Hai cha con Tống Tiểu Bảo và Tống Thiêm Tài huyên náo khiến bầu không khí ở Tống gia lập tức sôi nổi hơn vài phần, ngay cả Tống Đại Sơn lòng đang vướng mắc cũng thoải mái cười một trận. Triệu Ngôn Tu nhìn bộ dạng trẻ con của Tống Thiêm Tài thì cười rất vui vẻ, cuối cùng cũng quên sạch chút xấu hổ thiếu tự nhiên vừa rồi không để lại chút gì.
Buổi tối, Tống Thiêm Tài kì kèo đòi ăn nướng. Trước kia Tống Thiêm Tài đã có dự định này, còn lên trấn trên đặt làm hai cái giá và lưới bằng sắt. Mùa đông trời lạnh, thức ăn nướng xong còn chưa ăn mấy miếng đã lạnh tanh, hương vị cũng thành bình thường, còn không bằng ăn lẩu. Tống Thiêm Tài mua về còn chưa kịp sử dụng, đang vứt ở xó tường chưa động vào.
Nhưng mùa hè thì lại không cần băn khoăn đến vấn đề này. Tống Đại Sơn bị Trần Quế Chi sai dọn giá sắt nhóm lửa, Tống Thiêm Tài với Triệu Ngôn Tu thì thái thịt ba chỉ rồi ướp gia vị. Tống Thiêm Tài tiếc rẻ mùa hè không ai mổ dê, không được ăn thịt dê xiên, nhưng trong nhà có chân giò lợn, phết mật ong nướng ăn cũng không tệ.
Cà tím, đậu đũa, rau hẹ vừa mới hái rửa sạch sẽ, cắt thành lát thành khúc rồi trộn đều với gia vị. Chờ đến lúc nướng, Tống Tiểu Bảo nướng sẵn thì không ăn, thế nào cũng đòi phải tự mình nướng. Trần Quế Chi sợ nó bỏng, đuổi theo phía sau không cho động vào. Hai bà cháu mắt to trừng mắt nhỏ, ai cũng không chịu ai.
Tống Tiểu Bảo còn nhỏ, có đòn sát thủ, mở to đôi mắt vô cùng đáng thương nhìn Trần Quế Chi, học bộ dạng bình thường của Tống Thiêm Tài chắp tay cúi người nói với Trần Quế Chi: "Bà nội, để cho con nướng một miếng, một miếng thôi, được không?" Cái tay mũm mĩm vươn ngón út, đầu lắc lư.
Trần Quế Chi kiên quyết không cho phép, Tống Tiểu Bảo nhảy lên lưng Tống Thiêm Tài, làm nũng với cha. Trong nhà này có thể khiến Trần Quế Chi đổi ý trừ cha ra thì chính là sư phụ. Chẳng qua dạo gần đây Triệu Ngôn Tu toàn bắt Tống Tiểu Bảo đứng tấn, ngày thường dễ nói chuyện bao nhiêu thì lúc dạy dỗ Tống Tiểu Bảo lại càng nghiêm khắc bấy nhiêu, không một chút du di. Cho nên, ở trong lòng Tống Tiểu Bảo, người cha có thể cùng nó vui vẻ chơi đùa chính là lựa chọn tốt nhất.
Đáng tiếc, Tống Tiểu Bảo nhất định phải thất vọng rồi. Một khi Trần Quế Chi đã cố chấp thì Tống Thiêm Tài cũng chỉ còn nước lui thân. Rốt cuộc, phụ nữ trung niên mà lải nhải thì thật sự có thể xuyên thủng lỗ tai người khác đấy. Tống Thiêm Tài tỏ vẻ, hắn thật sự không muốn lấy thân ra thử nghiệm.
Cũng may rất nhanh thịt ba chỉ đã nướng xong, ngửi mùi thịt, con mèo nhỏ tham ăn Tống Tiểu Bảo lập tức chân chó đến cậy nhờ bà nội, mãnh liệt yêu cầu đút ăn. Trần Quế Chi sợ mọi người chỉ ăn thịt nướng sẽ ngấy nên tráng thêm bánh, trộn dưa chuột sợi để cuốn thịt nướng ăn.
