàn ông hiểu rõ trái tim đúng là có khác.

*

Hôm sau Thẩm Trạm vẫn dậy thật sớm, kéo Vân Kiều ra khỏi chỗ ngồi: “Nào, em xem đi, đây là gì.”

Vân Kiều bị kéo qua, vẻ mặt khó hiểu, cho đến khi cô thấy tờ giấy kia, mở to mắt: “Đây là?”

Thẩm Trạm gõ nhẹ mặt bàn: “Chính em nhận lời đó nhé, giấy trắng mực đen đừng hòng quỵt nợ.”

“Thẩm Trạm, đừng bảo anh lợi dụng lúc em mộng du lừa em ký tên đấy?”

“Đương nhiên là không rồi!” Thẩm Trạm không chịu nhận: “Anh còn có thể trói em bắt em ký tên sao? Em đã vui vẻ ký tên đó.”

Tâm trạng Vân Kiều và Kiều Kiều gắn liền với nhau, Kiều Kiều thẳng thắn chân thành nói cho anh biết mình thích hẹn hò, anh xem như đấy là mong muốn mà Vân Kiều không tiện bày tỏ.

Vân Kiều nghi ngờ quan sát anh vài lần, rồi cúi đầu nhìn chữ ký. Câu trên là chữ Thẩm Trạm, cô biết, dĩ nhiên cũng thấy rõ chữ ký phía dưới cùng, do cô tự tay viết.

Ngay cả biện pháp này anh cũng nghĩ ra, xem chừng anh thật sự để tâm tới việc cô có đồng ý lời mời không.

“Thật ra…” Thật ra anh không cần tìm mọi cách dọa cô, cô vẫn sẽ đồng ý.

Vân Kiều do dự mở miệng, Thẩm Trạm sợ cô từ chối, hạ giọng lẩm bẩm: “Làm người phải giữ chữ tín.”

Nhận ra anh không ngừng liếc trộm mình, Vân Kiều có phần buồn cười, cảm thấy người đàn ông này ngây thơ đáng yêu quá đỗi: “Thôi được, nếu đã tự tay ký tên, vậy em nói được làm được.”

Khoảnh khắc cô đưa ra đáp án khẳng định, không chỉ Vân Kiều thở phào nhẹ nhõm, mà cuối cùng tảng đá lớn trong lòng Thẩm Trạm cũng rơi xuống.

Giáng sinh rơi vào thứ Sáu, Vân Kiều học xong hai tiết, trên đường về ký túc xá, cô bỗng nhận một cuộc điện thoại đến từ shipper, sau đó được tặng một bó hoa hồng rực rỡ và một hộp quà màu xanh ngọc.

“Ôi.” Triệu Âm Lan và bạn cùng phòng liên tục trêu cô: “Ai tặng vậy? Bó hoa hồng lớn như thế, tình yêu nồng cháy quá.”

Họ biết Vân Kiều không có bạn trai, người theo đuổi cũng không ít, vào lễ Giáng sinh tặng táo tặng quà tặng hoa nơi đâu cũng có.



Vân Kiều khó hiểu, tìm một vòng trong bó hoa, cô không phát hiện danh thiếp hay giấy tờ ghi danh tính người tặng.

“Âm Lan, có thể cầm giúp tớ một lát không?” Vân Kiều ra hiệu chỉ hoa tươi trong tay.

“Được được.” Triệu Âm Lan không biết cô muốn làm gì, mong muốn trêu chọc giảm hơn phân nửa. Cô ấy thầm nghĩ Vân Kiều không hổ là “mỹ nhân Phật hệ” mà trong trường đồn đại, gặp chuyện gì cũng bình tĩnh đến thần kỳ.

Giờ đã rảnh hai tay, Vân Kiều mới mở hộp quà ra.

Hộp quà chia làm hai tầng, cô mở tầng đầu tiên, một sợi dây chuyền kim cương xanh xuất hiện trước mắt. Vân Kiều mở tầng thứ hai, thấy mấy viên kẹo với giá trị hoàn toàn không phù hợp với kim cương xanh.

Kẹo sữa...

