Cơm lam đã chín. Tuy rằng đường kính mỗi ống trúc chỉ tầm khoảng chiều dài của một ngón tay cái nhưng một ống cũng có thể chưng được nửa cân cơm. Tống Thiêm Tài lấy ống trúc ra khỏi nồi, chỉ huy Triệu Ngôn Tu lấy dao phay chặt ống trúc thành hai nửa, múc cơm trong ống ra một loạt năm cái bát. Hắn còn lấy canh cá trong lò ra múc cho mỗi người một bát ăn cùng với cơm lam. Canh cá hầm thành màu trắng sữa, mùi hương từ rất xa đã có thể ngửi thấy.
Tống gia hôm nay ăn sáng sớm, Tống Tiểu Bảo ngửi thấy mùi cơm lam và canh cá thơm ngào ngạt, đôi mắt cũng sáng thêm vài phần. Nó ngẩng đầu, giương đôi mắt long lanh nhìn Tống Thiêm Tài, đút ngón tay vào trong miệng nói: "Cha, ăn cơm cơm."
Tống Thiêm Tài xoa cái đầu nhỏ của Tống Tiểu Bảo, cười nói: "Cha nấu cơm lam cho ngươi, làm từ cây trúc đấy, ăn ngon lắm. Chốc nữa muốn tự mình xúc ăn hay là để cha đút? Nếu như tự xúc được, chờ ăn cơm xong cha sẽ cho ngươi ăn kem que."
Tuy rằng không biết kem que là cái gì, nhưng Tống Tiểu Bảo vẫn hiểu được nó phải tự mình xúc cơm ăn, như thế sau đó cha mới cho nó đồ ăn ngon. Nó lập tức mở miệng nói: "Tiểu Bảo tự mình xúc, không cần cha đút."
Tống Tiểu Bảo năm nay đã ba tuổi, nhưng mỗi lần ăn cơm đều là Trần Quế Chi đút. Tống Thiêm Tài đã từng vài lần đề xuất để Tống Tiểu Bảo tự mình ăn. Nhưng nhìn lên thấy Tống Tiểu Bảo làm cơm vung vãi tứ tung, ăn một bát mà rơi ra ngoài cả nửa bát, Trần Quế Chi lại xót ruột. Bà vội vàng đón lấy bát cơm, còn thuận đường phê bình Tống Thiêm Tài một trận, mắng hắn không phải cha ruột. Tống Tiểu Bảo còn nhỏ mà đã dày vò nó như vậy, đúng là không biết cách chăm trẻ.
Tống Thiêm Tài đành phải từ bỏ tranh luận với nương rằng để Tống Tiểu Bảo tự ăn cơm chính là bồi dưỡng năng lực hoạt động và tính độc lập cho nó, gà mái già hộ gà con hắn quả thật không thể trêu vào, chỉ có thể tuỳ ý nương thôi. Sau khi từ Tuyền Châu trở về, thấy Tống Tiểu Bảo vẫn được đút ăn cơm, Tống Thiêm Tài hấp thụ giáo huấn lần trước, dự định khi nào ở riêng một mình với Tống Tiểu Bảo hắn mới khiến Tống Tiểu Bảo tự xúc cơm ăn. Đương nhiên, hắn chính là cha ruột của Tống Tiểu Bảo, sẽ không cưỡng bách Tống Tiểu Bảo làm chuyện gì, chỉ có thể dùng viên đạn bọc đường dụ dỗ Tống Tiểu Bảo tự làm.
Tống Tiểu Bảo cầm bát gỗ và thìa gỗ dành riêng cho nó, xúc một thìa cơm trong bát đút vào miệng bắt đầu ăn, tuy rằng thỉnh thoảng sẽ để vãi vài hạt cơm nhưng không quá nhiều. Chỉ là canh cá thì nó tay nhỏ không múc được, nghiêng một cái là rớt hết. Đại Tỏa Tiểu Tỏa đã biết tự xúc ăn từ lâu, hai đứa ăn nhanh hơn Tống Tiểu Bảo nhiều, canh cá cũng không cần dùng thìa mà trực tiếp bưng lên húp. Tống Tiểu Bảo thấy hai anh ăn canh ngon lành, mình lại chưa nếm được một ngụm nào bèn trở nên nóng vội, dùng hai bàn tay nhỏ bụ bẫm học theo hai anh bê bát gỗ đến bên miệng. Đáng tiếc, sức lực của nó không lớn, tay nghiêng một cái bát canh suýt đổ ụp.
Tống Thiêm Tài ở bên cạnh âm thầm quan sát, thấy vậy bèn vội vàng đỡ lấy. Tống Tiểu Bảo cuối cùng cũng ăn được canh cá vào trong miệng, sì sụp húp một ngụm thật lớn. Cũng may loại cá này không có xương dăm, khỏi cần lo Tống Tiểu Bảo sẽ bị hóc.
Đại Tỏa Tiểu Tỏa ăn canh rất nhanh. Tống Tiểu Bảo quan sát hai đứa, thấy hai anh đều ăn hết rồi, mình thì vẫn còn non nửa bát, nó bèn vội vàng đẩy nhanh tốc độ húp vài ngụm. Tống Thiêm Tài sợ nó bị sặc bèn lập tức nói: "Ngươi xem tiểu thúc của ngươi còn chưa ăn xong kia kìa, chúng ta cứ từ từ đợi tiểu thúc nữa nhé. Tiểu Bảo ngoan nhất, chúng ta cần phải giúp đỡ tiểu thúc đúng không."
Vừa nghe thấy mình không phải chậm nhất lại còn có thể giúp đỡ người lớn, Tống Tiểu Bảo lập tức vui vẻ, không vội ăn canh nữa, ngược lại đứng lên nhón mũi chân nhìn về phía Triệu Ngôn Tu. Triệu Ngôn Tu vô cùng phối hợp, cố ý bày ra vẻ mặt đau khổ nói: "Tiểu Bảo, tiểu thúc vẫn còn rất nhiều canh chưa ăn hết, ngươi không chờ tiểu thúc, tiểu thúc ăn cơm cũng không thấy ngon."
Tống Tiểu Bảo lập tức cảm thấy mình mang trong người sứ mệnh trọng đại, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Tiểu thúc, ta chờ ngươi, Tiểu Bảo thích tiểu thúc nhất. Ngươi ăn nhiều cơm, ăn không no bụng sẽ kêu, sau đó còn xì hơi nữa." Nói xong, còn chọc chọc lên bụng làm mẫu.
Kế tiếp, Tống Tiểu Bảo duy trì tốc độ ngang bằng với Triệu Ngôn Tu, chậm chạp ăn hết bát canh.
Sau khi ăn uống no đủ, Tống Thiêm Tài không lập tức lấy kem ra. Tụi nhỏ còn bé nên dạ dày yếu, Tống Thiêm Tài không dám cho mấy đứa ăn kem ngay. Hắn và Triệu Ngôn Tu dẫn ba đứa vào thư phòng, phát cho mỗi đứa một cái bút và một tờ giấy để tụi nhỏ vẽ tranh, tự tiêu khiển.
Tống Thiêm Tài cười tủm tỉm nhìn Đại Tỏa tám tuổi nói: "Đại Tỏa, cữu cữu muốn cùng Triệu thúc của ngươi đi ra ngoài làm đồ ăn ngon. Ngươi là đại ca, giúp cữu cữu trông chừng Tiểu Tỏa và Tiểu Bảo có được không?"
Được người lớn ủy thác trọng trách, Đại Tỏa lập tức ưỡn thẳng lưng, chỉ kém vỗ ngực nói "Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ". Nó mở đôi mắt thật to, ra sức gật đầu tỏ vẻ nhất định sẽ giám sát chặt chẽ hai đệ đệ, không để hai đệ đệ gây rối.
