Từ Hi Nhiễm ăn sáng cùng Tưởng Dư Hoài nên bị muộn một lúc, lúc cô đến công ty thì đã qua giờ hẹn một chút. Từ Hi Nhiễm vội vàng đi vào phòng làm việc, Tiểu Mãn đang chờ cô.

"Hi Nhiễm, cuối cùng cô cũng đến rồi."

"Xin lỗi, tôi đến hơi muộn."

"Không sao, cô xem cái này trước đi."

Từ Hi Nhiễm nhận lấy liếc sơ qua. Đây là giấy ủy quyền của một cổ đông Tập đoàn Hòa Trung. Ông ấy nghi ngờ Tập đoàn Hòa Trung gian lận tài chính, ảnh hưởng đến lợi ích cổ đông của ông ấy nên ủy thác công ty bọn họ hỗ trợ kiểm toán.

Sau khi Từ Hi Nhiễm xem giấy ủy quyền xong thì kích động hồi lâu không thể bình tĩnh. Tập đoàn Hòa Trung là công ty con của Thiên Hành, chủ yếu làm về bất động sản, do Tưởng Tri Thu quản lý. Lúc dầu, sau khi Hòa Trung niêm yết thì Tổng tập đoàn Thiên Hành vẫn kiểm soát công ty con này. Nhưng hai năm gần đây Chủ tịch Tập đoàn Hòa Trung là Tưởng Tri Thu đã làm một số thao tác nhỏ khiến cổ phần khống chế của Tưởng Dư Hoài ở Hòa Trung giảm dần xuống, mà Hòa Trung cũng dần thoát khỏi kiểm soát của Tưởng Dư Hoài. Hiện giờ Hòa Trung đã hoàn toàn do Tưởng Tri Thu định đoạt.

Từ Hi Nhiễm vẫn chưa quên việc sân khấu lễ kỷ niệm của Thiên Hành năm đó xuất hiện vấn đề. Lúc ấy Tưởng Dư Hoài đã điều tra, mơ hồ tra được sân khấu kia đã bị người khác động tay động chân, mà người nọ không tránh khỏi liên quan đến Tưởng Tri Thu. Tưởng Tri Thu vẫn luôn bất mãn với Tưởng Dư Hoài, nhiều năm qua cũng ngoài sáng trong tối đối nghịch với Tưởng Dư Hoài mấy lần. Mặc dù hai người là anh em họ, nhưng dù sao cũng có quan hệ cạnh tranh. Cô và Tưởng Dư Hoài là vợ chồng, đương nhiên sẽ đứng về phía Tưởng Dư Hoài.

Từ Hi Nhiễm nhìn giấy ủy quyền cười khẩy, Tưởng Tri Thu, cuối cùng cậu cũng rơi vào tay tôi.

Buổi chiều Từ Hi Nhiễm đến Công ty giải trí Lạc Kỳ, đây là một công ty con khác của Tập đoàn Thiên Hành, chuyên làm về mảng giải trí. Ban đầu Giải trí Lạc Kỳ vốn thuộc về Tưởng Tri Thu, nhưng sau đó Tưởng Dư Hoài dùng một ít thủ đoạn, chuyển Giải trí Lạc Kỳ sang cho Tưởng Tri Ân.

"Sao chị dâu cả lại đến đây vậy?"

Tưởng Tri Ân khách khí chào hỏi cô. Mặc dù mặt cô ấy mang ý cười, nhưng Từ Hi Nhiễm vẫn nhìn ra sự căng thẳng và bất an của cô ấy khi đối mặt với cô. Mấy năm nay, hàng năm Từ Hi Nhiễm đều sẽ giúp Tưởng Dư Hoài điều tra sổ sách của các công ty con. Các công ty của nhà họ Tưởng đều do mấy anh em nhà họ Tưởng quản lý. Mỗi lần kiểm toán, Từ Hi Nhiễm tuyệt đối không nương tay, cho nên mấy anh em này vừa thấy cô đến công ty là sẽ căng thẳng theo bản năng.

Từ Hi Nhiễm cũng có thể hiểu.

Từ Hi Nhiễm nói: "Yên tâm, hôm nay tôi không đến kiểm toán, chuyện lần trước tôi nhờ cô giúp cô làm đến đâu rồi?"