Trong trí nhớ của cô, chỉ có Thẩm Trạm từng mua kẹo cho cô, còn cùng vị nữa.

Nhưng sao người nọ lại tặng cô hoa hồng?

Có điều, hành vi gần đây của Thẩm Trạm kỳ quái không có logic, trong thoáng chốc, quả thực Vân Kiều không dám chắc.

Tóm lại, hiện tại cô không nỡ xử lý hoa hồng, đành tạm thời ôm về ký túc xá.

Cô không biết sau khi mình đi, “shipper” vốn tặng hoa đã lén chụp ảnh sau lưng cô, rồi gửi cho Văn Cảnh Tu vừa đặt chân đến Cảnh Thành: Cô Vân đã nhận quà.

Những bông hoa hồng nhô ra từ cánh tay Vân Kiều, Văn Cảnh Tu nhìn bóng lưng quen thuộc trong ảnh, thấy cô ôm bó hoa, anh ta vuốt ve màn hình, chậm rãi nói: “Tốt lắm.”

Tốt lắm, Kiều Kiều không bài xích món quà anh ta tặng.

Tuy không hề để tên, nhưng Văn Cảnh Tu tin Vân Kiều sẽ hiểu ý anh ta.

Vì vào lần họ xác định tình cảm, anh ta đã mua một đóa hồng màu hồng nhạt, Vân Kiều nói nó có ngôn ngữ loài hoa lãng mạn là “Mối tình đầu”. Nguyện vọng của cô gái nhỏ, anh ta vui vẻ chiều theo, chưa kể, mấy năm nay chỉ mỗi anh ta vẫn luôn cho Vân Kiều kẹo sữa cô thích ăn nhất.

Vân Kiều thấy hai thứ này sẽ biết ai là người tặng quà, cô không chỉ nhận mà còn mang về, chứng tỏ đã chấp nhận quà của anh ta.

Ban đầu anh ta bất mãn Vân Kiều bỏ anh ta, vi phạm hẹn ước không nói một lời chạy tới Cảnh Thành. Sau đó, việc chịu áp lực từ Văn Ngạn Trạch, và chuyện ứng phó với Lương Cảnh Ngọc gần như đã chiếm hết toàn bộ tinh thần lẫn sức lực của anh ta. Hiện tại Vân Kiều ở Cảnh Thành sẽ không quấy nhiễu đến anh ta, cũng khá tốt.

Điều duy nhất khiến anh ta bực bội là, không biết vì nguyên nhân gì, tới bây giờ Vân Kiều vẫn còn ở nhà Thẩm Trạm.

Anh ta đã cho người tìm hiểu, bình thường Vân Kiều không thân thiết với chàng trai nào, cũng không có tình yêu mới, chứng minh giữa cô và Thẩm Trạm không có mối quan hệ đó.

Lẽ nào Vân Kiều, thực sự trả thù anh ta vì tức giận?

Nhiều lần anh ta nhớ tới việc này, thầm khó chịu, rồi lại không dám mạnh tay sợ bị phát hiện. Nếu anh ta bất cẩn, chắc chắn Văn Ngạn Trạch sẽ vạch trần mục đích thực sự của anh ta trước tiên, rồi nói cho Lương Cảnh Ngọc, ảnh hưởng quan hệ hai nhà.

Dịp này mượn cớ công tác tới đây, anh ta không thể công khai đến gặp Vân Kiều. Nhưng chỉ cần lần này thắng Văn Ngạn Trạch, anh ta có thể được các cổ đông khác của nhà họ Văn ủng hộ, rồi từ đó sẽ chậm rãi đuổi Lương Cảnh Ngọc đi.

Đợi thời cơ chín muồi, anh ta nhất định sẽ đón cô gái mình yêu về trước!

-

Vân Kiều nghịch hoa hồng ở ký túc xá, buổi chiều còn bốn tiết, sau năm giờ rưỡi Thẩm Trạm mới gọi điện tới. Cô xách túi đã thu dọn xong, trước khi đi thì về ký túc xá ôm hoa tươi theo.

