Tống Thiêm Tài ở trong phòng bếp vừa chơi với Tống Tiểu Bảo vừa nghe bà mối Trương nói chuyện. Trong lòng hắn tò mò, còn tưởng rằng bà mối Trương tới làm mai cho Triệu Ngôn Tu. Mấy người như bà mối chỉ cần múa lưỡi vài phát là có thể biến người què thành người lành, đệ đệ của hắn tốt như vậy, không thể bị bà mối lừa gạt cưới phải một cô Mẫu Dạ Xoa sư tử Hà Đông được.

Nhưng nghe xong hoá ra lại chính là hắn. Trong lòng Tống Thiêm Tài sung sướng một phen. Quả đúng là tuệ nhãn thức anh hùng, có thể ở dưới vầng sáng mỹ nam tử của Triệu Ngôn Tu, xuyên qua vẻ bề ngoài nhìn thấu bản chất, nhìn ra hắn trong ngoài đứng đắn có nội hàm, ánh mắt thật sự rất không tồi.

Tống Thiêm Tài thầm nghĩ, tuy rằng không muốn cưới vợ nhưng hắn cũng không ngại nghe người khác khen mình. Quả nhiên, bà mối Trương hung hăng khen hắn một tràng. Tống Thiêm Tài trong lòng đắc ý, nhướn mày nhìn sang Triệu Ngôn Tu, ý tứ là ngươi xem, trong mắt người ngoài ta giỏi giang như vậy đấy, lợi hại chưa. Mặt đầy vẻ cầu tán đồng, cầu sùng bái.

Trong lòng Triệu Ngôn Tu lại thở dài, đại ca của y thật đúng là, sao có thể coi lời khách khí của người khác thành sự thật được. Cho dù là thật thì cũng nên rụt rè khiêm tốn chút mới đúng. Với bộ dạng thật thà ưa nịnh này của đại ca, về sau chắc chắn y phải để mắt nhiều hơn mới được, bằng không khẳng định sẽ bị người khác lừa cho rỗng túi.

Tống Thiêm Tài cũng không phải người được khen mấy câu đã bay lên tận mây. Đời trước hắn làm ăn lớn đến như vậy, có rất nhiều người mỗi ngày đều không trùng lặp vỗ mông ngựa hắn. Nếu hắn là kẻ vừa nghe nịnh hót đã không nhận ra đông nam tây bắc, dễ lừa dối thì đã sớm phá sản, không có khả năng mở rộng gia nghiệp càng ngày càng lớn như vậy.

Cho nên, hắn rất nhanh đã nghe ra ẩn ý trong lời của bà mối Trương. Vòng vo nửa ngày, hoá ra là Lưu gia phái tới đòi hưu thư. Hừ hừ, đây cũng là bởi Trần Quế Chi thật thà, không nghe ra được mấy loại lắt léo như vậy, bằng không khẳng định sẽ lập tức trở mặt. Lưu gia này cũng lợi hại, nhanh như vậy đã có động tác.

Lúc trước Lưu Thải Liên bỏ chạy, Tống Thiêm Tài bệnh nặng một hồi, Tống gia ngoại trừ đi náo loạn, đánh một trận ra thì cũng chỉ chuyên tâm săn sóc Tống Thiêm Tài. Sau đó Tống Thiêm Tài đi đời nhà ma, hắn xuyên tới. Từ đầu tới đuôi, Tống gia đều không một ai nhớ tới chuyện phải viết hưu thư.

Trước kia Lưu gia phỏng chừng là định chờ thêm đoạn thời gian mới tới cửa đòi hưu thư. Tống gia không có ai lợi hại, tính tình cũng mềm, đặc biệt Tống Thiêm Tài còn là người đọc sách, cần nhất là sĩ diện, nếu người Lưu gia tìm tới cửa đòi hưu thư, nói không chừng hắn sẽ thật sự cho. Rốt cuộc, là một nam tử ai có thể chịu được nón xanh.

Nhưng bây giờ Tống Thiêm Tài đá một nhà Vạn Đại Khuê vào tù, còn là bởi vì Vạn gia lừa hôn. Khẳng định cũng nghe ngóng được hắn xử trí Thẩm gia và Vạn Tiểu Hà như thế nào. Bởi vậy, đương nhiên chạm đến thần kinh mãn cảm của Lưu gia. Phải biết rằng, Lưu Thải Liên hiện giờ vẫn còn là thê tử danh chính ngôn thuận của Tống Thiêm Tài, kết cục cùa Vạn gia quả thực chẳng khác nào vết xe đổ của Lưu gia.