Giò lợn nướng rất dai ngon, trừ Tống Tiểu Bảo vừa mọc răng sữa chưa gặm được xương ra, những người khác đều ăn hừng hực khí thế. Tống Tiểu Bảo cầm một cái móng lợn nhỏ gặm nửa ngày cũng chỉ lưu lại dấu răng, đau lòng đến nỗi sắp khóc. Cuối cùng, vẫn là Triệu Ngôn Tu giúp Tống Tiểu Bảo cắt chân giò ra thành lát rồi đút cho. Nháy mắt, địa vị của Triệu Ngôn Tu ở trong lòng Tống Tiểu Bảo thẳng tắp bay lên. Tống Tiểu Bảo tỏ vẻ nó sẽ không bao giờ chơi cùng với người cha hư chỉ biết cười nhạo nó không gặm được thịt kia nữa.
Cơm nước xong, Tống Đại Sơn trong lòng đè nặng tâm tư nãy giờ vẫn chưa lên tiếng. Đừng nhìn ông không nói lời nào, nhưng hai mắt ông đều đang chăm chú quan sát Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu. Trước kia không để ý, bây giờ nhìn lại, Tống Thiêm Tài nướng thịt, Triệu Ngôn Tu ở một bên giúp đỡ, đôi khi còn rất tự nhiên đút đồ ăn cho Tống Thiêm Tài, bộ dạng thân mật kia... Tống Đại Sơn cảm thấy ông và Trần Quế Chi lúc trẻ tuổi cũng chưa gần gũi đến như vậy.
Càng nhìn càng khả nghi, Tống Đại Sơn gần như đã xác định ý tưởng trong lòng, chuẩn bị buổi tối nhất định phải bàn bạc thật kĩ với Trần Quế Chi. Cho dù con trai có cưới nam tức phụ, chỉ cần sống tốt bọn họ cũng sẽ không quá ngăn cản. Bảo Trần Quế Chi nói chuyện với Tống Thiêm Tài, khuyên Tống Thiêm Tài không cần lo lắng hai lão già bọn họ không tiếp thu được. Ở nhà mà vẫn phải trốn trốn tránh tránh thì có khác nào ủy khuất Triệu Ngôn Tu không danh không phận, quá không nên.
Ăn nướng xong, Trần Quế Chi sợ ăn thứ này mau đói, lại về phòng lấy táo Tống Thiêm Tài mang về ra gọt vỏ bỏ hạt rồi thêm mật và đường, cắt thành từng miếng nhỏ đặt ở trong nồi chưng.
Bà định nấu táo này cho mấy đứa Tống Thiêm Tài ăn khuya, còn thừa thì để sáng ngày mai ăn với cháo trắng. Không đợi táo chín, cửa lớn Tống gia đã bị đập "Thịch thịch thịch" mạnh đến chấn động.
Trời đã tối rồi, Tống gia đều đang chuẩn bị tắm rửa đi ngủ. Lúc này lại có người tới gõ cửa như vậy, trong lòng mọi người đều có chút lo lắng. Tống Đại Sơn định ra mở cửa thì bị Tống Thiêm Tài cản lại, hắn đi lên trước, Triệu Ngôn Tu đi theo phía sau. Tới trước cửa, hắn cao giọng hỏi: "Ai đó? Đã muộn thế này còn tới Tống gia có chuyện gì?"
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng hu hu nghẹn ngào, giọng nói của Phùng Tứ Phượng cất lên: "Đại tỷ, đại tỷ phu, mau mở cửa, mau cứu đương gia của ta đi."