Triệu Ngôn Tu cũng nghe được lời Tống Thiêm Tài, thấy Tống Thiêm Tài đưa mắt ra hiệu với mình bèn lập tức đi theo ra ngoài. Tống Thiêm Tài dẫn Triệu Ngôn Tu đi xem mấy cái ống trúc hắn đặt trong khối băng, lấy một cái ra lắc thử, không có tiếng nước, xem ra đã đông cứng lại rồi.
Mặt ngoài ống trúc lạnh băng. Tống Thiêm Tài thấy Triệu Ngôn Tu tò mò nhìn ống trúc trên tay mình bèn nảy ý xấu, bất ngờ áp ống trúc lên má Triệu Ngôn Tu. Triệu Ngôn Tu là người tập võ, chỉ cần nhìn Tống Thiêm Tài vừa nhướn mày lên là y đã biết đại ca lại chuẩn bị làm chuyện gì xấu xa rồi. Vốn dĩ định né tránh, nhưng nhìn vẻ mặt đắc ý lại cố tỏ ra bình thản của đại ca, chân y lại không tài nào động đậy nổi.
Sau đó đột nhiên bị ống trúc lạnh buốt áp vào gò má, y giật nảy lên khiến Tống Thiêm Tài cười ha ha nói: "Trúng chiêu, ha ha, ta biết ngay ta phản ứng nhanh, động tác nhanh lẹ như vậy ngươi khẳng định không tránh được. Cho ngươi bị đông đá luôn, cảm giác thế nào?"
Triệu Ngôn Tu nhìn vẻ mặt đắc ý dào dạt của Tống Thiêm Tài, con ngươi chợt lóe, phụng phịu nói: "Đại ca, mặt ta buốt quá." Giọng điệu đầy tủi thân, Tống Thiêm Tài nghe mà trong lòng run lên, lập tức khẩn trương xun xoe quanh Triệu Ngôn Tu: "Ngôn Tu, đều tại đại ca không tốt, không nên đùa giỡn ngươi. Không bị bỏng da chứ? Mau để đại ca nhìn xem nào."
Chỉ chờ Tống Thiêm Tài tới gần, Triệu Ngôn Tu nhanh tay với lấy cái ống trúc bên cạnh ấn một cái lên trán Tống Thiêm Tài. Tống Thiêm Tài bị lạnh phát run, lập tức nhận ra được mình vừa bị chơi khăm. Hắn thẹn quá thành giận, định đuổi theo Triệu Ngôn Tu, tuyên bố phải dạy dỗ cho đệ đệ không nghe lời dám lừa hắn này một trận. Hai người náo loạn một hồi, thấy Tống Thiêm Tài chạy sắp không thở nổi, Triệu Ngôn Tu chủ động trở về lãnh phạt mới coi như kết thúc.
Tống Thiêm Tài không định trực tiếp ăn mà vào bếp cho kem vào bát gỗ đã rửa sạch sẽ, dùng dao trúc bào vụn. Dao trúc này là Tống Đại Sơn làm, rất sắc bén, quan trọng nhất chính là vào ngày mùa ăn cơm bên ngoài mang theo khá tiện, bây giờ dùng để bào đá cũng là tận dụng tối đa.
Bào đá xong, Triệu Ngôn Tu cũng đã dựa theo yêu cầu của Tống Thiêm Tài gọt đào thái thành hạt lựu. Tống Thiêm Tài xúc kem ra một bát nhỏ, lại thêm ít đào, xúc một thìa đưa tới bên miệng Triệu Ngôn Tu nói: "Đây là kem đào do chính tay Tống đầu bếp tự chế ra, ăn vừa ngon vừa mát, miếng đầu tiên đành hời cho ngươi. Mau mau nếm thử, xem có cần thêm ít đường hay đào không?"