Lưu Thải Liên không ở thì thôi, nhưng nếu vạn nhất trở về hoặc là bị Tống Thiêm Tài tìm ra tung tích, dựa vào cách xử sự của Tống Thiêm Tài lần này, Lưu gia khẳng định sẽ bị lột mất một tầng da. Cho nên, lúc này mới quanh co lòng vòng tới lừa dối Trần Quế Chi, dụ Tống gia chủ động đưa hưu thư.

Thật đúng là kế hay, chẳng qua Tống Thiêm Tài lại khẳng định hai điều: Một là Lưu gia chắc chắn vẫn còn liên hệ với Lưu Thải Liên, hai là người mà Lưu Thải Liên chạy theo không phải quan lại nhân gia. Bằng không, Lưu gia tội gì phải vì một đứa con gái tư bôn phá hỏng thanh danh nhà mình mà bận trước bận sau, cũng sẽ không sợ hãi khi thấy Tống Thiêm Tài tới nha môn đòi lẽ phải.

Nghe bà mối Trương còn tiếp tục lừa dối Trần Quế Chi, Tống Thiêm Tài đứng dậy bưng một đĩa trứng luộc nước trà đi ra ngoài.

Bà mối Trương luôn mồm nhắc tới hưu thư, đang không ngừng cố gắng cổ động Trần Quế Chi viết ngay cho ả trong hôm nay là tốt nhất thì nhìn thấy Tống Thiêm Tài bước vào. Mặt ả khựng lại giây lát, thầm mắng Trình Giảo Kim Tống Thiêm Tài nửa đường nhảy ra, nhưng trên mặt vẫn phải cười nói: "Ôi, đây chẳng phải là Tống tú tài sao? Mấy năm không gặp, càng ngày càng có thần thái."

Tống Thiêm Tài đặt trứng luộc nước trà xuống, cười nói: "Ta ở phòng bếp, biết Trương bá nương tới bèn mang ít trứng luộc nước trà lên đây cho bá nương nếm thử. Tuy rằng không đáng mấy đồng tiền, nhưng cũng là một chút tâm ý của tiểu chất. Ta vừa rồi cũng nghe được, đa tạ Trương bá nương vì hôn sự của ta mà nhọc lòng, chẳng qua cuộc sống của ta hiện giờ không tệ, chưa hề nghĩ tới chuyện tìm vợ mới."

Nói đoạn không đợi bà mối Trương kịp mở miệng khuyên bảo, lập tức tỏ vẻ giận dữ khó nhịn nói: "Trương bá nương, lúc trước ta và Lưu thị cũng là nhờ ngài làm mai. Ta tự nhận Tống gia không có chỗ nào phải xin lỗi nàng, nhưng nàng lại nhân lúc ta bệnh nặng bỏ chồng bỏ con, không thấy bóng dáng. Cha mẹ ta tới Lưu gia đòi công đạo, còn bị Lưu gia đổi trắng thay đen, ngậm máu phun người, nói Tống gia chúng ta khắt khe Lưu thị, khiến Tống gia mặt xám mày tro, cục tức này ta làm sao có thể nuốt trôi được đây? Nếu nàng không muốn chung sống với ta nữa thì trực tiếp hòa li là được, Tống Thiêm Tài ta bản lĩnh khác không có, nhưng lại sẽ không thiếu chút độ lượng này. Nhưng cố tình nàng phải chọn cách khiến Tống gia khó coi nhất mới chịu, huỷ hoại danh dự của cả Tống gia và nhi tử của ta. Nếu như nàng bị người khác hãm hại thì ta không lời nào để nói, nhưng nếu nàng thật sự tư bôn với người khác, vậy đừng trách ta tàn nhẫn, có chết ta cũng phải kéo nàng cùng chết. Chỉ cần ta một ngày chưa viết hưu thư, nàng một ngày không dám nhìn mặt người."