Nghe thấy là giọng của Phùng Tứ Phượng, Tống Thiêm Tài ngược lại lại muốn trực tiếp nhốt người ở ngoài cửa coi như không nghe thấy. Nhưng Tống Đại Sơn nghe Phùng Tứ Phượng khóc lóc kể lể xong bèn tay mắt lanh lẹ mở toang cửa. Vừa mở cửa đã nhìn thấy Phùng Tứ Phượng nét mặt tiều tụy, đầy phong trần mệt mỏi dẫn theo con trai cả Trần Trí Phú đứng ngoài, đôi mắt hai người đều đỏ bừng.
Ngước lên thấy Tống Đại Sơn, Phùng Tứ Phượng lập tức khóc lớn. Nhìn con trai cả Trần Trí Phú còn đứng ngây ra đấy, bà ta lập tức vươn tay nhéo nó một cái. Trần Trí Phú như choàng tỉnh lại, lao tới chỗ Tống Đại Sơn "thịch" một tiếng quỳ trên mặt đất khóc hô: "Đại cữu, cầu xin cữu cứu cha ta. Cha ta bị người đánh, giờ đang ở y quán trấn trên, đại phu nói nếu như không có nhân sâm năm mươi năm cầm cự thì chỉ sợ không giữ nổi mệnh. Đại cữu, cầu xin ngươi cứu cha ta."
Tống Đại Sơn nghe thấy thế bèn vội vàng nâng Trần Trí Phú dậy, mở miệng nói: "Trí Phú, ngươi đừng vội, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Ngươi không nói rõ ràng thì ta biết đường nào mà giúp ngươi."
Lúc nói ra lời này, Tống Đại Sơn lại nhìn sang Tống Thiêm Tài, dường như không biết nên xử trí tình huống trước mắt thế nào. Trần Quế Chi ở trong bếp nghe tiếng đi ra. Phùng Tứ Phượng nhìn thấy Trần Quế Chi bèn lập tức xốc váy chạy tới, mặt mang vẻ nóng vội nói với Trần Quế Chi: "Đại tỷ, ngươi cứu Vĩnh Nhạc đi, hắn bị người ta đánh, hiện giờ đang ở y quán, đại phu nói không có sâm năm mươi năm hắn sẽ mất mạng. Nhưng gia cảnh nhà chúng ta thế này nào biết móc đâu ra nhân sâm năm mươi năm? Đại tỷ, nhà ngươi có tiền, Vĩnh Nhạc là em trai ruột của ngươi, ngươi không thể thấy chết mà không cứu."
Trần Quế Chi vừa nghe xong lập tức hoảng sợ. Hai em trai cho dù không biết cố gắng đến đâu thì vẫn là cùng một mẹ đẻ ra với bà, tình cảm nhiều năm như vậy sao có thể nói cắt đứt là cắt đứt ngay được. Bây giờ vừa nghe tin Trần Vĩnh Nhạc đang nghìn cân treo sợi tóc, Trần Quế Chi làm sao có thể ngồi yên. Lòng nóng như lửa đốt, bà nói với Phùng Tứ Phượng: "Tứ Phượng, ngươi đừng vội, bây giờ mau đưa ta đi nhìn xem." Nói xong lập tức túm lấy Phùng Tứ Phượng, sai Tống Đại Sơn đánh xe bò lên trấn trên xem đến tột cùng là chuyện thế nào.
Ngay lúc này, Tống Thiêm Tài lại cất tiếng nói: "Nương, ngươi lấy cái gì đi cứu người, ngươi có nhân sâm năm mươi năm ư? Đây là chuyện của người Trần gia, chúng ta phụ giúp một chút cũng không phải không thể, nhưng không thể cái gì cũng ôm đồm hết vào người được. Ngươi và cha cực khổ hơn nửa đời cũng chỉ mới tích cóp được mười mấy mẫu đất. Nhân sâm có cái giá gì, cho dù đem bán một nửa số ruộng đất trong nhà cũng không mua nổi. Chẳng lẽ nương định bán hết sản nghiệp Tống gia để cứu tiểu cữu? Hơn nữa việc này rốt cuộc là thế nào chúng ta còn không rõ, chưa chi đã bắt chúng ta bỏ tiền. Số tiền này chẳng lẽ là gió lớn thổi tới ư, nương quá nóng vội rồi."