Triệu Ngôn Tu nhận lấy cái thìa ăn một miếng, kem vào miệng mang chút mùi thơm của đào, nhai sàn sạt, ăn ngon lại giải khát. Triệu Ngôn Tu giơ ngón tay cái lên, cười nói: "Đại ca, kem này của ngươi ăn rất ngon, tuy lạnh nhưng lại không khiến người ăn cảm thấy không thoải mái."
Tống Thiêm Tài nghe Triệu Ngôn Tu khen, lập tức cười tươi đến nỗi miệng sắp kéo đến mang tai, nhét cái bát cho Triệu Ngôn Tu nói: "Ngôn Tu, ngươi mau ăn đi. Kem cho đám củ cải nhỏ kia không thể cho thêm đào, bằng không dạ dày mấy đứa sẽ không chịu nổi. Đây là phần ta đặc chế cho ngươi, lát nữa ta sẽ làm kem đậu xanh cho tụi nhỏ ăn. Ngươi ăn hết trước đi, nếu không để cho mấy đứa thấy, nhìn bộ dạng thèm thuồng của chúng ta sợ chúng ta lại mềm lòng mất."
Biết đại ca cố ý làm phần độc nhất cho mình, kem đào còn chưa ăn xong, Triệu Ngôn Tu đã cảm thấy ngọt ngào đến tận xương. Nhìn Tống Thiêm Tài đang tỉ mỉ bào băng cho thật nhỏ, Triệu Ngôn Tu dứt khoát ăn một miếng lại đút cho Tống Thiêm Tài một miếng, hai người vô cùng vui vẻ chia nhau ăn hết một bát mới thôi.
Vừa lúc kem cũng chuẩn bị xong, hắn dùng loại bát nhỏ nhất múc non nửa chén, rưới mật rồi thêm một thìa đậu xanh nghiền, sau đó hắn và Triệu Ngôn Tu mỗi người bưng một khay kem đậu xanh đi vào thư phòng. Đại Tỏa quả nhiên cực kì tẫn trách, đang đôn đốc Tiểu Tỏa và Tiểu Bảo viết chữ. Tuy rằng chính nó cũng không nhận biết được bao nhiêu mặt chữ, nhưng điều này cũng không trở ngại nó quản lí hai nhóc tì quy củ cầm bút vẽ bậy trên giấy, không cho hai đứa rời khỏi chỗ ngồi.
Tống Thiêm Tài bước vào phòng, Tống Tiểu Bảo lập tức vui vẻ ném bút sang một bên chạy ùa tới. Tống Thiêm Tài vội vàng đặt khay lên trên bàn, đón lấy Tống Tiểu Bảo. Hắn chọt chọt cái mũi Tiểu Bảo, lau mồ hôi cho nó rồi nói: "Có nghe lời Đại Tỏa ca ca ngoan ngoãn luyện chữ không đó."
"Có ạ, Tiểu Bảo viết được rất nhiều chữ, cha, ngươi xem đi, ngươi xem đi." Nói xong còn nhất quyết phải lôi kéo Tống Thiêm Tài đi xem tác phẩm của nó cho bằng được.
Tống Thiêm Tài đi theo, Tống Tiểu Bảo như hiến vật quý lấy ra hai tờ giấy đưa cho Tống Thiêm Tài xem. Nó chỉ vào một tấm vẽ vòng tròn lớn thỏ thẻ nói: "Cái này là cái bánh, hình tròn, chính là bánh trứng mà con ăn." Nói đoạn, cái tay mũm mĩm còn hươ hươ vẽ ra một đường tròn.
Tống Thiêm Tài vui vẻ, trí nhớ của con hắn quá tốt, không thầy dạy cũng hiểu, còn biết chắt lọc tinh túy, thông minh y như hắn vậy, học một hiểu mười. Triệu Ngôn Tu ở bên cạnh cho Đại Tỏa Tiểu Tỏa ăn. Đây là lần đầu tiên hai đứa được ăn kem nên cảm thấy cực kì vui sướng. Tống Tiểu Bảo tuy nhỏ nhưng mắt rất tinh, thấy vậy bèn không quấn lấy cha khoe khoang đại tác phẩm của mình nữa mà vứt bỏ người cha ngốc nghếch còn đang tự sướng, sâu sắc cảm giác con trai của mình thông minh tuyệt đỉnh kia để nhanh chóng đi ôm đùi sư phụ, mãnh liệt yêu cầu được ăn đồ ăn ngon.
Triệu Ngôn Tu dùng thìa nhỏ đút từng thìa một cho Tống Tiểu Bảo, Tống Tiểu Bảo được ăn ngon, lúc này mới nhớ tới lão cha của mình, tung ta tung tăng chạy về lôi kéo cha đến trước mặt sư phụ nói: "Cha, tiểu thúc có đồ ăn ngon, đút cho Tiểu Bảo ăn. Tiểu thúc, đút cho cha ăn nữa đi." Nói xong, một lớn một nhỏ đều mắt sáng long lanh nhìn Triệu Ngôn Tu.
Được rồi, Tống Tiểu Bảo tự mình cầu đút ăn, còn không quên đèo bòng thêm lão cha, khiến Tống Thiêm Tài mừng rỡ liên tục khen ngợi con của hắn hiếu thuận. Triệu Ngôn Tu thật muốn che mặt không nhìn vẻ bán manh bán xuẩn giống nhau y đúc của đôi phụ tử này, trong lòng gào thét: Còn đâu đại ca anh minh thần võ, còn đâu đồ đệ cơ linh đáng yêu của ta.
Buổi trưa Vạn thị mời khách, Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi tới giờ ngọ bèn trở về nhà hội hợp với Tống Thiêm Tài cùng đi tới nhà Tống Đại Hải. Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu mang về không ít quà cáp cho một nhà Tống Đại Hải. Ngoại trừ Tống Tiểu Bảo và Đại Tỏa Tiểu Tỏa tay không mà đến, bốn người lớn trên tay đều đầy ắp đồ đạc.
Từ nhà Tống Thiêm Tài đến nhà Tống Đại Hải phải đi ngang qua mấy nhà, lúc này đang là giờ cơm, có mấy hộ nhà bày bàn dưới bóng đại thụ. Thấy nhóm người Tống Thiêm Tài tay cầm bao lớn bao nhỏ đi về phía nhà Tống Đại Hải, bọn họ vừa chào hỏi Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi vừa thầm hâm mộ Tống gia giàu có, định bụng về sau nhất định phải tạo mối quan hệ tốt đẹp với Tống gia. Đây đều là hương thân quê nhà, về sau ít nhiều có thể nhờ vả đôi câu.
Vạn thị hôm nay quả là dốc sức một phen sửa soạn một bàn tiệc lớn, đồ ăn đều do Hồ Tiểu Ngọc chưởng muỗng. Hồ Nhất Chước là đầu bếp, tay nghề của Hồ Tiểu Ngọc đương nhiên cũng sẽ không tầm thường. Chẳng qua từ sau khi Hồ Tiểu Ngọc có thai, Vạn thị thương đứa cháu nội còn chưa xuất thế nên một tay quán xuyến mọi việc trong nhà, mỗi ngày chỉ cần Hồ Tiểu Ngọc lo liệu đồ ăn với trông chừng tụi nhỏ là được.
Hồ Tiểu Ngọc là người thông minh, cho dù có thai cũng không làm mình làm mẩy, luôn tìm thời điểm thích hợp giúp đỡ Vạn thị. Vạn thị phải đuổi mấy lần nàng mới chịu ngơi tay. Hơn nữa ngày thường nàng luôn hoà khí cung kính với Vạn thị và Tống Đào Tử, khiến cho ngay cả người hay bắt bẻ như Vạn thị cũng cả ngày khoe khoang với người ngoài rằng đời trước bà tích phúc, cưới được một đứa con dâu hiền thục.
