Có người vui, có người sầu, Từ Hi Nhiễm thắng tiền thì vui mừng khôn xiết còn Tưởng Ngôn Phong đã mất hết tiền cược vẫn la oai oái: “Anh cả thật nhẫn tâm, cả tiền lì xì của em cũng thắng hết.”

Lời này chọc mọi người cười ồ lên, Từ Hi Nhiễm cũng tủm tỉm.

Sau khi đánh bài xong, Từ Hi Nhiễm đi vệ sinh. Nhà cũ nhà họ Tưởng rất lớn, Từ Hi Nhiễm đi vệ sinh xong lại phải đi vòng một đoạn mới tới được phòng khách. Cô đi một lúc thì tới trước cửa phòng mạt chược, hôm nay người tới nhà cũ nhà họ Tưởng rất đông, mọi người thành lập những nhóm chơi bài riêng. Trong phòng có mấy người đang chơi mạt chược, tiếng lạch cạch của quân bài lẫn với tiếng nói chuyện ồn ào.

“Không ngờ được cuối cùng anh cả lại cưới một cô gái giữa đường nhảy ra.” Một giọng nữ bỗng nhiên nói.

Giọng nữ thứ hai tiếp lời: “Đúng thế, em còn tưởng nhiều năm như vậy anh cả không yêu không cưới, đến cả chị Thư Ngữ anh ấy cũng không để mắt tới, là vì không quên mối tình đầu trước kia, ai ngờ lại đột nhiên cưới một người quen nhờ mai mối.”

Người đầu tiên nói: “Thật tiếc cho Thư Ngữ, theo anh ấy nhiều năm như vậy.”

“Cũng không tính là theo đâu, em thấy anh cả và chị Thư Ngữ chỉ là mối quan hệ hợp tác, họ giống như partner hơn.” Đây là giọng thứ ba.

Giọng nữ thứ hai thở dài nói: “Đàn ông mà, quả nhiên đều thích gái trẻ, chị Thư Ngữ vừa giỏi giang, vừa xinh đẹp, gia thế lại tốt, dây dưa với anh cả bao nhiêu năm. Ai mà ngờ cuối cùng anh cả lại chọn một cô gái trẻ, chẳng hề quan tâm đến gia thế, chỉ thích tuổi trẻ thôi.”

Giọng nữ đầu tiên tiếp lời: “Cưới vợ trẻ thì khả năng sinh nở cao hơn, bây giờ anh cả chỉ thiếu một người thừa kế, cần gia thế tốt làm gì, huống chi anh cả lại là người kiêu ngạo, cũng chẳng thèm quan tâm đến gia thế.”

Giọng người phụ nữ thứ hai nói: “Thật đáng tiếc cho chị Thư Ngữ, chịu đựng bao nhiêu năm mà cũng chẳng hết khổ.”

Giọng phụ nữ thứ ba không đồng ý: “Sao chị lại nghĩ chị Thư Ngữ theo anh cả là để gả cho anh ấy? Chị Thư Ngữ muốn năng lực có năng lực, làm sao có thể vì gả cho người nào đó để hết khổ, chị ấy cần phải dựa dẫm à? Tại sao không thể đơn giản coi là hợp tác đôi bên cùng có lợi?”

Giọng nữ thứ hai nói: “Em năm, tất cả mọi người là phụ nữ, suy nghĩ của phụ nữ, chúng ta đều biết.”

Từ Hi Nhiễm quen biết nhà họ Tưởng chưa được bao lâu nên không phân biệt được những giọng nói này là của ai, nhưng cô biết “em năm”, vì vừa mới làm quen. Đó là em năm trong nhà họ Tưởng, con thứ ba của gia đình chú hai, là cô gái duy nhất đồng trang lứa với Tưởng Dư Hoài, tên là Tưởng Tri Ân.

Từ Hi Nhiễm thận trọng rời khỏi phòng đánh mạt chược, sợ người ta phát hiện ra cô đứng bên ngoài. Cô không để tâm đến những lời này, Vương Lệ Lệ và Từ Đóa nói xấu sau lưng cô còn khó nghe hơn thế. Cô chỉ rất tò mò, chị Thư Ngữ trong miệng bọn họ là ai và có quan hệ gì với Tưởng Dư Hoài.

Từ Hi Nhiễm lắc đầu, mặc kệ cô ấy là ai, cô chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được. Từ Hi Nhiễm đang loay hoay lo lạc đường thì vừa vặn gặp một người giúp việc đi tới. Người giúp việc thấy cô thì thở phào nhẹ nhõm: “Cô Tưởng, rốt cuộc tôi cũng tìm thấy cô rồi.”