Bà mối Trương nhìn ánh mắt hung ác của Tống Thiêm Tài, trong lòng nao nao. Nhưng nghĩ đến hai mươi lượng bạc trắng bóng, trên mặt ả lập tức giả bộ hiền lành nói lời thấm thía: "Ta nói này đại chất tử, ngươi cũng không thể vì thù hận với người khác mà chậm trễ chính mình được. Đứa nhỏ không nương đáng thương biết bao nhiêu, cha mẹ ngươi tuổi cũng không nhỏ, cưới một nàng dâu về giúp ngươi sinh nhi dục nữ, hiếu thuận cha mẹ là chuyện tốt đến nhường nào, hà tất phải ôm rịt lấy cục tức này. Người ấy mà, càng độ lượng thì phúc khí cũng càng nhiều. Lưu gia mất con gái, trong lòng luẩn quẩn cũng là chuyện thường tình. Lưu thị này đến tột cùng giờ thế nào ai cũng không biết. Nhưng nếu như nàng thật sự không còn, chẳng lẽ ngươi sẽ cả đời không cưới vợ?"

Tống Thiêm Tài nói: "Trương bá nương nói có lý, nhưng mà trải qua chuyện Lưu thị, tâm của ta cũng đã lạnh. Đến mẹ ruột còn nói bỏ là bỏ huống chi là mẹ kế. Bụng người cách một lớp da, ta lại không yên tâm. Cho nên, ít nhất chờ Tiểu Bảo lớn đến mười tuổi tám tuổi hẵng nói tiếp, giờ vẫn còn hơi sớm."

Câu chuyện càng nói càng đi xa, bà mối Trương đã sắp không giữ được nổi gương mặt tươi cười: "Đại chất tử, ngươi gọi ta một tiếng bá nương, ta bèn nói thật với ngươi. Bên ngoài đều nói Lưu thị bỏ chạy cùng người khác, đội nón xanh cho ngươi. Ngươi xem ngươi đường đường là tú tài công, sao có thể để cho bọn họ bàn tán như vậy? Sớm chặt đứt sạch sẽ viết đơn hưu Lưu thị mới là lẽ phải, khác đều không quan trọng. Bằng không, về sau kẻ khác mỗi khi nhắc đến đứa nhỏ nhà ngươi cũng không dễ nghe đúng chứ. Hơn nữa Lưu gia lại không phải đèn cạn dầu, luôn mồm nói Tống gia các ngươi hại con gái nhà bọn họ, còn không có lễ nghĩa, ngày lễ ngày tết đều không tới lấy một chuyến. Có nhạc gia như vậy, không phải quá dơ dớp đến ngươi sao?"

Tống Thiêm Tài thầm nghĩ, nói tới nói lui quả nhiên vẫn là hưu thư. Trong mắt hắn hiện lên châm chọc. Có một người mẹ tư bôn như vậy, dù hưu hay không thì Tống Tiểu Bảo cũng đều sẽ bị người ta nói vài câu, bằng không hắn cũng sẽ không chăm chăm tính toán đi Tuyền Châu như thế. Bà mối Trương này nói cứ y như là muốn tốt cho hắn, kỳ thật chẳng qua là lấy tiền làm việc thôi. Lưu gia này cũng thật ngu, không ngờ còn dám nói như vậy. Mặc kệ có phải bà mối Trương nghe được hay là nói bừa hay không, hắn đều không quan tâm.

Chẳng qua Lưu gia vẫn còn dám tính kế đến trên đầu Tống gia, đúng là không có mắt. Hắn giả vờ tức giận nói: "Nếu không phải Lưu gia dạy ra khuê nữ như vậy thì sao có thể hại đến Tống gia ta. Nhờ ơn con gái ngoan mà bọn họ giáo dưỡng ban tặng, thanh danh của Tống gia chúng ta đều hỏng rồi, vậy mà còn dám giương cái danh cha vợ ra để nói xấu Tống gia ta, thật là nực cười, ta đây sẽ lập tức đi tìm bọn họ làm cho nhẽ."

Nói xong giả bộ chuẩn bị đứng dậy đi tìm người. Bà mối Trương hoảng sợ, lập tức ngăn lại nói: "Đại chất tử, ngươi chớ nên xúc động. Ta cũng chỉ là thuận miệng nói thôi. Tốt xấu gì bọn họ cũng là nhạc gia của ngươi, ngươi tới đó náo loạn chẳng phải sẽ khiến người ta bàn tán sao, không được không được."

Tống Thiêm Tài lại nói: "Hôm nay ít nhiều có Trương bá nương nói thật với ta, ta mới hiểu được chuyện của Lưu thị không chỉ liên quan tới ta mà còn liên lụy tới cả nhi tử của ta. Lưu gia bọn họ gia giáo như vậy, không chỉ hại thảm Tống gia ta mà còn dám không chút kiêng dè, ở bên ngoài nói này nói nọ, đúng là khinh người quá đáng. Công đạo tự tại nhân tâm, ta không tin Lưu gia bọn họ gây ra gièm pha đến thế mà vẫn còn có thể đảo lộn trắng đen."

Bà mối Trương quả thật hận chết Tống Thiêm Tài xúc động cổ hủ như vậy. Nếu như để Tống Thiêm Tài tới Lưu gia nháo, ả không chỉ không vớt được chỗ tốt từ Lưu gia, nói không chừng Lưu gia còn sẽ giẫm lên chiêu bài của ả. Sao có thể như vậy được? Ả vội vàng xoa dịu: "Đều tại bá nương không tốt, ngươi chớ nên tức giận, bằng không ngươi náo loạn một trận như vậy, bá nương liền mang tội lớn."

Tống Thiêm Tài lắc đầu, cảm kích nói với bà mối Trương: "Nếu không nhờ bá nương, ta thật đúng là không nghĩ tới Lưu gia bọn họ lại kiêu ngạo đến thế. Hôm nay ít nhiều nhờ bá nương nói thẳng với ta, ân tình lần này Thiêm Tài khắc trong tâm khảm. Nhưng lý mà không biện minh thì sẽ không sáng tỏ, ta hôm nay là nhất định phải đi đòi lại một tiếng trong sạch."

Bà mối Trương đều muốn quỳ xuống với Tống Thiêm Tài, tên này sao lại dầu muối không ăn như vậy cơ chứ. Ả gấp đến độ trán toát cả mồ hôi. Lúc này ả không dám nhắc tới chuyện hưu thư lấy nửa câu, chỉ cần có thể trấn an Tống Thiêm Tài thì sao cũng được hết.

Kỳ thật, Tống Thiêm Tài cũng chỉ là dọa bà mối Trương thôi, hiện giờ Tống gia xảy ra chuyện của Tống Thiêm Kim, đang lúc đứng trên đầu sóng ngọn gió, không đến vạn bất đắc dĩ, Tống Thiêm Tài khẳng định sẽ không tiếp tục gây thêm chuyện. Cơ mà, thoáng giáo huấn một chút mấy người coi Tống gia bọn họ như kẻ ngốc thì vẫn có thể.

Khuyên can nài nỉ mãi, thật vất vả mới trấn an được Tống Thiêm Tài, miệng khô lưỡi khô, nhưng ả lại không dám ở lại thêm một giây phút nào nữa, lòng bàn chân như bôi mỡ lập tức chạy biến. Trong lòng thầm nghĩ Tống gia này quá khó chơi, ả cần phải tới Lưu gia báo cáo kết quả mới được, nhỡ đâu thật sự bị Tống Thiêm Tài tới nháo thì cũng coi như đã dự báo trước. Ai, vốn tưởng rằng bạc dễ lấy, ai biết lại phỏng tay đến như vậy.

Đuổi bà mối Trương đi rồi, Trần Quế Chi mới coi như nhìn ra chút gì đó, hỏi: "Thiêm Tài, bà mối Trương này có phải do Lưu gia phái tới hay không? Bằng không ngươi vừa nói tới Lưu gia nháo, nàng đã gấp như trời sắp sập đến nơi."

Tống Thiêm Tài gật gật đầu. Trần Quế Chi nhăn mặt mắng: "Bà nương này quả nhiên không có ý tốt. Trước đây mai mối cho ngươi với đồ Tang Môn tinh kia ta còn chưa tìm ả tính sổ đâu, bây giờ còn dám tới đây làm việc cho Lưu gia. Vừa nãy ta nên mắng cho ả một trận mới đúng. Số nước trà điểm tâm mời ả ăn đều uổng phí rồi."

Tống Thiêm Tài khuyên giải an ủi Trần Quế Chi một hồi mới khiến Trần Quế Chi dễ chịu hơn chút. Nhưng trong lòng Tống Thiêm Tài vẫn cảm thấy hơi phiền. Lưu Thải Liên này tốt nhất đừng để cho hắn tìm được, bằng không, hắn nhất định là sẽ "hồi báo" nàng thật long trọng.

Buổi chiều, lũ trẻ trong thôn thả diều ở ven đường. Tống Tiểu Bảo nhìn mà thèm, kéo tay áo Trần Quế Chi đầy vẻ trông mong, đôi mắt nhỏ đáng thương cực kỳ. Trần Quế Chi cho phép nó đi chơi, nhưng vẫn luôn đứng từ xa nhìn, không rời mắt dù chỉ nửa giây.

Tống Tiểu Bảo mới ba tuổi, đi đường mới bắt đầu vững. Mấy đứa trẻ kia đều đã năm sáu tuổi, đâu chịu dẫn theo tiểu đậu đinh nư Tiểu Bảo chơi cùng. Nhưng mỗi lần bọn chúng chơi đùa cạnh sạp hàng của Tống gia, Tống Thiêm Tài nhìn thấy đều sẽ cho chúng chút gì đó ăn ngon, có khi là một nắm đậu phộng, có khi là một miếng điểm tâm. Hơn nữa Tống Tiểu Bảo lại là một tiểu tài chủ, là người có nhiều đồ chơi nhất trong số đám trẻ, trong túi lúc nào cũng đầy ắp đồ ăn. Nó ngày thường không hề keo kiệt, luôn chia sẻ cho đám nhỏ này, khiến bọn chúng cũng ngượng ngùng không cho nó chơi cùng.

Nhưng diều cũng chỉ có mấy cái như vậy, mỗi người đều nắm chặt trong tay, ai cũng không muốn nhường cho Tống Tiểu Bảo. Tống Tiểu Bảo càng nhìn càng ham, lúc thì miệng ngọt đuổi theo gọi ca ca, lúc thì chạy lũn cũn cầm diều phi giúp. Cuối cùng cũng có một đứa bé cho nó mượn diều, nhưng tay Tống Tiểu Bảo nhỏ không nắm chặt, diều liền bay mất.

Hai đứa nhỏ trợn tròn mắt. Tống Tiểu Bảo cảm thấy mình gặp rắc rối to rồi, đứa bé mất diều còn chưa khóc, nó đã oà lên khóc trước. Trần Quế Chi nghe thấy Tống Tiểu Bảo khóc bèn lập tức chạy tới, bế lên dỗ dành, hỏi: "Tiểu Bảo làm sao vậy?"

Tống Tiểu Bảo lau nước mắt nói: "Diều bay, diều bay."

Trần Quế Chi lúc này mới phát hiện bên cạnh có một đứa bé đang muốn khóc nhưng vẫn cố nhịn. Nàng ngượng ngùng, cháu nội của mình làm mất diều của người ta, là bên sai, nhưng thấy Tống Tiểu Bảo khóc sướt mướt, nàng lập tức dỗ dành: "Không sao cả, nãi nãi làm cái mới cho Tiểu Bảo."

Tống Tiểu Bảo chỉ vào tiểu ca ca bên cạnh nói: "Cho ca ca một cái."

Trần Quế Chi gật gật đầu, mới coi như dỗ Tống Tiểu Bảo nín, dẫn theo hai đứa nhỏ trở về quán trà. Đứa bé kia tên Cẩu Tử, nhìn rất ngoan, cho dù mất diều cũng không hề cáu giận với Tống Tiểu Bảo. Bạn nhỏ nào đối tốt với Tiểu Bảo, Trần Quế Chi luôn đặc biệt thiện ý.

Nàng chạy vào mang mấy quả trứng luộc nước trà, một đĩa điểm tâm và hai ly nước mía, cười nói với Cẩu Tử: "Cẩu Tử, ăn chút đi, chờ khi nào cha Tiểu Bảo về, ta bảo hắn làm cho ngươi một cái diều lớn."

Cẩu Tử hơi ngượng ngùng. Vừa nãy nó cũng khóc. Diều này là ông nội nó làm cho, nếu như mất, ông nội cũng không có thời gian làm lại cho nó cái khác.

Tống Thiêm Tài vừa tới đã nhận được mệnh lệnh của Trần Quế Chi là phải làm hai cái diều lớn. Đây chẳng phải làm khó hắn sao, diều không phải chỉ cần mua là được rồi?

Cũng may Triệu Ngôn Tu xuất mã một mình gánh luôn công việc của hai người, làm ra hai cái diều vừa to vừa đẹp cho Tống Tiểu Bảo và Cẩu Tử, còn vô cùng kiên nhẫn dẫn theo hai đứa đi thả diều nửa ngày. Diều Triệu Ngôn Tu làm rất đẹp, y lại đặc biệt mắc một cuộn dây thật dài. Diều thả bay lên cao nhất, hấp dẫn đám trẻ bên cạnh đều lại đây vây xem.

Tống Thiêm Tài nhìn Triệu Ngôn Tu chơi vui vẻ, trong lòng nghĩ: Đúng là một đứa trẻ to xác mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play