Phùng Tứ Phượng nghe Tống Thiêm Tài nói vậy hai mắt như sắp trợn ngược lên, phẫn hận nhìn Tống Thiêm Tài mắng: "Người khác đều nói ngươi nhân nghĩa, ta lại thấy ngươi chính là một kẻ lòng dạ độc ác. Có thể cho không người khác nào gạo nào mì, nhưng cậu ruột sắp chết lại chỉ khoanh tay đứng nhìn, thật là không còn ai có thể độc địa hơn ngươi. Nhà ngươi có tiền ai mà không biết, chẳng qua chỉ là một cây nhân sâm đã tố nghèo tố khổ với chúng ta. Quán trà kia của ngươi mỗi ngày đều kiếm được vài trăm văn, tiền đếm mỏi tay. Chỉ vì một cây nhân sâm mà lại ở đây đẩy qua đẩy lại, quả nhiên, người ta thường nói kẻ có tiền đều tàn nhẫn bất nhân. Ta hôm nay xem như nhìn rõ bộ mặt thật của ngươi. Đại Phú, đi với nương, ai bảo cha ngươi không không có được tỷ tỷ tốt, người ta đã không muốn cứu mạng, chúng ta có cố cũng chẳng làm được gì."
Sắc mặt Trần Quế Chi và Tống Đại Sơn chợt biến đổi. Lời Tống Thiêm Tài nói vừa rồi kỳ thật đều trúng tim đen của hai người. Không gì quý bằng tính mạng con người, nhà bọn họ lại không thiếu mấy đồng bạc này, đương nhiên cứu người là quan trọng nhất. Nhưng những gì mà bọn họ có trong tay đều là Tống Thiêm Tài cho, vốn riêng của mình lại chẳng đáng bao nhiêu, một cây sâm quả thật là không mua nổi.
Con trai đã nói như vậy, tiền của nó đương nhiên không thể động, Trần Quế Chi cũng không thể nhìn chính đệ đệ mình rơi vào con đường chết. Bà định sẽ nhẹ nhàng khuyên bảo Tống Thiêm Tài, rốt cuộc, Tống Thiêm Tài con trai bà, trong lòng bà hiểu Tống Thiêm Tài nói vậy là vì không hài lòng với thái độ và cách hành xử của Trần gia với bà.
Chỉ cần bà mở miệng cầu xin, con trai bà nguôi giận rồi sẽ không ngăn cản nữa. Nhưng Phùng Tứ Phượng lại nói như vậy, dựa vào tính tình của Tống Thiêm Tài, e là nó sẽ không bỏ qua.
Quả nhiên, Tống Thiêm Tài cười lạnh nói: "Thật nực cười, lúc ta bệnh nặng hơi thở thoi thóp, cha mẹ ta tới cửa nhà các ngươi mượn tiền, không biết người mợ có tình có nghĩa như ngươi cho cha mẹ vay được mấy đồng. Ta nói lúc trước nếu ngươi cho cha mẹ ta vay dù chỉ một đồng bạc, hôm nay ngươi tới mượn, ta cho dù có táng gia bại sản cũng sẽ cho ngươi vay. Như thế nào, chỉ cho phép các ngươi không cho vay tiền, đối với ta thấy chết không cứu, nhưng lại không cho phép chúng ta làm vậy sao? Lẽ ra hôm nay trước khi tới đây ngươi nên ngẫm lại xem chính mình đã làm chuyện tốt gì. Ta vốn là người rất công bằng, lúc trước các ngươi đối xử với ta như thế nào, ta cũng sẽ trả lại các ngươi y hệt như thế."
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt người trong sân biến đổi. Phùng Tứ Phượng trực tiếp cứng mặt, nói không lên lời. Trần Quế Chi và Tống Đại Sơn lúc này mới nhớ lại mọi chuyện. Lúc trước khi Tống Thiêm Tài bệnh nặng, hai huynh đệ Trần gia quả thực không lấy ra một đồng cắc nào. Phong thuỷ luân chuyển, hiện giờ Trần gia gặp nạn, tới Tống gia mượn tiền. Chẳng lẽ chỉ mạng người của Trần gia bọn họ là mạng, còn mạng của Tống Thiêm Tài thì không phải sao?
Trần Quế Chi nghe Tống Thiêm Tài nói xong, nước mắt lập tức chảy ra. Lúc trước con trai bệnh nặng đến như vậy, huynh đệ nhà mẹ đẻ lại không một ai hỗ trợ. Vừa nãy Phùng Tứ Phượng tới, bà chỉ mải lo lắng mà quên mất con trai đã từng phải chịu đựng những gì. Người làm mẹ này quá kém cỏi, lúc nào cũng khiến cho con trai phải đau lòng. Chẳng lẽ chỉ huynh đệ của bà được phép không giúp bà cứu con trai mà không cho con trai bà không cứu huynh đệ bà. Đây đều là số mệnh, gậy ông đập lưng ông, nhưng bà vừa rồi thiếu chút nữa đã oán trách con trai hành động theo cảm tình.
Nghĩ vậy, Trần Quế Chi lập tức mở miệng nói: "Thiêm Tài à, con nói rất đúng, cậu mợ con lúc trước không cho nhà ta mượn tiền giải cấp, hôm nay con có cho mượn hay không nương đều sẽ không nói gì cả. Đây đều là số mạng của bọn họ, muốn trách thì hãy trách lúc trước bọn họ hành xử quá tuyệt tình. Hôm nay con muốn làm thế nào thì cứ việc, nương tuyệt đối không nói hai lời."
Tống Đại Sơn cũng không hề phản đối. Con trai chính là nghịch lân của ông. Lúc trước bọn họ vì Tống Thiêm Tài mà đến tận cửa Trần gia cầu xin giúp đỡ, nhưng kết cục lại không mượn được dù chỉ là một xu lẻ. Tống Đại Sơn cho dù có tốt bụng cỡ nào, nếu nói trong lòng một chút ý kiến cũng không có thì chính là gạt người. Bây giờ Tống Thiêm Tài lấy việc này ra nói, Tống Đại Sơn cũng không tìm được con trai mình nói sai ở chỗ nào, trong lúc nhất thời ngược lại không biết nên làm cái gì.
Phùng Tứ Phượng lúc này đã không còn vẻ tự tin như khi vừa tới đây, mặt thoáng cứng lại nhưng rất nhanh đã khôi phục. Ả lập tức ngồi thụp xuống đất che mặt oà khóc, thê thảm gào: "Đại tỷ, đại tỷ phu, đều tại ta không tốt, kiến thức hạn hẹp. Thấy trong nhà đông người thiếu đất, già già trẻ trẻ không chỗ nào là không cần đến tiền. Lúc trước không phải ta không muốn cho các ngươi vay tiền mà thật sự là trong nhà vốn không quá dư dả, mẹ chồng tuổi tác lại lớn, nhỡ xảy ra chuyện gì vạn nhất, chúng ta dù sao cũng phải giữ chút tiền phòng thân trong tay không phải sao. Ngàn sai vạn sai đều là tại ta, nhưng nếu như Vĩnh Nhạc xảy ra chuyện gì, trụ cột của nhà chúng ta cũng mất, đây là bức tử một nhà bốn người chúng ta. Đại tỷ, đại tỷ phu, ta quỳ xuống xin các ngươi, đều là ta sai, cầu xin các ngươi cứu Vĩnh Nhạc đi. Nếu như trong lòng các ngươi còn tức giận, đánh ta mắng ta thế nào ta đều chịu, ta xứng đáng. Chỉ cần các ngươi cứu Vĩnh Nhạc, bắt ta làm trâu làm ngựa cho các ngươi cũng được."