Từ Hi Nhiễm còn chưa thích ứng được xưng hô cô chủ Tưởng này, cô hỏi: “Sao thế?”

“Ở bên ngoài có người tên Trình Vân Khải nói muốn tìm cô.

Từ Hi Nhiễm căng thẳng trong lòng, Trình Vân Khải? Vậy mà Trình Vân Khải đã tìm tới nơi này rồi.

Từ Hi Nhiễm theo người giúp việc quay lại phòng khách. Tưởng Dư Hoài đang ngồi trên ghế sofa trò chuyện cùng mấy người lớn, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cô, có lẽ thấy vẻ mặt cô có gì đó khác thường, Tưởng Dư Hoài hỏi: “Sao vậy?”

“Có một người bạn đến tìm tôi, tôi ra xem.”

Tưởng Dư Hoài cũng không hỏi nhiều, nói: “Đi đi.”

Từ Hi Nhiễm đi đến cổng lớn nhà họ Tưởng, quả nhiên nhìn thấy Trình Vân Khải đang đứng không xa. Anh ta lười biếng tựa vào bức tường đối diện hút thuốc, nhìn thấy Từ Hi Nhiễm, anh ta vứt điếu thuốc trên tay, cho hai tay vào túi quần đi về phía cô.

Từ Hi Nhiễm khá bất ngờ khi nhìn thấy Trình Vân Khải ở đây. Từ Hi Nhiễm từng nghe Tống Tình nói, kỳ nghỉ hè năm nay Trình Vân Khải muốn ở lại Bắc Đằng để bầu bạn với bạn gái, còn biết anh ta thuê một căn hộ gần trường để chung sống với bạn gái.

Mỗi lần gặp Trình Vân Khải, Từ Hi Nhiễm luôn vui vẻ, anh ta chẳng làm gì cả, chỉ cần đứng ở đó thôi, tim cô cũng sẽ vì anh ta mà rung động. Thế nhưng bây giờ, chỉ trong vòng vài tháng ngắn ngủi, cuộc sống của cô đã có sự thay đổi chóng mặt, anh ta đã có bạn gái mới, còn cô thì đã lấy chồng.

Hai đứa trẻ hồn nhiên chơi chung từ nhỏ, thanh mai trúc mã nhưng không phát triển tốt đẹp như trong truyện cổ tích, càng lớn không hiểu sao khoảng cách giữa hai người lại càng xa, không thể vô tư ở bên nhau như trước nữa.



Tâm trạng Từ Hi Nhiễm nhất thời phức tạp, cô hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

Trình Vân Khải nhíu mày đi tới, thân hình cao lớn dần dần bao phủ cô. Anh ta mặc áo thun đơn giản và quần jean, chân đi giày thể thao, tràn đầy sức sống, nhưng lúc này, toàn thân anh ta toát lên vẻ nặng nề.

Trình Vân Khải nén một bụng giận dữ, giọng nói trầm đến lạ thường: “Em đã đăng ký kết hôn rồi?”

Từ Hi Nhiễm gật đầu.

Vẻ giận dữ hiện rõ trên mặt Trình Vân Khải: “Có phải anh đã nói là chờ anh về rồi bàn bạc lại không?”

Thực ra từ khi Trình Vân Khải biết cô đi xem mắt đến giờ đã khá lâu rồi, trong khoảng thời gian đó còn phẫu thuật một lần, mặc dù cũng không cố tình đợi anh ta nhưng từng ấy thời gian cũng không thể không có gì thay đổi. Vậy mà bây giờ, trùng hợp là cô vừa mới đăng ký kết hôn, anh ta cũng vừa trở về.

Hiện giờ chuyện đâu vào đấy, nói gì cũng vô ích.

“Là bố mẹ ép em sao?” Anh ta lại hỏi.

“Không phải, là tôi tự nguyện.”

Trình Vân Khải nghiến răng: “Em tự nguyện? Gả cho một tên đàn ông vừa già vừa tàn tật, cả đời này của em sẽ bị hủy hoại, em nói với anh là em tự nguyện ư?”

Từ Hi Nhiễm bình tĩnh nhìn thẳng vào anh ta nói: “Tuy rằng anh ấy tàn tật nhưng không tính là già.”

“Không phải anh ta ba mươi tuổi sao?’

“Ba mươi đã là già rồi?”

Dáng vẻ bình tĩnh của cô hiển nhiên chọc giận anh ta. Trình Vân Khải nói: “Từ Hi Nhiễm, giờ em còn có thời gian thảo luận với anh về việc ba mươi tuổi có già hay không? Đầu óc em còn bình thường không hả? Vất vả lắm em mới thi đỗ đại học chỉ để gả cho một người đàn ông như vậy sao? Em đọc sách bao nhiêu năm nay như thế nào vậy?”