Đại Tỏa Tiểu Tỏa dắt theo Tống Tiểu Bảo đi đằng trước, chưa thấy người đã thấy tiếng hô to với Vạn thị: "Bà ngoại, chúng con đã trở lại. Nương, chúng con về rồi đây." Tống Tiểu Bảo thân mình nhỏ bé, không bước qua nổi ngạch cửa nhà Tống Đại Hải, hai anh em Đại Tỏa Tiểu Tỏa cùng nhau nhấc bổng nó, đôi chân mũm mĩm của Tống Tiểu Bảo co lên cao rồi nhảy vào trong. Nhìn độ thuần thục này là biết ba đứa thường xuyên làm như vậy.
Cũng may Đại Tỏa Tiểu Tỏa đều khá cao lớn, bằng không, Tống Tiểu Bảo chắc chắn sẽ không vịn vào được. Tống Đại Hải và Vạn thị nhanh nhẹn ra cửa nghênh đón một nhà Tống Thiêm Tài, Hồ Tiểu Ngọc và Tống Đào Tử dọn chén đũa, đồ ăn lên bàn, chỉ cần mọi người đến đủ là có thể lập tức bắt đầu ăn cơm. Buổi sáng Lưu Khôn Võ đưa băng tới đây, không về trấn trên mà cùng với Tống Đại Hải chiêu đãi một nhà Tống Đại Sơn.
Mấy người hàn huyên một hồi, Tống Thiêm Tài đưa chỗ quà mang đến cho Vạn thị. Vạn thị cười vô cùng sảng khoái, nhưng miệng lại nói: "Đại chất, ngươi xem ngươi kìa, đi một chuyến Tuyền Châu thôi mà cứ như dọn non nửa cái cửa hàng trở về cho chúng ta vậy. Chúng ta là người một nhà, nào cần phải khách khí như thế, nhiều đồ vật thế này tốn biết bao nhiêu tiền cơ chứ. Lần sau không cần phải như vậy, tấm lòng của ngươi ta và đại bá ngươi đều hiểu được."
Ngay sau đó bà lại quay sang khen Tống Thiêm Tài một trận với Trần Quế Chi. Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu trò chuyện cùng Lưu Khôn Võ. Không lâu sau, Hồ Tiểu Ngọc đi lên mời mọi người vào ăn cơm.
Vạn thị biết ở nhà Trần Quế Chi mỗi khi mời khách đều sẽ phân bàn nam nữ, bà cũng học theo, mình với con dâu con gái cùng Trần Quế Chi và mấy đứa nhỏ ở trong phòng bày một bàn, phòng khách thì để lại cho đám đàn ông. Vốn dĩ Tống Thiêm Kim cũng sẽ về, nhưng Hồ Nhất Chước muốn thừa dịp trong khoảng thời gian này tửu lầu ít khách dạy cho Tống Thiêm Kim mấy ngón chuyên môn, cho nên không kịp trở về.
Chẳng qua Vạn thị đã đặc biệt để con rể đi tiếp khách, cũng coi như hết lòng. Trần Quế Chi nhìn trên bàn gà vịt thịt cá đều đầy ắp, còn có cat thịt dê và thịt lừa, biết Vạn thị đã tốn số tiền lớn, trong lòng bèn cực kì vừa ý. Chị em dâu ở trong phòng trông chừng mấy đứa nhỏ, vừa ăn cơm vừa trò chuyện vô cùng hoà hợp.
Mà bên này, hai huynh đệ Tống Đại Sơn và Tống Đại Hải cùng nhau uống rượu. Tống Thiêm Tài thì không chạm vào dù chỉ một chén mà bắt đầu hỏi han Lưu Khôn Võ chuyện Lưu gia thôn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT