Kỳ nghỉ kết thúc vào thứ Hai, trong khoa tổ chức nghi thức kéo cờ, Vân Kiều điều chỉnh đồng hồ báo thức sớm hơn nửa giờ.
Vừa thức dậy cô đã phát hiện tay mình tê tê, đau thì không đau, chỉ cảm giác nói không nên lời, cứ như cầm nắm đấm đấm vào thứ gì đó.
Lúc ra khỏi nhà Thẩm Trạm còn chưa dậy, sau khi tiết thứ nhất kết thúc, cô bèn nhắn tin hỏi Thẩm Trạm: [Tối qua sau khi em ngủ không xảy ra chuyện gì kỳ quái chứ?]
Anh trả lời rất nhanh: [Không.]
Lời ít ý nhiều, thẳng thắn vô tư, Vân Kiều lắc lắc đầu nhét điện thoại vào ngăn kéo bàn học.
Buổi sáng thứ Hai có bốn tiết kín hết lớp, buổi chiều không có tiết, nhưng lúc trước Vân Kiều đã giành được một suất trong môn tự chọn cố định vào chiều thứ Hai, nên cô vẫn phải đợi đến khi môn tự chọn kết thúc mới có thể về nhà.
Đây là lần đầu tiên từ khai giảng tới giờ cô học tiết tự chọn, Vân Kiều đến phòng học trước mười phút, phát hiện chỗ ngồi phía sau gần như đã bị chiếm hết, cô đành đi tiếp về phía trước.
Môn học tự chọn này là Tâm lý học Tình yêu, nghe đồn rất thoải mái, mọi người giành được tiết này hoàn toàn nhờ vào tốc độ mạng.
Vân Kiều nhìn quanh bốn phía, ánh mắt tập trung vào hàng thứ năm, vị trí gần cửa sổ có một cô gái đang ngồi. Vân Kiều vốn định ngồi xuống ở nơi cách đó vài chỗ trống, nhưng phía sau còn ba bốn người, cô dứt khoát di chuyển vào trong.
Nghe thấy tiếng động, cô gái ngồi gần cửa sổ bỗng nhiên quay đầu, khóe miệng cắn cán bút, vừa khéo cô ấy đối diện với tầm mắt của Vân Kiều.
Bút rơi xuống bàn vang lên tiếng “lộc cộc”, hai cô gái nhìn nhau, họ hơi bất ngờ, hiển nhiên chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra người kia.
“Vân Kiều?” Ngôn Tư Mộ giơ tay đè cây bút đang lăn trên mặt bàn, đôi mắt vẫn nhìn cô.
Vân Kiều có phần kinh ngạc, ôm sách gật đầu đáp: “Trùng hợp thật.”
Ngôn Tư Mộ, người bạn mà cô ngẫu nhiên quen biết ở bờ sông lúc nghỉ hè, từ sau khi dẫn cô đến cửa hàng sưu tầm nhạc cụ chọn đàn guitar, dường như cả hai đã thật sự huề nhau. Vân Kiều vẫn giữ cô ấy trong danh sách bạn bè, thi thoảng sẽ lướt thấy bài đăng của cô ấy, nhưng không hề bắt chuyện.
Không ngờ cả hai sẽ gặp lại trong trường, ắt hẳn đây là duyên phận.
Ngôn Tư Mộ cười tươi: “Trước kia không hỏi trường của cậu, nếu sớm biết cậu cũng học ở Đại học Cảnh Thành, khai giảng tớ đã đến tìm cậu chơi rồi.”
Nếu muốn hẹn ra ngoài chơi, không học cùng trường thì vẫn hẹn được, xem ra cô ấy chỉ lời nói khách sáo, Vân Kiều cũng không vạch trần.
Qua vài lần tiếp xúc này, cô phát hiện Ngôn Tư Mộ là một người sống tùy ý, nếu sẵn lòng, cô ấy có thể tận dụng EQ cao của mình để khiến người khác vui vẻ. Nhưng với tính cách tùy hứng này của bản thân, cô ấy thể hiện thái độ thế nào thì gần như chỉ dựa vào tâm trạng.
“Này, cậu học khoa nào?” Ngôn Tư Mộ nhìn cô.
“Thiết kế Môi trường.” Cô đáp xong, thuận miệng hỏi: “Còn cậu?”
“Cậu đoán xem.” Ngôn Tư Mộ giơ cán bút lên lắc lắc.
“Khoa Âm nhạc?” Lần trước thấy cô ấy bỏ nhà đi còn đeo theo một cây guitar.
Ngôn Tư Mộ cười tỏ vẻ bí ẩn, giơ ngón cái lên với cô: “Trả lời đúng rồi.”
Thời gian trôi qua, cả hai chưa hàn huyên được mấy câu đã nghe thấy tiếng chuông vào học vang lên. Một giảng viên trung niên tóc ngắn ôm sách giáo khoa bước lên bục giảng, trước tiên lấy danh sách ra.
Tiết học đầu tiên không đoán được tính cách của giảng viên nên gần như không ai vắng mặt. Nhiều người ở đây đều vì nghe theo lời của đàn anh đàn chị khóa trước, nói môn học tự chọn này thoải mái, chẳng ngờ vừa vào học giảng viên đã lần lượt điểm danh.
Phòng học nhiều người, ngủ gà ngủ gật cũng có, giảng viên mắt nhắm mắt mở, mọi người mới hiểu được hàm nghĩa của từ “thoải mái”.
Vân Kiều hơi nghiêng đầu, phát hiện Ngôn Tư Mộ thường ngày rất sinh động chỉ ngồi im lặng, cô ấy nhìn chăm chú theo tầm mắt của giảng viên ở phía trước, dường như cô ấy đang hết sức tập trung lắng nghe.
Quả nhiên, đừng trông mặt mà bắt hình dong, người bình thường nhìn có vẻ ồn ào vừa bước vào môi trường học tập, thái độ đã trở nên vô cùng nghiêm túc.
Nhưng ngay khi Vân Kiều thu lại ánh mắt chuẩn bị nghiêm túc nghe giảng, Ngôn Tư Mộ bên cạnh ấn bút trong tay lên sách, nhỏ giọng nói thầm: “Giảng viên toàn nói về tri thức thiên văn gì đó không, chẳng sát với thực tế tí nào.”
Hình tượng sinh viên giỏi đột nhiên sụp đổ.
Thời gian học tự chọn khá dài, ban đầu nhiều người cảm thấy hứng thú với đề tài yêu đương, nhưng nghe xong thì họ bắt đầu lơ đãng, đến tận khi giảng viên tạm dừng tiết học, cho mọi người nghỉ ngơi năm phút.
Cánh tay đang đặt trên bàn của Ngôn Tư Mộ bỗng dịch về phía cô, cô ấy hỏi: “Cậu nghĩ xem, liệu giữa những người khác giới không cùng huyết thống có tình bạn trong sáng không?”
“Có... nhỉ?” Khi Vân Kiều nghe câu hỏi này, trong đầu hiện ra khuôn mặt Thẩm Trạm đầu tiên.
“Không thể nào!” Ngôn Tư Mộ phản bác không hề do dự: “Cậu đã từng gặp chưa?”
“Ờ thì…” Vân Kiều ngẫm nghĩ một chút, ngón tay chậm rãi vân vê một góc trang sách, cô từ tốn kể: “Có một người lớn hơn tớ bốn tuổi, chúng tớ quen biết từ nhỏ, không phải họ hàng máu mủ gì cả, anh ấy bảo sẽ như một người anh trai chăm sóc tớ thật tốt.”
Mất trí nhớ khiến cô quên nhiều chuyện, tin tức có thể lấy ra nói cũng chẳng có bao nhiêu. Vì Ngôn Tư Mộ không biết Thẩm Trạm, vậy nên lúc nhắc tới người nọ trước mặt cô ấy, cô cũng không hề e dè.
Sau khi Ngôn Tư Mộ nghe những lời này, biểu cảm trên mặt cô ấy muôn màu muôn vẻ, cứ như trong lòng vừa trải qua một chuyến tàu lượn siêu tốc quanh co.
Nhưng cô ấy vẫn cắn răng kiên trì với quan điểm của mình: “Nhất định là gạt người.”
Rõ ràng cô ấy đã hỏi rồi lại muốn phản bác, trường hợp thế này chắc hẳn... có liên quan tới bản thân.
“Cậu thích bạn cậu?” Vân Kiều đoán được khả năng này, cũng thuận miệng hỏi.
Nhưng Ngôn Tư Mộ to gan hơn cô tưởng nhiều, thẳng thắn thừa nhận mình có một trúc mã lớn hơn một tuổi. Người nọ không phải anh ruột nhưng hơn hẳn anh ruột, đối xử với cô ấy tốt vô cùng, có điều hễ cô ấy tỏ tình thì cứ từ chối.
“Cậu không biết đâu, hồi nhỏ anh ấy giống hệt Đường Tăng thanh tâm quả dục, trước kia chỉ muốn đọc sách, bây giờ chỉ muốn kiếm tiền và đọc sách, ngoài ra chẳng việc gì lọt vào mắt anh ấy.” Ngôn Tư Mộ hình dung hết sức sinh động, khiến cô dường như thật sự nhìn thấy hình ảnh của một người như vậy.
“Không phải cậu kể anh ấy thường xuyên lo chuyện của cậu sao?”
“Đúng vậy, cậu đã xem Tây Du Ký chưa, biết Đường Tăng đối xử với Tôn Ngộ Không thế nào không? Anh ấy cảm thấy tớ không nghe lời nên mới trông chừng tớ.” Máy hát Ngôn Tư Mộ vừa mở lên thì chẳng thể ngừng được: “Anh ấy còn không cho phép tớ yêu đương. Mỗi lần bên cạnh tớ xuất hiện người khác phái muốn lấy lòng tớ, anh ấy đều đanh mặt dọa người ta chạy mất, còn điều tra lịch sử tình trường của người ta nữa chứ.”
“Tớ cảm thấy đây là hành vi ghen tuông của anh ấy, nhưng anh ấy có chết cũng không chịu thừa nhận, cứ bảo sợ tớ yêu sớm sẽ bị lừa.” Nói xong chính cô ấy cũng cười: “Ba mẹ tớ anh trai tớ cũng không lo lắng cho tớ như vậy.”
“Tớ trưởng thành rồi, yêu sớm gì chứ.” Ngôn Tư Mộ thở phì phò: “Chỉ lấy cớ, tất cả chỉ lấy cớ thôi, thông minh như tớ sẽ không mắc lừa đâu.”
Lối tư duy phức tạp này làm khó Vân Kiều: “Vậy tại sao cậu thích anh ấy?”
“Anh ấy đối xử tốt với tớ, đẹp trai, thành tích cũng tốt, tương lai xán lạn. Nếu thường xuyên tiếp xúc với người như vậy, chẳng phải phải lòng họ là chuyện đương nhiên sao? Ai có thể cưỡng lại được một người đối xử với mình tốt đến thế cơ chứ?”
Đây là lý do Ngôn Tư Mộ thích một người, Vân Kiều nghe cũng thấy hợp lý.
“Điều kiện người ấy xuất sắc, họ lại đối xử tốt với cậu, thế cậu sẽ rung động à?” Nếu như vậy, người thỏa mãn điều kiện chắc hẳn có rất nhiều.
“Dĩ nhiên cũng không phải.” Ngôn Tư Mộ điều chỉnh thái độ: “Anh ấy đối xử tốt với tớ, tớ thích anh ấy. Tớ thích anh ấy, thế nên cảm thấy tất cả mọi chuyện anh ấy làm đều là đối xử tốt với tớ.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Một câu nói đơn giản nhưng đầy ẩn ý, khiến Vân Kiều suy nghĩ sâu xa.
Thấy vẻ mặt ngây thơ của cô, Ngôn Tư Mộ đẩy quyển vở ra hào phóng cười: “Nói thế này, nếu đổi thành người tớ không thích mà cứ canh chừng tớ hằng ngày, quản đây quản đó, tớ chắc chắn sẽ dứt khoát nhờ bảo vệ ném người ta ra ngoài. Nhưng tớ thích anh ấy, anh ấy nhất định để ý tớ nên mới có thể làm vậy.”
Ngôn Tư Mộ thẳng thắn đưa ra ví dụ, Vân Kiều nghe xong đã hiểu ngay.
Với việc không được đáp lại, Ngôn Tư Mộ bị mắc kẹt trong một trạng thái mâu thuẫn. Cô ấy vừa tức giận, vừa không nhịn được mà nghĩ anh ấy làm tất cả mọi chuyện cũng chính vì quan tâm mình, để cho mình tiếp tục thích.
Làm sao một cô gái với xuất thân giàu có, hội tụ đủ nhan sắc lẫn tài năng như Ngôn Tư Mộ có thể thiếu người đối xử tốt với cô ấy chứ? Chắc chắn vì cô ấy thích người kia nên mới có thể thấy rõ ưu điểm của anh ấy ở khắp mọi nơi, ngay cả khuyết điểm cũng biến thành biểu tượng cho lòng “quan tâm” và tình cảm “thích”.
Ắt hẳn nên hiểu như vậy nhỉ?
Cô chống cằm suy tư, bỗng nhiên thấy Ngôn Tư Mộ giơ di động lên: “Nhìn này, tới nữa rồi, hỏi tớ khi nào tan học.”
Ngôn Tư Mộ tức tối không cam lòng gõ gõ trên màn hình, nghĩ cũng biết cô ấy đang trả lời người nọ với tâm trạng và giọng điệu thế nào.
Vân Kiều nghe cô ấy nói nửa ngày, nhận thức của cô ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng. Ma xui quỷ khiến cô lấy điện thoại trong ngăn kéo ra, chợt thấy tin nhắn Thẩm Trạm gửi tới mấy phút trước: [Khi nào tan học?]
Vân Kiều:...
Duyên phận kỳ diệu gì thế?
Nửa tiết sau giảng viên vẫn dạy về “Yêu”, không chỉ mỗi yêu đương, mà còn bao gồm nhiều tình cảm khác của con người.
Giảng viên nói rất nhiều, Vân Kiều chỉ ấn tượng sâu sắc với đúng một câu: “Có được tình yêu, mới có thể học được cách yêu.”
Câu này thường được người ta treo bên miệng, cũng không phải chỉ cần thông qua ngôn ngữ biểu đạt là có thể tường tận.
Chịu đựng một tiếng rưỡi, cuối cùng tiết tự chọn cũng kết thúc, Vân Kiều tạm biệt Ngôn Tư Mộ: “Lần sau gặp lại.”
Buông cánh tay đang giơ xuống, Vân Kiều ôm sách xoay người, suýt đụng phải người phía sau!
Cô ngước mắt nhìn, trùng hợp là Bí thư Ban chấp hành Trung ương Đoàn của khoa bọn cô, Vân Kiều nhanh chóng lùi về sau một bước: “Đàn anh.”
Hiển nhiên đàn anh nọ cũng nhận ra cô, sẵn tiện hỏi về tiến độ công việc mà bộ phận sắp xếp cho bọn họ: “Bản thảo nghi thức kéo cờ viết thế nào rồi?”
Nếu khoa tham gia nghi thức kéo cờ thì cần phải nộp một bản thảo tin tức. Mà tân sinh viên năm nhất vừa nhập học như các cô đang trong quá trình học tập, bình thường Bí thư sẽ sắp xếp hai ba người học chung với nhau, rồi lấy bản thảo tốt nhất nộp lên.
“Buổi sáng em đã nộp cho đàn chị Chu Thanh Thanh rồi ạ.”
Hai người định ra cổng trường, đi cùng một hướng thì tất nhiên họ sẽ đi chung. Đàn anh kiên nhẫn chia sẻ kinh nghiệm đại học cho cô, Vân Kiều nghiêm túc lắng nghe, đến tận cổng trường cô mới nhớ tới việc xem điện thoại.
Vì vào giờ học phải tắt tiếng, cô đã bỏ lỡ hai cuộc điện thoại, đều đến từ Thẩm Trạm.
Cô gọi lại, đầu bên kia lập tức nghe máy.
“Em đang ở cổng trường.” Giọng cô gái như nước lặng, trong trẻo dịu dàng, nghe vô cùng thoải mái.
“Đã thấy, anh đang ở gần phòng bảo vệ, em qua đây.” Thẩm Trạm trả lời.
Không biết có phải cô nghe lầm không, vừa rồi giọng Thẩm Trạm có vẻ như đang nghiến răng nghiến lợi?
Vân Kiều xoa xoa tai, rồi vẫy tay tạm biệt đàn anh.
Bóng dáng đứng gần phòng bảo vệ cao lớn, Vân Kiều nhìn thoáng qua đã phát hiện, cô ôm túi chạy qua: “Thẩm Trạm, sao hôm nay anh lại tới đây?”
“Vừa vặn đi ngang qua.” Giọng anh tùy ý, Vân Kiều gật đầu cũng không nghĩ nhiều.
Cô đang muốn nói tiếp, nhưng vừa ngẩng đầu đã nghênh đón một câu hỏi dò xét: “Người đàn ông gầy như cây trúc kia là ai?”
“Hả?” Nhớ lại hình ảnh vừa rồi, Vân Kiều đột nhiên hiểu anh đang nói về đàn anh gầy gò kia, lập tức thành thật đáp: “Đàn anh trong khoa.”
Thẩm Trạm nghiêm mặt: “Vân Tiểu Kiều, bây giờ em ở nhà anh thì do anh quản, đi học thì phải nghiêm túc học hành, không cần nghĩ Đông nghĩ Tây muốn yêu đương, như vậy sẽ ảnh hưởng đến tương lai và phát triển của em đó.”
“Câu này của anh có vẻ nghiêm trọng quá rồi.”
“Em đừng nghe cho vui. Để anh nói em biết, yêu sớm không có kết quả tốt đâu.” Anh nghiêm khắc giống hệt một ông già bảo thủ.
Không biết có phải do vừa nghe Ngôn Tư Mộ nhắc tới hai từ kia không, Vân Kiều khó có dịp tranh luận với anh: “Năm nay em mười chín tuổi, sắp tròn hai mươi rồi, dựa theo độ tuổi luật pháp đã quy định thì cũng có thể đăng ký kết hôn đó.”
Hồi bé cô tới trường, đã vì lý do cá nhân mà giảm một lớp, tuổi đi học của cô chậm hơn một năm so với bạn cùng tuổi. Nhưng hiện giờ cô đã thành sinh viên đại học, cũng tròn mười chín tuổi rồi, yêu sớm kiểu gì chứ?
“Tuổi sinh lý không tính, tuổi tâm lý của em ít nhất phải xóa một con số còn phải giảm đi bốn, nhiều lắm chỉ sáu tuổi thôi, sáu tuổi có thể yêu đương sao?”
Dĩ nhiên không thể rồi.
Anh tuyệt đối không tài nào tưởng tượng nổi, nếu buổi tối cô biến thành Kiều Kiều sáu tuổi thì sẽ yêu đương với một người trưởng thành thế nào đây?
Anh làm anh trai, ngoại trừ chăm lo cho cuộc sống của cô, các khía cạnh khác cũng phải trông coi một chút, không thể để cô nhóc gây ra chuyện xằng bậy được.
Vân Kiều không vui tí nào, chỉ muốn hờn dỗi quay lại, rồi cô không nhịn được mà nhớ tới video Thẩm Trạm từng cho cô xem, buộc tóc đuôi ngựa, bộ dạng ngây thơ...
Ngại chết đi được.
“Thẩm Trạm, hôm qua em không mộng du làm chuyện gì kỳ quái thật sao? Hay nửa đêm em thức dậy nhưng anh không phát hiện ra không?” Vân Kiều nghĩ, có lẽ cô chỉ làm gì đó trong phòng mình mà không ra ngoài tìm Thẩm Trạm chăng? Mà đâu phải lúc nào Thẩm Trạm cũng ở trong phòng để canh chừng cô.
“Em có một ý tưởng, em có thể lắp camera trong phòng ngủ của em không? Để biết chính xác em đã làm gì vào ban đêm ấy.” Cũng không tới nỗi khi cơ thể cảm thấy bất thường mà cô lại chẳng có ký ức nào.
“Cũng không được.”
Cô nghĩ kế hoạch này của mình khá ổn, lắp camera trong phòng mình ắt hẳn sẽ không sao, nào biết Thẩm Trạm đã quyết đoán từ chối.
“Các bác sĩ dặn, nếu bệnh nhân nhìn thấy quá nhiều hành vi bất thường của bản thân, thì có thể mang đến nhiều ám thị tiêu cực cho tâm lý, khiến bệnh tình trở nên tệ hơn.”
“Trong y học có nói như vậy sao?”
“Dĩ nhiên, anh lừa em làm chi?” Trong y học có kiến thức này không anh đâu biết, dù sao cũng do anh bịa ra.
“Nhưng sáng nay thức dậy em cảm thấy lạ lắm.”
“Có thể vì ngủ không ngon đó. Em đừng nghĩ nhiều, tối qua em không mộng du.” Anh một mực khẳng định.
“Ồ, vậy lát nữa về nhà em phải ngủ bù một giấc thôi.” Vân Kiều kéo dây đeo ba lô chậm rãi bước về phía trước, Thẩm Trạm ung dung theo sau.
Ở đằng sau lưng Vân Kiều không hề nhìn thấy, người đàn ông cong môi, nhoẻn miệng cười.
Cho tới bây giờ cô cũng không mộng du gì, có điều hôm qua bạn nhỏ Vân Kiều Kiều nổi hứng chơi đùa, đánh một tên cặn bã mà thôi.
Vân Kiều không biết, buổi tối mà cô luôn rối rắm đã diễn ra một chuyện vừa kinh thiên động địa vừa sảng khoái như vậy đấy.
*
Trong phòng khách sạn xa hoa, thư ký mặc đồ đi làm quanh quẩn trước cửa phòng ngủ, thư ký tới tới lui lui hết hai phút mới gõ cửa: “Tổng giám đốc Văn, người bên kia bảo muốn gặp mặt bàn chuyện hợp tác.”
“Tôi đã nói rồi, hai ngày nay cho dù ai đến cũng từ chối hết cho tôi!” Cách cửa phòng, thư ký cũng cảm nhận được tâm trạng nóng nảy mà Văn Cảnh Tu đang hết sức đè nén, nhưng cuối cùng anh ta vẫn không thể áp xuống nổi.
Tuy tính cách Văn Cảnh Tu chẳng tốt mấy, nhưng anh ta gần như sẽ không mặt nặng mặt nhẹ nổi giận ở trước mặt mọi người, chuyện xảy ra hôm nay đều có nguyên nhân cả.
Thư ký còn nhớ rõ, tối qua Văn Cảnh Tu gọi mình lái xe tới đón. Khi đó Văn Cảnh Tu thoạt nhìn rất chật vật, vết thương đầy mặt, cứ như đã bị người ta đánh cho một trận tơi bời.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Dĩ nhiên Văn Cảnh Tu sẽ không để thư ký thấy, chỉ bảo thư ký lén liên hệ bác sĩ, sau đó ngồi đợi ở trong phòng không hề ra ngoài.
Làm thư ký thường thường sẽ phát hiện một vài bí mật nhỏ của ông chủ, nhưng thư ký không dám tìm tòi nghiên cứu sâu hơn, sợ biết càng nhiều, càng dễ gặp họa.
Có điều, vốn dĩ họ đã hẹn với bên đối tác nhưng đột nhiên lại hủy hẹn, bên kia thúc giục, thư ký mới bất đắc dĩ xin chỉ thị của Văn Cảnh Tu.
Hiện tại xem ra không thể cứu vãn rồi.
“Vậy bên phía cô Lương thì sao ạ?”
“Kế hoạch không thay đổi, anh biết phải làm gì rồi đấy.”
“Vâng.” Dạo trước Văn Cảnh Tu dặn thư ký sắp xếp việc hằng ngày đưa cơm đưa hoa tới đoàn làm phim của Lương Cảnh Ngọc. Khi Lương Cảnh Ngọc hỏi, thư ký chỉ đành lấy các lịch trình khác nhau ra làm cớ, nhằm che giấu hành tung thật sự của Văn Cảnh Tu.
Thư ký nơm nớp lo sợ, không hề hay biết người đàn ông trong phòng sắp tức điên rồi.
Sau khi nhận được câu trả lời của Vân Kiều, Văn Cảnh Tu đến nơi dựa theo thời gian và địa điểm đã hẹn trong tin nhắn. Nào biết từ đầu tới cuối Vân Kiều không hề xuất hiện, trái lại anh ta còn bị kẻ tiểu nhân nào đó âm thầm đánh cho một trận.
Bây giờ anh ta bị thương khắp người.
Chẳng cần điều tra anh ta cũng biết, người ra tay nhất định là Thẩm Trạm, người đang thù địch anh ta vào lúc này, hơn nữa còn có quan hệ thân thiết với Vân Kiều. Chỉ mỗi Thẩm Trạm mới có khả năng lấy được điện thoại của Vân Kiều rồi gửi tin nhắn lừa anh ta nhất.
Chết tiệt thật, Thẩm Trạm dám chắc anh ta phải duy trì hình tượng không dám lộ mặt ra ngoài, Văn Cảnh Tu tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy!
*
Về đến nhà Vân Kiều lập tức ngủ bù, cô đánh thẳng một giấc tới giờ cơm tối mới được dì Triệu đánh thức.
Cô đến trước bàn cơm phát hiện chỗ ngồi của Thẩm Trạm trống trơn, dì Triệu giải thích: “Buổi chiều Thẩm Trạm ra ngoài, bảo tới câu lạc bộ.”
“Ồ.” Cô biết gần đây Thẩm Trạm đang bận rộn chuyện câu lạc bộ.
Cô ở nhà một mình không biết làm gì, cơm nước xong bèn dắt Kiều Kiều dạo quanh hai vòng gần đó. Người và chó tới tới lui lui một hồi, sau lưng cô đã toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Để giảm bớt “chứng mộng du” của bản thân, cô quy định cho mình khoảng chín giờ phải đi ngủ, hơn tám giờ cô bắt đầu rửa mặt.
Vân Kiều cầm áo ngủ vào phòng tắm, đặt đồ đạc vào tủ rồi xả nước, lại bất ngờ phát hiện vòi sen rơi xuống vài giọt nước thì không chảy nước nữa, không biết vấn đề nằm ở đâu.
Hai bên trái phải lầu hai đều xây phòng tắm, dì Triệu và chú Liễu ở lầu một, những nơi khác bình thường không ai sử dụng, thiết bị không đầy đủ.
Do dự một lát, Vân Kiều gọi cho Thẩm Trạm, giải thích rõ tình hình rồi nhờ anh tạm cho cô mượn chỗ tắm rửa.
“Được, em cứ dùng tự nhiên. Tối nay anh có bạn tới nhà, nhưng em vẫn nên cố gắng ngủ sớm nhé.” Anh cũng không nói gì thêm, hai câu đơn giản kết thúc cuộc trò chuyện.
Anh vừa quay đầu nhìn, đã thấy một đám đồng đội vây xung quanh đang lộ ra vẻ mặt hóng chuyện. Quả thực họ không thể tin được câu nói ân cần dịu dàng tỉ mỉ khi nãy xuất phát từ miệng Thẩm Trạm.
Thẩm Trạm ngước mắt, lười biếng nhìn khắp phòng: “Thương lượng có kết quả rồi?”
“Khụ khụ.” Cảnh Hành nắm tay hắng giọng: “Anh Trạm, ai nấy đều nhất trí cho rằng, nhà anh chính là lựa chọn thích hợp nhất cho chúng ta đêm nay.”
Trải qua hai ngày trao đổi, các tuyển thủ trong đội đã hòa giải. Vì trong khoảng thời gian này tinh thần mọi người cực kỳ căng thẳng, nên họ đề nghị tụ tập để thả lỏng.
Trước trận đấu cũng không thể chơi quá trớn, có vài nơi cần hẹn trước. Tuy không gian của câu lạc bộ cũng đủ lớn, nhưng ngày nào mọi người cũng ở chỗ này nên tất nhiên sẽ thấy bị trói buộc, chơi không vui.
Chọn câu lạc bộ tư nhân khác có môi trường phù hợp thì lại cảm thấy phiền phức, thế nên họ dứt khoát, chuyển mục tiêu sang vườn hoa nhỏ ở nhà Thẩm Trạm.
Thật ra đây không phải lần đầu tiên bọn họ đến, vườn hoa nhỏ nhà Thẩm Trạm rất thích hợp để bạn bè tụ tập. Lần nào mọi người cũng chơi hết sức vui vẻ, Thẩm Trạm cũng hào phóng cống hiến địa bàn.
Có người đề nghị, Thẩm Trạm trầm mặc một lát rồi đồng ý: “Cứ quyết vậy đi.”
Dù sao họ cũng đã gặp Kiều Kiều.
Tuy tình trạng hiện tại của Kiều Kiều đặc thù, nhưng anh cũng không định che giấu Kiều Kiều, Thẩm Trạm không muốn để cô trốn vĩnh viễn trong đêm tối không nhìn thấy ánh mặt trời, trải qua một cuộc sống cô đơn.
Kiều Kiều thích náo nhiệt, tụ tập như vậy có lẽ sẽ mang đến cho cô niềm vui khác.
-
Bấy giờ Vân Kiều ở nhà còn chưa biến thành Kiều Kiều, cũng không biết Thẩm Trạm đang tính toán việc gì.
Tắm vòi sen không tính là tiếp xúc vật cá nhân, dùng phòng tắm nào cũng như nhau, đằng nào Thẩm Trạm cũng không ở nhà, cô cầm áo ngủ và sữa tắm của mình đi thẳng qua.
Một lần tắm đơn giản kéo dài không quá mười phút, Vân Kiều sẵn tiện gội đầu luôn, cô dành trọn bốn mươi phút trong đó.
Kéo dây tóc giữa cổ tay ra để tiện tay buộc mái tóc dài ướt sũng lên, Vân Kiều lau khô cơ thể mặc quần lót vào, rồi lấy váy ngủ ra. Đang lúc cô cố gắng kéo váy ngủ ra phân biệt mặt trái, bỗng nhiên cảm thấy cả người run lên.
Chỉ vài giây ngắn ngủi, cô cảm giác bên tai như thể xẹt qua một dòng điện, tất cả ký ức và ý thức bị đảo lộn ngay trong khoảnh khắc đó.
Chỉ trong chốc lát, cô gái khom lưng nhặt váy ngủ rơi xuống đất lên, nắm lấy ống tay áo giơ cao, cô phát hiện phần lớn váy đã ướt nhẹp do dính nước trên mặt đất.
Cách một làn hơi sương, đôi mắt sóng sánh, sạch sẽ như nai con của cô gái lộ ra, cô ngơ ngác chăm chú nhìn váy một lát mới kịp phản ứng: “Ướt rồi.”
Kiều Kiều nghiêng đầu quan sát váy dài, hiểu được quần áo ướt không thể mặc nữa, cô tiện tay buông xuống.
Bên cạnh để khăn tắm, Kiều Kiều nhìn lướt qua. Trong nhận thức của cô, tắm rửa xong thì phải mặc quần áo, không có lựa chọn quấn khăn tắm này.
Kiều Kiều ngó Đông ngó Tây đánh giá bốn phía, đồ vệ sinh cá nhân ở đây vừa nhìn đã thấy ngay.
Kiều Kiều mở cửa tủ, bên trong trống trải, ngoại trừ khăn tắm sạch sẽ và khăn mặt, vật đặt biệt duy nhất là chiếc áo thun màu đen treo bên cạnh.
Cô nhớ lần trước đã thấy Thẩm Trạm mặc.
Anh trai tốt với cô như vậy, mua cho cô nhiều quần áo mới như vậy, thế cô mượn mặc một tí cũng không sao nhỉ? Cùng lắm cô dùng tiền tiêu vặt mua áo mới cho anh trai thôi!
Kiều Kiều thuyết phục mình xong, nhón chân tháo móc áo treo ở trên cao xuống.
Áo thun rất dài, so với vóc dáng của cô, vạt áo dài thòng đến tận phía trên đầu gối cô, còn dài hơn lúc cô mặc quần đùi.
Cô bèn trùm lên đầu tròng vào, chất vải rộng rãi thoải mái. Kiều Kiều tới trước gương ngắm nghía “quần áo mới” của mình, cô cực kỳ hài lòng với phong cách mới này.
Làn da cô trắng mịn, tóc đen và áo thun đen càng tôn lên nước da. Dưới ánh đèn, cánh tay và cặp đùi để trần của cô đều trắng nõn nà đến phát sáng.
Mang tới một loại khí chất quyến rũ được hòa quyện giữa gợi cảm và dịu dàng.
Suy nghĩ của Kiều Kiều đơn giản, vẻ đẹp nổi bật như vậy là điều cô có thể nhìn thấy, cô vui vẻ nhìn vào gương, trên mặt nở nụ cười tươi tắn.
Phong cách này hình như không tệ, trước đây sao cô không phát hiện ra nhỉ?
Sau này mua! Nhất định phải mua!
Trên mặt đất đầy nước, cô suýt lại quên thay dép lê. Nhớ tới mấy lần dặn dò của Thẩm Trạm, Kiều Kiều bèn thay đôi dép khô ráo để ở cửa rồi mới ra ngoài.
Cô vẫn đến tìm Thẩm Trạm như thường lệ, lúc bước ngang qua hành lang dường như cô nghe thấy dưới lầu truyền tới giọng nam đang nói chuyện. Ánh mắt Kiều Kiều sáng lên, cô vịn lan can cầu thang chạy xuống.
“Anh ơi!” Cổ họng thốt ra tiếng kêu giòn tan, cô không thể chờ đợi được nữa, chỉ muốn nhìn thấy người nọ thôi.
Sắp bước xuống ba bậc thang cuối cùng, Kiều Kiều đột nhiên dừng chân, bấy giờ cô mới phát hiện mấy đôi mắt ở phía trước đang nhìn cô đăm đăm.