Từ Hi Nhiễm không nói gì, vô cảm nhìn anh ta. Trình Vân Khải nhìn đôi mắt mờ sương của cô, ngọn lửa giận dữ dần tan biến. Từ nhỏ đến lớn vẫn luôn như vậy, mỗi khi cô chịu ấm ức trước mặt anh ta, cô đều nhìn anh ta với vẻ mặt vô cảm như thế, nhưng đôi mắt đó đọng lại hơi nước, rõ ràng là rất không phục, nhưng hơi nước đó lại hiện vẻ ấm ức. Mỗi lần đối diện với dáng vẻ như thế này của cô, anh ta lại vô thức mềm lòng, thậm chí còn quên mất cô đã làm anh ta tức giận thế nào.

Trình Vân Khải bình tĩnh lại, anh ta nói với cô: “Có phải em đang gặp khó khăn gì mới không thể không thỏa hiệp, em có thể nói cho anh, anh nghĩ cách giúp em.”

“Anh đừng nghĩ nhiều nữa, tôi không gặp khó khăn gì, cũng chẳng có ai ép tôi, tôi tự nguyện lấy người đó.”

Có lẽ trước khi bị bệnh, cô không còn sự lựa chọn nào khác, nhưng khi cô bất lực nhất, chính Tưởng Dư Hoài đã dang tay giúp đỡ cô. Bất kể mục đích của anh là gì, cuối cùng anh đã giúp cô, cho dù chỉ là để trả món nợ ân tình này, cô cũng sẽ sẵn sàng kết hôn với anh.

Cơn giận đã nguôi ngoai của Trình Vân Khải lại bùng lên: “Anh không tin em thực sự muốn kết hôn với một người đàn ông như vậy, rốt cuộc em muốn làm gì? Đang giận dỗi anh? Em có cần phải giận dỗi anh không? Cả hai chúng ta đều biết bản chất mối quan hệ của chúng ta là gì, không phải trước kia chúng ta cũng thích trêu chọc như thế này sao? Trước đây còn nói rằng lớn lên không ai yêu thì cưới nhau, kiểu nói đùa này cũng thường xuất hiện mà, chỉ vì anh có bạn gái mà tức giận? Làm sao thế? Thực sự thích anh? Anh con mẹ nó tin Từ Hi Nhiễm em thích anh?”

Trước nay Từ Hi Nhiễm vẫn cẩn thận che giấu tâm tư đối với anh ta, sợ bị anh ta phát hiện ra, vì bị anh ta nói trúng tim đen sẽ vội vàng hoảng loạn sẽ luống cuống, sẽ bị tên khốn Trình Vân Khải kia cười nhạo.

Nhưng bây giờ, cô không ngờ rằng mình sẽ bình tĩnh như vậy.

Khi cô nghe những lời này của anh ta, thậm chí còn thấy mình thật buồn cười.

“Anh nói đúng, chúng ta quá thân thiết với nhau rồi, từ nhỏ đã như anh em vậy, sẽ không thể nảy sinh tình cảm nam nữ. Trước kia tôi thực sự tức giận, nhưng sau đó cũng dần dần hiểu ra, tôi đồng ý kết hôn với người khác không phải là giận dỗi với anh, anh ấy rất tốt với tôi, tôi bằng lòng gả cho anh ấy.”

Trình Vân Khải đã chuẩn bị sẵn sàng để cãi nhau một trận thật lớn. Thật ra cãi nhau cũng tốt, từ nhỏ đến lớn họ có mâu thuẫn gì cũng cãi nhau, cãi nhau xong thì hiểu lầm cũng được giải quyết.



Anh ta cho rằng lần này cũng sẽ giống vô vàn những lần trước, họ cãi nhau, cãi nhau thì giải quyết được hiểu lầm.

Nhưng anh ta không ngờ cô lại bình tĩnh đến vậy, anh ta tưởng khoảng thời gian này quan hệ giữa họ như một quả bóng cao su căng phồng, đang ở trên bờ vực nổ tung, chỉ cần kích thích thêm chút nữa là sẽ nổ, nổ cũng tốt.

Không có bất kỳ kích thích nào, quả bóng căng phồng kia từ từ xì hết khí, ngược lại khiến Trình Vân Khải cảm thấy bối rối, không nên như vậy. Cô không nên bình tĩnh nói với anh ta rằng cô sẽ kết hôn với người khác như vậy.

Bị ép buộc cũng được, giận dỗi anh ta cũng được, anh ta đều chấp nhận, nhưng anh ta không chấp nhận thế này.