Khi cửa xe mở ra, một mảng màu hồng chiếm hết tầm mắt Thẩm Trạm, anh vội vàng ngửa ra sau: “Hoa này là sao?”

“Anh không biết?”

“Ừ hử?”

Ôm hoa tươi theo, cô có ý gì?

Vân Kiều mở túi, lấy hai viên kẹo sữa ra: “Thứ này.”

Trong mắt Thẩm Trạm lóe lên.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Anh và Vân Kiều không chuộng đồ ngọt, nhưng rất thích vị kẹo sữa này.

Ban đầu anh tưởng Vân Kiều nhận hoa của người khác, nhưng vừa rồi nghe cô hỏi ngược lại, hình như không phải ý đó, Thẩm Trạm thầm suy đoán: Chẳng lẽ, hoa này muốn tặng anh?

Lớn như vậy, ngoại trừ thắng trận đấu nhận được hoa chúc mừng, anh chưa từng nhận hoa con gái tặng.

Ngượng quá.

“E hèm, hoa này đẹp phết.” Thẩm Trạm khen ngợi.

Vân Kiều nghe anh khen, trong mắt ánh lên niềm vui: “Em cũng thấy rất đẹp.”

Cô nghĩ mình đã đoán đúng, nếu người khác tặng, Thẩm Trạm nhất định sẽ chất vấn là ai, cũng sẽ không khen hoa.

Bầu không khí trong xe bỗng trở nên mập mờ, hai người hơi xấu hổ.

Lần đầu tiên Thẩm Trạm chờ đợi để nhận hoa, trên đường nhiều lần anh quay đầu nhìn, thấy Vân Kiều không định tặng, anh thầm nghĩ có phải cô chưa tìm được lý do không?

Rồi anh nghĩ tiếp, sao mình lại không nghĩ tới tặng hoa chứ!

Chắc con gái thích hoa lắm nhỉ?

Anh tính sai, quay đầu phải bù đắp, thể nào cũng phải tặng một xe đầy ắp hoa cho Vân Kiều mới được.

Thẩm Trạm ngồi bên trái suy nghĩ miên man, trong đầu lập một bảng xếp hạng các món quà thích hợp tặng cho Vân Kiều. Còn Vân Kiều ngồi ngay ngắn ở bên phải, cô thò tay vào túi, sờ hộp quà đựng kim cương xanh kia, nụ cười ngại ngùng.

Là Thẩm Trạm tặng, cô có nên lấy ra đeo vào luôn không?

Rõ ràng anh sẽ tới đón cô, vì sao không tự mình tặng cô nhỉ? Chẳng lẽ sợ cô không nhận?

Vân Kiều tiếp tục lục lọi, trong túi còn để quà cô chuẩn bị cho Thẩm Trạm, nếu cô đột ngột đưa ra thì có phần kỳ lạ, cô bèn cố gắng gợi chủ đề: “Hôm nay chúng ta đi xem phim gì vậy anh?”

“Em quên rồi à? Chính mình chọn còn hỏi anh?”

“...” Anh có thể nói chuyện phiếm không!

Bây giờ đã gần sáu giờ, Thẩm Trạm dẫn cô đi ăn tối trước, hơn bảy giờ tới rạp chiếu, nhân viên kiểm vé vào trong.

Họ coi một bộ phim lãng mạn ngọt ngào vừa công chiếu, rạp gần như chật kín các cặp đôi, thỉnh thoảng vang lên những tràng cười vui vẻ cho đến khi kết thúc.

Rời khỏi rạp đã gần chín giờ.

Hôm nay không phải ngày nghỉ, thời gian không đủ, họ chỉ có thể xem phim. Thẩm Trạm biết lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì, vội vàng về xe lấy quà.

Anh phải tặng những thứ đã chuẩn bị cho Vân Kiều trước chín giờ.

Thẩm Trạm mở cửa xe, cầm túi ở ghế sau đưa cho cô: “Tặng em.”

“Đây là?” Vân Kiều kéo dây buộc hai bên túi ra, bên trong để một hộp vuông.

“Quà Giáng sinh.” Nghe Thẩm Trạm trả lời, Vân Kiều tò mò mở ra, là một chiếc khăn quàng cổ màu trắng.

Thẩm Trạm âm thầm quan sát vẻ mặt của cô.

Ban đầu anh định đặt may quần áo, rồi thấy không có gì mới mẻ, bèn tìm người xin trợ giúp.

YSN nói: “Quan trọng là tấm lòng chứ đừng tặng nhiều quá, hãy cho cô ấy thứ cô ấy cần.”

Vài hôm trước Vân Kiều ra ngoài bị gió lạnh thổi đến rụt cổ, vì thế anh chuẩn bị khăn quàng cổ ấm áp. Đáng tiếc hôm nay Vân Kiều đã đeo khăn quàng cổ khi rời ký túc xá, anh tìm không thấy thời cơ thích hợp, vẫn kéo dài cho tới bây giờ.

Vân Kiều bỗng phát hiện có điều không đúng.

Nếu Thẩm Trạm tặng khăn quàng cổ cho cô, tại sao còn nhờ người khác đưa hoa tươi và dây chuyền, chẳng lẽ cô đoán sai rồi?

Cô lưỡng lự lên tiếng: “Thẩm Trạm, sợi dây chuyền kia…”

“Dây chuyền gì?” Thẩm Trạm thuận miệng hỏi.

Vân Kiều lấy hộp quà từ trong túi ra, là sợi dây chuyền kim cương xanh giá trị xa xỉ kia, Thẩm Trạm hỏi: “Em mới mua?”

“Anh không biết?” Vân Kiều lặp lại một lần, nhíu mày.

Thẩm Trạm không hiểu mấy thứ của con gái, quần áo, túi xách, trang sức gì gì đó, anh chỉ biết phần lớn con gái thích những món đồ này thôi.

Nhìn phản ứng của anh, Vân Kiều chắc chắn mình đã hiểu lầm, cô đau khổ kể: “Hôm nay em nhận được một bó hoa và dây chuyền, em không biết ai tặng.”

Gì cơ?

Đồ của người lạ tặng?

Đột nhiên bị vả mặt, Thẩm Trạm nhớ tới suy đoán không thực tế ban nãy của mình, anh vừa thẹn vừa giận: “Không biết mà em cũng dám nhận!”

“Là shipper nhét đồ cho em rồi đi, em kiểm tra thì không tìm được chữ ký, chỉ thấy mấy thứ này, em cho rằng…” Nhìn mấy viên kẹo sữa, cô vô thức tưởng là Thẩm Trạm, kết quả cô đã hiểu lầm, mất mặt quá.

“Em cho rằng thế nào?”

“...” Cô trầm mặc.

“Vân Tiểu Kiều, dạo trước anh đã dặn em gì, lại quên?”

“Em thấy trong hộp để kẹo sữa, cho rằng anh tặng.”

Hoa tươi và châu báu quý giá không để tên, ắt hẳn không phải người theo đuổi, Thẩm Trạm chợt nghĩ đến một người, mặt đanh lại.

“Anh tức giận sao?” Thấy anh đột ngột thay đổi thái độ, Vân Kiều sợ hãi, cố gắng giải thích: “Em không nhận quà của người khác.”

“Không sao, không trách em, do anh không suy nghĩ chu đáo.” Thẩm Trạm đưa tay xoa đầu cô: “Chờ anh trong xe một lát nhé?”

“Anh muốn đi đâu?” Vân Kiều không muốn anh đi.

Thẩm Trạm cười: “Cũng không thể để Kiều Kiều nhà mình ôm hoa của người khác về, đúng không?”

Bó hoa hồng kia nhìn cay mắt quá, anh phải thay thôi. Anh nhớ rõ vừa rồi lúc tới đây, bên cạnh có một cửa hàng hoa tươi, năm phút vẫn còn kịp.

Thẩm Trạm không lãng phí thời gian nữa, cầm điện thoại chạy đến cửa hàng bán hoa.

Vân Kiều quay đầu nhìn hoa hồng, thở dài.