Tưởng Tri Ân dường như thở phào một hơi nhẹ nhõm, cô ấy bỏ tất cả tài liệu vào một túi hồ sơ rồi đưa cho Từ Hi Nhiễm, sau đó cô ấy nói: "Đây chính là tài liệu về những công ty hợp tác với Hòa Trung mà em biết."

Từ Hi Nhiễm nhận túi hồ sơ nói: "Cảm ơn."

Lúc cô đang chuẩn bị chào rồi rời đi thì vô tình lướt mắt qua bàn làm việc của Tưởng Tri Ân, trên bàn làm việc vẫn còn một lọ thuốc mà cô ấy chưa kịp cất đi, Từ Hi Nhiễm hỏi: "Vẫn còn uống thuốc sao?"

Từ Hi Nhiễm cũng là tình cờ phát hiện Tưởng Tri Ân mắc chứng rối loạn lưỡng cực*, vẫn luôn uống thuốc để khống chế.

*rối loạn lưỡng cực: là chứng bệnh rối loạn tâm thần hay còn gọi là rối loạn hưng - trầm cảm, tình trạng tâm thần thay đổi thất thường khiến tâm trạng có thể đột ngột hưng phấn như phấn khích quá hoặc tăng động, nhiều lúc lại rơi vào trạng thái trầm cảm.

Tưởng Tri Ân hơi gật đầu, Từ Hi Nhiễm nói: "Cố gắng thả lỏng tâm trạng, không nên uống thuốc nhiều, có tính gây nghiện."

"Em biết."

Từ Hi Nhiễm lại cảm ơn cô ấy. Cô cầm tài liệu đi ra, ngồi đọc sơ qua trên xe. Tưởng Tri Ân sắp xếp lại rất chi tiết, cô khá vừa lòng.

Tưởng Tri Ân xem như là người biết cách sống nhất trong nhà họ Tưởng. Cô ta và Tưởng Tri Thu là anh em ruột cùng bố khác mẹ, cũng khá thân thiết với hai nhà Tưởng Tri Thu và Tưởng Đông Thần, nhưng thực ra cô ấy không thực sự đứng bên phía Tưởng Tri Thu. Xét theo quan hệ huyết thống, đúng là Tưởng Tri Ân thân thiết với Tưởng Tri Thu hơn. Nhưng dù sao thân phận của cô ấy cũng hơi tế nhị, bình thường cũng không hưởng được thứ gì tốt ở bên kia. Vậy nên nhìn thì có vẻ cô ấy và Tưởng Tri Thu mới là người một nhà, nhưng thật ra cô ấy đã âm thầm theo phe Tưởng Dư Hoài.

Sau khi Từ Hi Nhiễm phát hiện điểm ấy cũng thuận thế cố ý mượn sức cô ấy, Tưởng Tri Ân cũng rất ăn ý, quan hệ giữa hai người cũng ngày càng thân thiết.

Không thể không nói, Tưởng Tri Ân là một người thông minh.

Lúc này, Tưởng Tri Thu cũng nhận được tin tức có cổ đông ủy thác Công ty kế toán Tín Đạt kiểm toán. Tưởng Tri Thu rất rõ, lần này bị cổ đông ủy thác, kiểm toán là người bên ngoài, đây không chỉ đơn giản là chuyện điều tra nội bộ tập đoàn nữa. Hơn nữa anh ta rất rõ ràng, hai năm nay Từ Hi Nhiễm vẫn luôn âm thầm điều tra Hòa Trung. Nếu thật sự tra ra vấn đề gì thì với danh tiếng và sức ảnh hưởng trong ngành của cô bây giờ, chắc chắn giá cổ phiếu của Hòa Trung sẽ giảm, đương nhiên anh ta cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Cả ngày nay sắc mặt Tưởng Tri Thu đều rất nghiêm trọng. Sau khi về nhà, Nguyễn Mịch Vân thấy sắc mặt anh ta không tốt thì hỏi thăm, Tưởng Tri Thu cũng không giấu giếm cô ta, nói hết mọi chuyện với cô ta.

Sau khi Nguyễn Mịch Vân nghe xong thì sắc mặt còn khó coi hơn anh ta.

Nguyễn Mịch Vân không ngờ Từ Hi Nhiễm sẽ trưởng thành nhanh như vậy. Mới hai năm mà cô đã đứng vững gót chân trong ngành kế toán viên công chứng. Hơn nữa việc cô giúp Mỹ Lai xoay chuyển tình thế gần đây đã làm cho tiếng tăm của cô vang xa.

Rơi vào tay cô đúng lúc cô có danh tiếng nhất. Nếu cô thật sự phát hiện ra vấn đề của Hòa Trung thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến Hòa Trung.

Cô ta đã nghĩ cô chỉ là một cô gái nhỏ chưa có tiếng tăm, vốn tưởng rằng cô sẽ không tạo nên sóng gió gì, nhiều nhất cũng chỉ sống dưới sự che chở của Tưởng Dư Hoài. Dù sao với xuất thân của cô, khi cô rời khỏi nhà họ Tưởng thì chẳng là cái thá gì. Nhưng lúc này, cô không những không rời nhà họ Tưởng mà còn có Tưởng Dư Hoài hỗ trợ đằng sau, một khi cô ra tay chắc chắn sẽ gây chấn động.

Nguyễn Mịch Vân nhớ lại lúc trước cô ta từng chế giễu cô. Tuy hai năm nay thấy cô phát triển ngày càng tốt, thỉnh thoảng cô ta cũng chủ động muốn cải thiện quan hệ với cô. Cô khách khí ngoài mặt, nhưng cũng không đáp lại.

Nguyễn Mịch Vân còn bất an hơn Tưởng Tri Thu, nếu Tưởng Tri Thu xong đời thì cô ta cũng chẳng có chỗ nào tốt.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net



Sau khi tan làm, vừa về đến nhà Từ Hi Nhiễm đã nói với Tưởng Dư Hoài chuyện nhận được giấy ủy quyền từ cổ đông của Hòa Trung. Thật ra Tưởng Dư Hoài vẫn luôn biết Hòa Trung có vấn đề. Nhưng dù sao cũng là anh em của mình, anh không tiện trực tiếp ra mặt ủy thác người khác điều tra công ty của anh em mình, lại càng không ngốc mà nói mấy vấn đề này cho cổ đông khác biết. Dù sao Hòa Trung cũng là công ty con của Thiên Hành.

Mà hiện tại, rõ ràng cổ đông khác cũng đã phát hiện ra vấn đề, cho nên mới tìm người điều tra Hòa Trung. Đúng lúc Công ty kế toán của Từ Hi Nhiễm cũng có danh tiếng nhất định ở Lạc Thành. Mà gần đây chuyện Từ Hi Nhiễm giúp Mỹ Lai xoay chuyển tình thế cũng khiến tiếng tăm của Công ty kế toán Tín Đạt vang xa.

Mặc dù Tưởng Dư Hoài biết Hòa Trung có vấn đề, nhưng không muốn nó có vấn đề quá lớn. Dù sao nếu Hòa Trung có vấn đề thì cũng sẽ có ảnh hưởng nhất định đối với Thiên Hành.

"Để Tưởng Tri Thu nhận chút dạy dỗ là được, không cần ép cậu ta vào đường cùng."

Từ Hi Nhiễm cũng biết lo lắng của Tưởng Dư Hoài, cô nói: "Em biết, em tự có chừng mực."

Cuối tuần Từ Hi Nhiễm nhận được điện thoại từ nhà cũ gọi tới, bảo cô về ăn cơm. Sau khi tan làm, Từ Hi Nhiễm lái xe thẳng đến nhà cũ. Từ cửa lớn của nhà cũ nhà họ Tưởng đi vào phải băng qua một cái sân nhỏ, trong sân có mấy cây đào. Những cây đào này đều là ông cụ Tưởng tự trồng khi còn trẻ. Ông cụ Tưởng là người đọc sách thế hệ trước, cây đào mùa hè tạo bóng mát và cho quả, ông cụ Tưởng rất thích.

Lúc này đang là mùa hè, cây đào trong sân cành lá sum suê, quả đào màu xanh lấp ló nơi đầu cành. Lúc Từ Hi Nhiễm vào cửa thì thấy mấy đứa trẻ đang chơi đùa trong vườn đào, mấy đứa nhỏ này là thế hệ nhỏ nhất nhà họ Tưởng.

Đứa lớn nhất 8 tuổi, tên Tưởng Thiên Phàm, là con trai của Tưởng Tri Thu. Đứa nhỏ hơn một chút 5 tuổi, nó là con trai cả nhà Tưởng Đông Thần, tên Tưởng Thư Dương. Cậu bé nhỏ hơn chút nữa 4 tuổi, là con trai Tưởng Tri Ân, tên Tưởng Dược An. Đứa nhỏ nhất hơn 2 tuổi, là con trai thứ nhà Tưởng Đông Thần, tên Tưởng Hiên.

Hình như mấy đứa nhỏ có tranh chấp, đồ chơi của Tưởng Dược An bị mấy đứa nhỏ khác cướp mất. Từ Hi Nhiễm đã đến nhà họ Tưởng mấy năm, cũng hiểu đôi chút về tính nết của mấy đứa nhỏ này. Tưởng Dược An là một cậu bé tương đối kiệm lời, mấy đứa trẻ khác thì đều khá ương bướng. Cậu bé không phải đứa nhỏ nhất nhưng lại thường xuyên bị mấy đứa trẻ khác bắt nạt. Trong nhà có đồ chơi gì thì đều là mấy đứa trẻ kia chơi xong rồi mới đến lượt cậu bé. Có lẽ việc này cũng liên quan đến thân phận tương đối xấu hổ của mẹ cậu bé ở nhà họ Tưởng, Tưởng Tri Ân là con riêng của chú hai.

Lúc này Tưởng Dược An bị đoạt đồ chơi, cậu bé vốn luôn im lặng không tranh giành lại sốt ruột đến mức bật khóc, nói với mấy đứa trẻ khác: "Các anh trả lại cho em, đó là quà sinh nhật mẹ em mua cho em mà."

Tưởng Thư Dương nói: "Mẹ mày ăn đồ của nhà tao, dùng đồ của nhà tao, đồ của mày cũng là đồ của bọn tao."

Mấy đứa nhỏ kia cầm đồ chơi bỏ chạy, Tưởng Dược An vội vàng đuổi theo. Tưởng Thư Dương và Tưởng Thiên Phàm ném qua ném lại món đồ chơi cho nhau, đùa giỡn Tưởng Dược An. Tưởng Hiên nhỏ tuổi nhất còn chưa hiểu nhiều việc, cậu bé chỉ cảm thấy chơi vui, ở bên cạnh vỗ tay cười.

Mặc dù Từ Hi Nhiễm không muốn can thiệp vào chuyện vặt vãnh giữa mấy đứa trẻ, nhưng cô vẫn luôn chướng mắt chuyện cậy đông hiếp yếu, ỷ mạnh hiếp yếu. Mà Dược An luôn im lặng không tranh giành khiến cô nhớ lại tuổi thơ của mình, cho nên cô vẫn hơi thiên vị Tưởng Dược An. Cô thật sự không nhịn được khi thấy cậu bé bị bắt nạt. Cô đi lên phía trước quát lớn: "Sao mấy đứa lại cướp đồ của người khác? Ngắm đủ rồi thì trả lại cho Dược An."

Bình thường mấy đứa trẻ này sợ bác cả của bọn nó nhất, vì vậy cũng sợ vợ của bác cả. Mấy đứa nhỏ vốn đang chơi vui quên trời đất nghe thấy Từ Hi Nhiễm nói thì lập tức dừng lại. Lúc này món đồ chơi đang nằm trong tay Tưởng Thư Dương. Mọi khi Tưởng Thư Dương là đứa bướng nhất, ngay cả thím hai nhà họ Tưởng cũng chính là bà nội của nó cũng không có cách trị nó. Nhưng lúc nó đến nhà cũ, có mấy lần bướng quá ảnh hưởng tới Tưởng Dư Hoài. Trước giờ Tưởng Dư Hoài luôn nghiêm khắc với tụi nhỏ, chưa bao giờ nuông chiều. Tưởng Thư Dương bị Tưởng Dư Hoài quát lớn mấy câu, sợ đến mức khóc lớn hồi lâu. Từ đó về sau chỉ cần nhìn thấy Tưởng Dư Hoài là trốn. Ngay cả vợ của Tưởng Dư Hoài, người lúc nào cũng dịu dàng và dễ nói chuyện, nó cũng sợ.

Cho nên giờ phút này nó nhút nhát liếc mắt nhìn Từ Hi Nhiễm một cái, ngoan ngoãn trả lại đồ cho Tưởng Dược An. Trả đồ xong lại nhìn Từ Hi Nhiễm với ánh mắt bác xem cháu đã trả đồ rồi, có phải bác nên khen ngợi cháu không. Từ Hi Nhiễm làm bộ không nhìn thấy.

Từ Hi Nhiễm lau nước mắt cho Tưởng Dược An rồi nói: “Các anh trả đồ chơi cho cháu rồi, đừng khóc nữa nhé."

Tưởng Dược An nhìn cô một cái, thút tha thút thít nói: "Cảm ơn bác cả."

Từ Hi Nhiễm xoa đầu cậu bé, cô nói: "Không cần cảm ơn." Cô nắm bàn tay nhỏ của cậu bé: "Đi thôi, chúng ta cùng vào nhà nào."

Từ Hi Nhiễm mới đi được hai bước thì đột nhiên bị người khác kéo góc áo, cô cúi đầu nhìn, người kéo áo cô chính là Tưởng Thiên Phàm.

"Bác cả." Tưởng Thiên Phàm gọi cô một tiếng.

"Làm sao vậy?"

Giờ phút này, bé trai biểu hiện hơi nghiêm túc, cậu bé khẽ nhíu mày nói với cô: "Bác cả đừng để bố cháu vào tù được không?"

Từ Hi Nhiễm nghe vậy thì hơi sửng sốt, cô hỏi: "Ai nói với cháu bác sẽ đưa bố cháu vào tù?"

"Vậy bác cả sẽ không đưa bố cháu vào tù đúng không ạ?"

"Chỉ có người phạm sai lầm mới phải vào tù, bố cháu phạm lỗi gì sao?"

"Đương nhiên là không, bố cháu tốt nhất."

"Nếu bố cháu không phạm lỗi thì không ai đưa bố cháu vào tù được. Ngược lại, nếu đã làm sai thì người phạm lỗi cũng nên bị trừng phạt."

Nguyễn Mịch Vân vốn muốn đi ra xem bọn nhỏ, vừa đi tới cửa thì chợt nghe được những lời này của Từ Hi Nhiễm, tim cô ta bỗng đập mạnh. Từ Hi Nhiễm cũng thấy cô ta, Nguyễn Mịch Vân vội mỉm cười nói với cô: "Chị dâu cả đến rồi."

Từ Hi Nhiễm gật đầu, nắm tay Tưởng Dược An chuẩn bị đi vào, khi đi ngang qua Nguyễn Mịch Vân, cô ta lại chợt bắt lấy cổ tay cô.

"Chị dâu cả."

Từ Hi Nhiễm cúi đầu nhìn, Nguyễn Mịch Vân vội buông lỏng tay. Từ Hi Nhiễm hỏi: "Có việc gì?"

Nguyễn Mịch Vân cười gượng hai tiếng, nói: "Em biết lúc trước có một số chỗ em làm không tốt, đã làm mất lòng chị dâu cả, chị dâu cả đừng để bụng nhé."

Những lời này, trước đây Nguyễn Mịch Vân cũng từng nói, nhưng lần này chân thành hơn một ít, thậm chí còn chứa mấy phần lấy lòng. Từ Hi Nhiễm biết cô ta đang sợ hãi điều gì. Đúng là chỉ có làm cho đối thủ sợ hãi thì họ mới có thể thực sự kính trọng bạn.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net



"Sao đột nhiên lại nói vậy?"

Nụ cười của Nguyễn Mịch Vân càng thêm miễn cưỡng, cô ta do dự một lúc rồi nói: "Mong chị dâu cả giơ cao đánh khẽ chuyện của Hòa Trung."

Lại còn nói thẳng như vậy, quả thực chỉ thiếu điều cầu xin cô tha thứ, xem ra là sợ thật.

Từ Hi Nhiễm nói: "Tôi đã nhận tiền thì tất nhiên sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, nếu Hòa Trung không có vấn đề thì cô không cần phải sợ hãi."

Nguyễn Mịch Vân bị chặn lời, vẻ mặt xấu hổ. Từ Hi Nhiễm cũng không để ý cô ta nữa, dẫn Dược An rời khỏi.

Sắc mặt Nguyễn Mịch Vân không tốt lắm, không phải bởi vì Từ Hi Nhiễm không để ý đến cô ta. Với tình hình hiện tại, cô ta đã không còn tâm trạng tức giận vì loại việc nhỏ này nữa. Điều cô ta lo lắng chính là, Từ Hi Nhiễm thật sự không hề nể tình.

Cô ta nhớ rõ, chính là ở đây, tại cái cửa lớn này, Từ Hi Nhiễm từng nói với cô ta, cô nói cô rất ghi thù.

Khi đó cô ta không thèm quan tâm cô, càng không để lời cô nói vào mắt, nào biết sông có khúc người có lúc, mới hai năm ngắn ngủn, mọi chuyện đều đã khác.

Tưởng Dư Hoài đã tới trước một bước, lúc này anh đang bị người lớn vây ở giữa, thấy Từ Hi Nhiễm đi vào, anh lập tức cho cô một ánh mắt: "Cuối cùng em cũng đến".

Từ Hi Nhiễm đã quá quen thuộc loại ánh mắt có người chia sẻ tầm ngắm này, thực sự cô vừa vào bà cụ Tưởng đã nói với cô: "Mọi người vừa mới nhắc đến con đấy, con xem hiện giờ Vũ Kiệt cũng đã có đứa nhỏ rồi. Trước kia Diệc Noãn vẫn luôn không muốn có con hiện tại cũng đã sinh. Thím ba con mỗi ngày đều vui vẻ nhảy lên nhảy xuống. Các con tính khi nào thì cũng cho mẹ con vui vẻ đây?"

Dù sao lần nào tới cũng không tránh được việc bị giục sinh con, Từ Hi Nhiễm cũng đã quen. Con của Tưởng Vũ Kiệt và Đường Diệc Noãn mới chào đời không lâu. Nhà họ Tưởng vừa mới làm tiệc đầy tháng cho bé. Bây giờ Đường Diệc Noãn đang ở cữ tại nhà. Mấy ngày trước cô ấy còn gọi điện thoại cho cô, nói ở nhà chán muốn chết, bảo cô đến chơi với cô ấy.

Từ Hi Nhiễm đi lên nắm tay bà cụ Tưởng nói: "Bà nội, bà yên tâm, bọn con sẽ sắp xếp."

"Lần nào con cũng nói như vậy, lần nào cũng lừa bà, bà còn có thể sống được mấy ngày chứ?" Bà cụ nói xong thì thở dài: "Cũng không biết trước khi chết có thể nhìn thấy con của con và Dư Hoài hay không."

"Bà nội đừng nói như vậy, bà nội sẽ sống lâu trăm tuổi, nhất định có thể nhìn thấy."

Bà cụ Tưởng giận, liếc mắt nhìn cô: "Con chỉ biết dỗ bà thôi."

Thôi Viên ngồi bên cạnh nói đỡ: "Mẹ, bọn trẻ tự có suy nghĩ của mình, cứ để hai đứa tự sắp xếp, chúng ta đừng can thiệp lung tung mà quấy rầy kế hoạch của bọn trẻ."

Bà cụ Tưởng nói: "Con lại còn nói giúp bọn nó, e là trong lòng con còn sốt ruột hơn mẹ đấy!"

Thôi Viên cười nói: "Không vội không vội, con thuận theo tự nhiên."

Buổi tối cơm nước xong, Từ Hi Nhiễm bị Thôi Viên gọi vào phòng. Thôi Viên lấy một tấm bùa hộ mệnh hình tam giác ra đưa cho cô, bà nói: "Đây là bùa mẹ xin lúc đi hội chùa với thím ba con, con và Dư Hoài mỗi người một cái. Tuy nói mê tín dị đoan không thể tin, nhưng con cứ coi như để an lòng đi."

Từ Hi Nhiễm nhớ rõ lúc nhỏ mẹ cũng làm bùa hộ mệnh cho cô. Sau khi đến Lạc Thành, vào ngôi nhà không thuộc về cô kia, đừng nói đến bùa hộ mệnh, chỉ cần được mua quần áo mới vào Tết Nguyên Đán thôi cũng có thể khiến cô mừng thầm rồi. Sau đó gả cho Tưởng Dư Hoài, cô thành vợ thành con dâu. Mặc dù mọi người hay nói quan hệ mẹ chồng nàng dâu là khó ở chung nhất, nhưng cô và mẹ chồng lại không hề có mâu thuẫn gì. Đã lâu lắm rồi cô không được cảm nhận loại cảm giác được người lớn nhớ thương quan tâm này.

Từ Hi Nhiễm cảm động, nhận bùa hộ mệnh nói: "Cảm ơn mẹ."

"Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn." Thôi Viên cười rộ lên: “Dạo này thím ba con rất vui vẻ. Vũ Kiệt và Diệc Noãn cũng thật là, kết hôn bao lâu rồi đến giờ mới chịu sinh con." Bà nói xong thì nhìn cô đầy ẩn ý, nụ cười tắt dần rồi khẽ thở dài: "Mẹ biết đám thanh niên các con có suy nghĩ của riêng mình. Con còn trẻ vẫn muốn tập trung cho sự nghiệp, nhưng Dư Hoài đã ba mươi tư rồi, nó không còn trẻ. Đàn ông và phụ nữ đều có độ tuổi sinh con tốt nhất, tuổi càng lớn chức năng cơ thể lại càng kém, cũng không tốt cho con cái."

Từ Hi Nhiễm nghĩ đến năm đó nhà họ Tưởng lấy cô về chính là muốn cô nối dõi tông đường cho Tưởng Dư Hoài, thật ra cô cũng rất áp lực khi tốt nghiệp lâu như vậy rồi vẫn chưa sinh con.

"Hi Nhiễm này, Dư Hoài vẫn luôn chờ con trưởng thành. Nhưng con đã bao giờ nghĩ tới, lúc con đang dần trưởng thành, nó cũng sẽ từ từ già đi. Dù sao nó cũng lớn hơn con mười tuổi. Con còn trẻ, con vẫn có vài năm có thể tiêu hao, nhưng qua mấy năm nữa thì nó cũng đã bốn mươi rồi."

Sau khi Từ Hi Nhiễm ra khỏi phòng Thôi Viên, trong đầu cô vẫn vang vọng giọng nói của bà. Lúc cô đang dần trưởng thành thì Tưởng Dư Hoài cũng từ từ già đi. Có thể do anh vẫn luôn chăm sóc tốt, hoặc do anh sống kỷ luật nên cô vẫn luôn cảm thấy anh còn trẻ. Nhưng suy cho cùng thì anh cũng lớn hơn cô mười tuổi.

Từ Hi Nhiễm trở lại phòng, Tưởng Dư Hoài mới cởi áo khoác ra, lúc này anh đang cởi cúc tay áo, tháo đồng hồ đeo tay, thấy cô tiến vào thì hỏi cô: "Mẹ tìm em nói chuyện gì vậy?"

Cô quơ quơ tấm bùa hình tam giác đỏ rực trong tay cho anh xem, nói: "Mẹ cho em cái này."

"Bà ấy cũng cho anh một cái, tấm lòng của người lớn, em nhận đi."

Tưởng Dư Hoài tháo đồng hồ ra rồi đi đến bên giường ngồi xuống, anh kéo ống quần lên bắt đầu tháo chân giả. Hai năm trước Tưởng Dư Hoài từng nhắc tới việc sinh con, khi đó cô muốn phấn đấu sự nghiệp trước nên đã từ chối. Từ đó về sau anh chưa từng nhắc lại.

Anh vẫn luôn rất tôn trọng cô, cô muốn làm gì anh cũng ủng hộ. Trong đầu lại vang lên lời Thôi Viên nói, anh lớn hơn cô mười tuổi, qua vài năm nữa anh cũng đã bốn mươi rồi.

Trong lòng nhất thời xúc động, cô đột nhiên rất sợ anh sẽ già đi, cô không nhịn được đi lên trước ôm lấy anh, Tưởng Dư Hoài ngừng động tác tháo chân giả, hỏi: "Làm sao vậy?"

Thật ra cũng đã tương đối rồi, sau khi giải quyết xong dự án liên quan đến Tưởng Tri Thu cô cũng nên nghỉ ngơi một thời gian. Hai năm nay cô gần như đã làm việc không ngừng nghỉ, cuộc sống cá nhân của cô cũng tràn ngập công việc.

Từ Hi Nhiễm cảm thấy áy náy, luôn cảm thấy mình để anh chịu ấm ức, hơn nữa cũng đã đến lúc cô và anh nên có con rồi, cho nên cô nói với anh: "Anh Dư Hoài, chúng ta sinh con đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play