Cô bằng lòng gả cho người đàn ông khác, không hiểu sao điều này lại khiến anh ta rất khó chịu.

“Đã có bạn gái thì nên đối xử tốt với bạn gái một chút, mặc dù chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, nhưng dù sao tôi vẫn là con gái, hơn nữa còn từng qua lại với anh. Mặc dù có vẻ như cũng không được xem là chính thức quen nhau, thế nhưng với tư cách là bạn gái anh, anh cứ quan tâm đến nhất cử nhất động của bạn gái cũ như thế thì cô ấy cũng thấy khó chịu trong lòng lắm. Mặt khác, tôi cũng đã là người trưởng thành rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm về lựa chọn của mình. Ban đầu, đúng là tôi có tức giận, nhưng bây giờ tôi cũng nghĩ thông rồi, tôi sẽ bỏ số anh ra khỏi danh sách chặn, nếu anh muốn tiếp tục làm bạn thì chúng ta cứ làm bạn bình thường, còn nếu không muốn thì thôi vậy.”

Trình Vân Khải không thể tin nổi là Từ Hi Nhiễm lại có thể nói ra những lời như vậy, đồng ý thì làm bạn bè bình thường, còn không thì thôi? Cái gì gọi là thôi? Họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, còn từng ăn chung một bát cơm, thế mà cô lại có thể thản nhiên nói ra những lời này? Thực lòng mà nói, anh ta thà để cô giận dỗi cắt đứt quan hệ với anh ta còn hơn.

“Khó khăn lắm mới quay về một lần, mau về nhà với bố mẹ đi.”

Từ Hi Nhiễm nói xong định rời đi, nhưng cổ tay cô đột nhiên bị người ta nắm chặt. Trình Vân Khải nắm chặt cổ tay cô nhưng không nói gì, khóe mắt anh ta ửng đỏ, những cảm xúc phức tạp xen lẫn trong đáy mắt. Từ Hi Nhiễm rút tay lại, hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”

Không nên như thế này, tại sao giữa anh ta và Từ Hi Nhiễm lại trở nên xa lạ đến thế? Sự xa lạ này khiến anh ta thấy rất khó chấp nhận, hoàn toàn không giống với cảm giác mà anh ta quen thuộc, thậm chí anh ta còn cảm thấy cô như biến thành một người khác vậy.

Anh ta không thể nổi giận, không thể chất vấn hay cãi nhau với cô. Anh ta không biết bắt đầu cãi từ đâu, ngược lại chỉ khiến anh ta có vẻ trẻ con và nực cười.

Nói cho cùng, cô muốn lấy người khác, anh ta có lý do gì để ngăn cản?

Nhưng không hiểu sao trong lòng lại thấy rất khó chịu, khó chịu không nói nên lời.

Không, anh ta không tin cô thực sự bằng lòng, anh ta phải đưa Từ Hi Nhiễm đi, anh ta không thể trơ mắt nhìn cô lấy người đàn ông như vậy. Anh ta không biết tại sao cô lại đồng ý, nhưng anh ta tin đó không phải là ý muốn thực sự của cô, ngay cả khi cô đồng ý, anh ta cũng cho rằng cô chỉ nhất thời hồ đồ.

“Đi theo anh.”

Từ Hi Nhiễm thử vùng vẫy mấy lần, nhưng anh ta nắm chặt quá nên cô không thể thoát ra được.

“Trình Vân Khải, anh buông tay, anh định đưa tôi đi đâu?”

“Anh đưa em rời khỏi nơi này.”

“Tôi đã kết hôn rồi.”

“Đã kết hôn thì cũng có thể ly hôn, bất kể em gặp phải chuyện gì, anh cũng sẽ không bỏ mặc em.”

“Buông cô ấy ra.” Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.

Trình Vân Khải dừng bước nhìn vào người vừa đến. Từ Hi Nhiễm nhân lúc anh ta mất tập trung rốt cuộc cũng thoát được. Cô quay đầu nhìn lại, chẳng biết từ lúc nào Tưởng Dư Hoài đã đứng ở phía sau, sắc mặt cô hơi bối rối, dù sao thì bây giờ họ đã là vợ chồng, vừa mới nhận giấy kết hôn ngày đầu đã bị anh bắt gặp cô và một người đàn ông giằng co, thật sự là kỳ cục.

Tưởng Dư Hoài bước lên trước, động tác tự nhiên kéo Từ Hi Nhiễm ra sau lưng, thân hình cao lớn hoàn toàn che khuất Từ Hi Nhiễm.

Trình Vân Khải đánh giá anh một lượt, nheo mắt lại: “Anh là ai?”

Tưởng Dư Hoài bình thản mở miệng: “Tôi là chồng của cô ấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play