Biết bó hoa này không phải Thẩm Trạm tặng, Vân Kiều không còn tâm trạng ngắm nữa. Về phần châu báu quý giá, vứt đi đáng tiếc, cũng không biết ai tặng quà, qua ngày mai cô sẽ tìm người hỏi thăm một chút, nếu không ai nhận thật thì cô sẽ quyên góp vậy.

Vân Kiều ngồi trong xe, tháo khăn quàng cổ màu đỏ đang đeo xuống, cô thay bằng khăn quàng cổ nhung trắng, hơi ấm lan từ trái tim ra khắp người.

Nghĩ đến Thẩm Trạm vội vã đi mua hoa cho mình, cô tủm tỉm cười. Chờ Thẩm Trạm quay về, cô có thể lấy quà mình chuẩn bị ra tặng anh rồi.

Anh nói sẽ quay lại ngay, Vân Kiều nhìn chăm chú vào thời gian trên điện thoại, mãi đến khi con số 20:59 nhích sang 21:00.

Điện thoại cầm trong lòng bàn tay bỗng nhiên rơi xuống...

Một lát sau, Kiều Kiều mở mắt, phát hiện mình đang ngồi trong xe.

Cô rất quen thuộc chiếc xe này, nhưng không nhớ rõ ban nãy đã xảy ra chuyện gì. Cô quay đầu nhìn, thấy một bó hoa hồng lớn bên cạnh.

“Oa!” Hoa hồng đẹp quá.

Rốt cuộc Kiều Kiều cũng nhớ ra, hôm nay là ngày mình hẹn hò với Thẩm Trạm!

Chẳng lẽ đây là quà Thẩm Trạm tặng cô sao?

“Toi rồi.” Hình như cô quên chuẩn bị quà cho Thẩm Trạm rồi.

Nhìn quanh bốn phía không thấy ai, Kiều Kiều định gọi điện cho Thẩm Trạm, chợt nhớ ra mình đang ngoài đường nên không lấy được điện thoại. Cô lục trong túi áo, không tìm được gì ngoài một trăm đồng.

“Anh chạy đâu rồi?” Kiều Kiều lẩm bẩm nhìn ngoài cửa sổ xe, chỉ thấy ven đường có người bán hoa đang cầm giỏ lướt ngang qua.

Trong đầu Kiều Kiều chợt nảy ra một ý tưởng.

Thẩm Trạm tặng hoa cho cô, cô cũng có thể tặng hoa cho Thẩm Trạm mà! Lãng mạn biết bao nhiêu.

Sợ người bán hoa đi xa, Kiều Kiều vội vàng xuống xe đuổi theo. Người bán hoa thấy khách xuất hiện, nhiệt tình đẩy mạnh tiêu thụ. Cuối cùng Kiều Kiều hài lòng mua được một bó hoa tươi, ôm nó nở nụ cười ngọt ngào.

Cô không hề biết, cảnh cô quay đầu lại đã vừa vặn rơi vào mắt một người, ánh mắt nhớ nhung ấy lập tức tập trung trên người cô.

Văn Cảnh Tu không ngờ đi ngang qua nơi đây sẽ gặp Vân Kiều đứng ở ven đường, giờ phút này anh ta vô cùng tin tưởng, đây là duyên phận trời ban!

Văn Cảnh Tu mau chóng ra lệnh cho tài xế dừng xe, rồi anh ta chạy ra đường. Anh ta chợt đứng lại, tận mắt chứng kiến Vân Kiều cầm những bông hoa trên tay, tiến từng bước về phía mình.

Anh ta vô thức di chuyển bước chân theo Vân Kiều, tới tận khi cô gái nhìn thẳng vào anh ta, hai tầm mắt giao nhau giữa không trung, bắn ra tia lửa điện.

Khoảnh khắc ấy, dường như Văn Cảnh Tu nghe thấy trái tim đang chết lặng của mình đập trở lại một lần nữa.

Ngay khi anh ta nhịn không được, giơ tay muốn chạm vào gương mặt quen thuộc kia, cô gái trước mắt chợt lên tiếng:

“Làm phiền, nhường đường.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play