Nói xong liền "bốp bốp bốp" tự tát lên mặt mình, vừa đánh vừa nói: "Là ta miệng thối, ta kiến thức hạn hẹp, ta đáng đánh."
Ả vừa làm vậy, Trần Quế Chi và Tống Đại Sơn lại không biết nên làm thế nào cho phải. Phùng Tứ Phượng ở trước mặt người khác lúc nào cũng cứng đầu cứng cổ, bây giờ lại ăn nói khép nép cầu xin bọn họ. Lại nhìn sang Trần Trí Phú đã khóc đến sưng cả mắt, hai lão Tống gia khó xử nhìn về phía Tống Thiêm Tài cầu cứu, trên mặt chỉ kém viết chữ mặc Tống Thiêm Tài định đoạt.
Tống Thiêm Tài đứng một hồi, thấy đã bắt đầu có người duỗi cổ về phía Tống gia hóng chuyện liền hừ lạnh một tiếng, nói với Phùng Tứ Phượng: "Được rồi, đừng đứng mãi bên ngoài nữa, đều vào nhà đi. Ngươi đem những gì nên nói nói cho rõ ràng, có thể giúp hay không, có nên giúp hay không, lòng ta đã có quyết định."
Phùng Tứ Phượng nhìn bộ dạng Tống Thiêm Tài cũng không dám nói cái gì nữa, dẫn theo Trần Trí Phú vào nhà. Chờ mọi người ngồi ổn định rồi, Tống Thiêm Tài mới mở miệng hỏi chuyện: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tiểu cữu vì sao lại bị đánh, mấy kẻ đánh tiểu cữu là ai? Những việc này ngươi một năm một mười đều nói rõ ràng cho ta. Đương nhiên, ngươi phải có tự tin lời bịa đặt của ngươi có thể khiến ta tin tưởng. Nhưng ngươi tốt nhất nên cầu nguyện ngươi có thể giấu nó cả đời, bằng không, ta tự sẽ có thủ đoạn khiến ngươi phải hối hận."
Thủ đoạn của Tống Thiêm Tài mấy ngày nay Phùng Tứ Phượng không ít lần nghe thấy, chính ả trước kia cũng từng phải nếm mùi đau khổ. Bây giờ lại có cầu với Tống Thiêm Tài, ả đương nhiên không dám tiếp tục làm càn, bèn một năm một mười thuật lại mọi việc.
Trần gia thôn và Phùng gia thôn bởi vì ở sát cạnh nhau, đáng lý phải vô cùng gần gũi mới đúng. Nhưng trên thực tế hai thôn lại gần như có xu thế như nước với lửa, bất hòa một cái là lập tức động tay động chân. Đặc biệt là Phùng gia thôn ở thượng du, Trần gia thôn ở hạ du, dùng chung nước của cùng một con sông lớn.
Ngày thường ăn bằng nước giếng thì còn dễ nói, nhưng nước tưới ruộng của cả hai thôn đều được lấy từ con sông này. Lúc mưa thuận gió hoà hai thôn còn chắp vá, một khi ông trời giở chứng giở nết hạn úng, hai thôn luôn phải vì con sông này mà ầm ĩ một phen.
Nhỏ thì chỉ cãi vã một trận, to thì đánh nhau tơi bời, quanh năm suốt tháng không có lúc nào là được sống yên ổn. Mùa hè năm nay ông trời liên tiếp không mưa, mực nước sông cũng giảm xuống nhiều. Phùng gia thôn thấy ông trời không biết khi nào mới mưa, trong lòng nóng nảy. Nước sông dùng chút nào là ít đi chút đấy, làm sao gánh được hai cái thôn. Có nhà nhiều ruộng nhiều người còn trực tiếp đắp đập ngăn ở thượng du, lũng đoạn nguồn nước sông của Trần gia thôn.
Điều này chẳng khác nào thọc tổ ong vò vẽ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT