Tống Tiến Bảo mấy ngày nay trải qua cũng không được như ý. Làm việc ở chỗ Đỗ chưởng quầy, Tống Tiến Bảo luôn cảm thấy mình bị mọi người xa lánh. Trong lòng gã đinh ninh là Tống Thiêm Kim lắm mồm châm ngòi thị phi nên mọi người mới phân biệt đối xử với gã như vậy. Vốn dĩ dựa vào mặt mũi của Tống Đại Sơn, gã kể cả không thể làm tiểu nhị, đi theo Đỗ chưởng quầy mua nguyên liệu nấu ăn cũng là một công việc không tồi.

Lúc trước Đỗ chưởng quầy đã hướng gã đến phương diện này để bồi dưỡng, nhưng bây giờ Đỗ chưởng quầy hình như càng coi trọng Tống Thiêm Kim hơn, để mắt cũng nhiều hơn. Tống Thiêm Kim dù sao cũng là cháu trai ruột của Tống Đại Sơn, con nuôi như gã lại bị Tống Đại Sơn đuổi khỏi cửa, địa vị cao thấp liếc sơ qua đã thấy, Tống Tiến Bảo trong lòng có thể an tâm mới là lạ.

Đúng lúc này, Uông chưởng quầy của một tửu lâu khác tìm được gã, ra giá cao mời gã qua đó làm thợ cả, còn hứa hẹn làm tốt sẽ đề gã lên làm phó chưởng quầy. Đãi ngộ như vậy khiến Tống Tiến Bảo động tâm, chẳng qua, Tống Tiến Bảo cũng biết muốn Uông chưởng quầy coi trọng mình thì phải lấy ra được chút bản lĩnh.

Cho nên, gã nói cho Uông chưởng quầy con đường nhập vịt của Đỗ chưởng quầy, sau đó được mười lượng bạc tiền thưởng, ở chỗ Uông chưởng quầy như cá gặp nước. Nhìn Đỗ chưởng quầy bởi vì mất nguồn cung vịt mà lưu lượng khách giảm nhiều, Uông chưởng quầy còn rất hào phóng lại thưởng cho gã mười lượng bạc, bằng với gã làm tiểu nhị hai năm.

Vốn dĩ hết thảy đều rất tốt, nhưng chẳng biết từ khi nào Đỗ chưởng quầy một lần nữa tìm được công thức mới, món ăn nấu ra không chỉ phẩm vị tươi ngon mà còn mới mẻ độc đáo, tục truyền còn là từ ngự trù trong cung truyền ra, khiến mọi người sôi nổi đi cổ động, vì thế tửu lâu khách đông như mây, mỗi ngày hốt bạc.

Uông chưởng quầy bị cướp đi rất nhiều khách nhân, trong lúc nhất thời sinh ý tửu lầu trở nên thảm đạm. Cho dù vừa giảm giá vừa tặng ưu đãi cũng không lôi kéo nổi những người muốn nếm thức ăn tươi mới kia. Kể từ đó, cuộc sống của Tống Tiến Bảo cũng trở nên không quá dễ chịu, chờ tới cuối năm tính tiền công, Uông chưởng quầy thế nhưng muốn sa thải gã.

Tống Tiến Bảo làm sao đồng ý, nhưng lại không thể làm chủ, cuối cùng, Phùng Kim Hoa đi đại náo một hồi, kêu trời khóc đất một phen, chết dí ở tửu lầu không chịu đi. Uông chưởng quầy không còn cách nào đối với ả đàn bà đanh đá như Phùng Kim Hoa, chỉ đành vứt cho mười lượng bạc làm bồi thường, nhưng Tống Tiến Bảo cũng mất việc. Cuối năm cửa hàng ở trấn trên đều đóng cửa nghỉ tết, Tống Tiến Bảo nhất thời cũng không tìm được công việc thích hợp. Bọn họ tính toán lại tiền bạc trong tay, lại mua hai mẫu đất, trở về Phùng gia thôn làm ruộng.

Nhưng bọn họ bây giờ chỉ có ba mẫu ruộng nước, hai mẫu ruộng cạn và mười mấy lượng bạc tích góp trong tay. Tống Đại Bảo sắp phải đi học, trong nhà mấy năm nay đều cần phải dùng đến tiền. Ở bên ngoài làm việc lâu như vậy, Tống Tiến Bảo cũng hiểu, gã không có quá nhiều bản lĩnh, nếu như muốn tìm được một công việc vừa nhẹ nhàng vừa có đãi ngộ tốt quả thật rất khó, nhờ mấy người quen biết thì họ đều từ chối.

Lúc này, bọn họ lại nghe nói Tống gia mở quán trà, còn thuê người tới làm tiểu nhị, tiền công cũng không hề ít hơn so với tửu lâu ở trấn trên. Phùng Kim Hoa sau khi ghen ghét một hồi, đầu óc chợt lóe nghĩ tới chuyện nhét Tống Tiến Bảo vào quán trà của Tống gia làm việc. Hai vợ chồng tính toán chờ đến tết đi chúc tết kéo gần quan hệ.

Dù thế nào, Tống Tiến Bảo cũng từng gọi vợ chồng Tống Đại Sơn là cha mẹ mười mấy năm. Chỉ cần hai nhà lại qua lại với nhau, nói là để Tống Tiến Bảo đi làm tiểu nhị, nhưng Tống Tiến Bảo làm tiểu nhị này lại không giống với người khác. Rốt cuộc, bọn họ và Tống gia quan hệ không bình thường, đương nhiên đãi ngộ phải khác biệt so với người khác.

Vốn dĩ hết thảy đều suy nghĩ chu toàn, trước tiên mùng một tới Tống gia chúc tết. Dù sao tới cửa là khách, mùng một đầu năm, dựa vào tính tình của Tống Đại Sơn thì có thế nào cũng sẽ không đuổi bọn họ đi hay nói cái gì khó nghe. Cho dù Trần Quế Chi nói cái gì, Phùng Kim Hoa cũng có biện pháp đối phó nàng. Chỉ cần có thể bước chân vào Tống gia, khiến hai lão Tống gia cam chịu bọn họ gọi cha gọi nương, chuyện sau đó cũng trở nên dễ làm.

Phùng Kim Hoa lại nhận sai, tố khổ, cầu bọn họ cho Tống Tiến Bảo một cơ hội làm việc. Lại không phải đi tống tiền, không chiếm đồ của bọn họ, chỉ nói Tống Tiến Bảo ở nhà không có việc làm, đi hỗ trợ cha mẹ, chẳng lẽ Tống gia thật sự có thể để Tống Tiến Bảo làm không công? Nếu thật như vậy, để xem Tống gia còn cần thanh danh nữa hay không.

Lúc này, Phùng Kim Hoa sớm đã quên chuyện ả ở bên ngoài tố khổ kêu oan bại hoại thanh danh Tống gia, cũng đã quên lúc trước bị Tống gia đuổi khỏi cửa chặt đứt quan hệ, càng đã quên Trần Quế Chi đứng trước cửa nhà ả vì đòi lại phí thủ tục lập hộ mà mắng to một canh giờ.

Hoặc có lẽ là không quên nhưng lại cố ý giả bộ không nhớ, tới gõ cửa Tống gia. Ai bảo Tống gia càng ngày càng khấm khá, mà bọn họ rời khỏi Tống gia lại trải qua ngày càng kém, không còn cách nào mới phải tìm tới cửa. Bằng không, Phùng Kim Hoa còn không biết phải cười nhạo mắng Tống gia bao nhiêu lần mới có thể tiết hận.

Tống Thiêm Tài vừa nói mấy câu, Tống Đại Sơn đã lập tức không chút lưu tình đánh lên thể diện của bọn họ, khiến trong lòng Tống Tiến Bảo và Phùng Kim Hoa hận thấu. Thời tiết khá lạnh, Tống Đại Bảo đứng ở ngoài cửa, chỉ chốc lát sau đã co chân rụt cổ. Tống Tiến Bảo không hề đáp lời, chỉ ngẩng đầu vừa khó xử vừa lấy lòng nhìn thoáng qua Tống Đại Sơn, lại che chắn cho Tống Đại Bảo.

Tống Thiêm Tài ở bên cạnh nhìn trong lòng khinh thường vợ chồng Tống Tiến Bảo dùng trẻ con để nói chuyện, nhưng quả thật cũng không thể để người ở bên ngoài. Mùng một đầu năm không nói đến chuyện không may mắn, đuổi về nếu người trong thôn nhìn thấy còn không biết sẽ bị nói thành như thế nào. Không thấy đã có mấy người trong thôn săm soi nhìn về phía Tống gia sao, e là đang chờ xem náo nhiệt kia kìa.

Không đợi Tống Đại Sơn thiện tâm quá độ, Tống Thiêm Tài nói thẳng: "Cha, ngươi đi xem nương. Tiến Bảo ca và nương Đại Bảo để ta chiêu đãi đi."

Nói xong còn cười rất xấu xa nói: "Mùng một năm mới, các ngươi có tâm tới thăm, dù thế nào cũng không thể để các ngươi đứng mãi ngoài cửa. Tiến Bảo ca và nương Đại Bảo vào nhà ngồi một lát đi, Tống gia chúng ta khác không có, nhưng hiếu khách lại là hạng nhất."

Nói đoạn mở rộng cửa ra, để cho ba người bọn họ đi vào trong sân.

Sắc mặt Tống Tiến Bảo không quá đẹp, nhưng lại chỉ có thể gượng cười. Mà Phùng Kim Hoa vừa bước vào nhà đã mãnh liệt nhìn chằm chằm khắp nơi, phát hiện mới mấy tháng không gặp, Tống gia đã có thêm không ít đồ đạc, chậu than đốt đỏ rực, còn là dùng than* đốt, trong lòng ả càng thêm đố kỵ.

*Nhà bình thường nghèo không có tiền mua than nên thường đốt củi để sưởi, nhưng Tống gia thì dùng than...

Lại nhìn chính đường ngay cả ghế cũng trải nệm dày, trên bàn điểm tâm có tận bảy tám loại, nghĩ nhà mình đãi khách cũng chỉ có hạt dưa đậu phộng, trong lòng ả trở nên mất tự nhiên. Chẳng qua vừa ngồi xuống, tay và miệng ả lập tức không chịu dừng lại, chọn điểm tâm có vẻ đắt ở trên bàn ăn, lại nhét một đống vào trong túi Tống Đại Bảo, sau đó mới cười nói: "Khiến tiểu thúc chê cười rồi, Đại Bảo đi theo người làm cha làm mẹ vô dụng như hai chúng ta đã rất nhiều ngày chưa được ăn loại điểm tâm như thế này. Cũng tại chúng ta làm cha mẹ vô dụng, thiệt thòi đứa nhỏ đi theo chúng ta chịu khổ chịu cực, hôm nay tới đây xem như có thể cho nó nếm thử chút ngọt ngào."

Khóc than đến có trình độ như vậy, Tống Thiêm Tài sâu sắc cảm thấy Phùng Kim Hoa này ở trấn trên thật đúng là không uổng phí. Đáng tiếc, hắn lại không có bao nhiêu đồng tình, Tống Đại Bảo có cha có nương, ăn cái gì uống cái gì cũng chẳng liên quan tới hắn. Muốn dùng Tống Đại Bảo tố đáng thương, đối với cha mẹ hắn thì hữu dụng, nhưng đối với hắn thì lại nửa điểm không có ảnh hưởng.

Tống Thiêm Tài nói: "Nương Đại Bảo nói đùa. Vốn dĩ tết nhất ta không muốn nói, Nhưng nếu nương Đại Bảo đã mở miệng, ta lại phải nói mấy câu. Nếu hai nhà chúng ta đã cắt đứt quan hệ, các ngươi cũng đã rời khỏi Tống gia, cứ tiếp tục gọi cha mẹ ta là phụ là mẫu e không được tốt cho lắm. Đương nhiên, ăn tết, các ngươi có tâm tới thăm cha mẹ ta, ta xin cảm tạ. Chẳng qua cũng xin chớ gọi sai, bằng không có người không hiểu rõ hỏi ta ở đâu ra ca ca tẩu tử, ta tổng không thể lại lôi chuyện xấu trong nhà ra nói. Nương Đại Bảo, ngươi nói xem có đúng không?"

Phùng Kim Hoa nghẹn họng, lại không nghĩ tới Tống Thiêm Tài bây giờ miệng lưỡi trở nên lợi hại như vậy, nơi chốn chọc trúng tâm tư của bọn họ. Đây là uy hiếp bọn họ, Tống gia không quên những chuyện bọn họ đã làm sao?

Tống Tiến Bảo sắc mặt đại biến nói với Tống Thiêm Tài: "Đệ đệ, đại ca biết có một số việc làm không đúng, nhưng cha mẹ nuôi ta một hồi, ta đã sớm coi bọn họ như cha mẹ thân sinh để đối đãi hiếu kính. Một ngày làm cha mẹ, cả đời làm cha mẹ, kể cả khi cha mẹ không nhận ta, nhưng ta sẽ không bao giờ không nhận cha mẹ."

"Thật không? Nhưng Tống gia chúng ta lại không đảm đương nổi hai tiếng cha mẹ này của cha Đại Bảo. Bằng không, nói không chừng lúc nào đó, ta lập tức sẽ phải đi chầu Diêm Vương. Cha mẹ không cần một đứa con tâm tư bất chính như ngươi, Tống gia cũng không chào đón các ngươi. Mùng một năm mới, ta không so đo với các ngươi, lại đến phiền nhiễu ta, ta sẽ lập tức tới nha môn cáo trạng chuyện các ngươi hãm hại ta. Ăn cắp tiền, mưu hại tú tài, e là nhà tù cũng phải ngồi chắc." Tống Thiêm Tài cười lạnh nói, thật sự không muốn tiếp tục diễn trò với Tống Tiến Bảo nữa.

Hai mắt Tống Tiến Bảo gắt gao nhìn chằm chằm Tống Thiêm Tài, hốc mắt phiếm hồng, cứ như phải chịu ủy khuất gì đó cực lớn. Phùng Kim Hoa không ngờ Tống Thiêm Tài lại không lưu tình như vậy, không tiếp ý bọn họ. Tống Đại Bảo không hiểu tình huống, dù vậy vẫn biết cha mẹ mình sắc mặt khó coi, "Oa" một tiếng lập tức khóc to.

Phùng Kim Hoa lập tức đi dỗ Tống Đại Bảo, Tống Đại Bảo lại càng khóc càng dai, nửa điểm không có ý định ngưng nghỉ. Tống Thiêm Tài nhìn mà phiền lòng, có chút hối hận đã mời người vào cửa. Sớm biết thế thà cứ để người ta nói vài câu cũng không nên cùng hai người này lá mặt lá trái. Khóc nháo như vậy, người không hiểu rõ còn tưởng rằng Tống gia bọn họ làm gì cả nhà Tống Tiến Bảo cơ đấy.

Tống Đại Bảo khóc lớn tiếng như vậy nhưng vẫn không thể khiến Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi lộ mặt. Chỉ có Tống Thiêm Tài ngồi ở trên ghế, sắc mặt toàn là không kiên nhẫn. Tống Tiến Bảo ở lại cũng không được mà đi cũng chẳng xong, cảm thấy thể diện của mình đều bị Tống Thiêm Tài dẫm dưới lòng bàn chân, trên mặt nóng rát.

Phùng Kim Hoa thấy Tống Đại Bảo khóc cũng không dụ được hai lão Tống gia ra ngoài nói chuyện, trong lòng thầm mắng hai lão Tống gia lãnh tâm lãnh phổi, cuối cùng không thể không dỗ dành Tống Đại Bảo. Tống Thiêm Tài là người nào? sao có thể không nhìn ra chút thủ đoạn loanh quanh lòng vòng này, trong lòng càng thêm chán ghét, trực tiếp mở miệng nói: "Thời gian không còn sớm, cả nhà chúng ta đã hẹn với nhà đại bá giữa trưa cùng nhau ăn cơm, đành không giữ các ngươi ở lại ăn cơm nữa."

Nói xong lập tức đứng dậy chuẩn bị tiễn khách. Lửa giận trong lòng Phùng kim hoa đã sớm không nín nổi, nếu không có cầu với người, nào còn có thể chịu đựng Tống Thiêm Tài chế nhạo như vậy. Bây giờ lễ vật đã tặng, lời khó nghe cũng đã chịu, còn muốn đuổi bọn họ ra khỏi cửa, thật đúng là trò cười, ả lại dễ tống cổ như vậy sao?

Phùng Kim Hoa coi như không nghe thấy lời của Tống Thiêm Tài, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tiểu thúc, lời này sao có thể nói. Tết nhất, chúng ta thành tâm lại đây chúc tết ngay cả bữa cơm cũng không được ăn, đây chẳng phải bắt nạt người sao? Đây là đạo đãi khách của tú tài công? Ta thấy ngay cả quy củ của nông gia bình thường cũng không bằng. Ta hôm nay cứ không đi đấy, làm sao nào? Tới một chuyến còn bị hắt hủi, chẳng có ai lại đãi khách như vậy. Đương gia nhà ta tốt tính, dù vậy cũng không thể bắt nạt chúng ta như thế được. Ta muốn mời người tới phân xử."

Vừa lúc lại bôi đen thanh danh Tống gia một chút, nói ra hết chuyện đương gia khổ sở ép dạ cầu toàn. Tống Thiêm Tài gióng trống khua chiêng đuổi bọn họ đi như vậy quả đúng với ý ả. Ả vốn còn nghĩ nếu như Trần Quế Chi không cho bọn họ vào cửa, ả sẽ ngồi bệt trước cửa Tống gia khóc cho người Tống gia thôn nhìn xem. Như bây giờ cũng không tệ, đừng tưởng rằng mỗi ngày lấy nha môn ra doạ là ả sẽ sợ.

Ả ở trấn trên đã sớm tìm hiểu, nói ả trộm tiền còn được, nhiều nhất bị đánh mấy gậy; mà mưu hại Tống Thiêm Tài ai có thể chứng minh, ai dám đứng ra nói chính mắt nhìn thấy. Tất cả chẳng qua chỉ là Tống Thiêm Tài tự mình nói, nửa điểm chứng cứ cũng không. Đổ thuốc thì có làm sao, ả lại không thể nhất thời trượt tay làm đổ thuốc ư? Là cố tình hay vô tình, ai có thể nói được chính xác. Ả chết sống không thừa nhận, ai cũng không có cách nào động tới ả.

Tống Thiêm Tài nhìn bộ dạng vô lại của Phùng Kim Hoa giận đến bật cười. Chơi xấu ai không chơi lại chơi đến trên người hắn, cũng không nhìn xem Mã Vương Gia có bao nhiêu con mắt*. Nếu như không có át chủ bài, hắn làm sao có thể nhẹ nhàng để người bước vào nhà. Hắn cười lạnh nói: "Chân ở trên người các ngươi, ta lại không mời các ngươi tới, làm gì tính là khách."

*Điển cố: Ngày nào tháng nào năm nào, Ngọc Hoàng Đại Đế phái Tinh Nhật Mã (tên của Mã Vương Gia) và Lâu Kim Cẩu, Khuê Mộc Lang, Hư Nhật Thử hạ phàm, đi tuần sát thiện ác tứ phương. Bốn vị thần này đông nam tây bắc mỗi vị đi một phương, không đến mấy ngày đã lục tục trở về Thiên Đình báo cáo kết quả với Ngọc Đế. Ba vị thần kia đều chỉ báo cáo những chuyện người thiện việc thiện, nói hạ giới toàn cảnh tượng ca múa thái bình.

Chỉ có Tinh Nhật Mã điều tra nghe ngóng thiện ác đều có, còn có cả chuyện cường hào bắt nạt người nghèo. Ngọc Đế thấy có điều hoài nghi, bèn phái Thái Bạch Kim Tinh hạ giới phúc tra. Biết được Lâu Kim Cẩu ba vị báo cáo không trung thực, bọn họ ở hạ giới tham lam nhận hối lộ, che kín lương tâm nói lời dối trá. Tinh Nhật Mã liêm khiết làm theo việc công, tốt xấu thiện ác bẩm tấu đúng sự thật. Ngọc Đế liên miệng khen hắn nhìn rõ mọi việc, lại ban cho hắn một đôi mắt sáng ngay thẳng.

Từ đây, Mã Vương Gia so với trước kia càng thêm mắt sáng như đuốc người gặp người sợ. Vì thế, dân gian truyền lưu một câu tục ngữ như thế này, "Không cho ngươi nếm thử chút lợi hại, ngươi còn không biết Mã Vương Gia mọc mấy con mắt đâu".

Phùng Kim Hoa lập tức ngồi bệt xuống mặt đất khóc ròng: "Ta biết ngay người thân với người dưng quả là không giống nhau mà. Lúc trước hãm hại đương gia và ta, đuổi chúng ta khỏi Tống gia, hoá ra là giấu diếm tiền bạc không muốn chia cho chúng ta, bằng không, quán trà kia dựng lên kiểu gì. Mọi người đều nói Tống gia các ngươi có tình nghĩa, lại không biết các ngươi giỏi nhất là giả nhân giả nghĩa. Tết nhất, tới chúc tết ngay cả bữa cơm cũng không được ăn, tiểu thúc còn muốn uy hiếp tẩu tử tới nha môn. Ngươi đi đi, đi đi, để ta xem nha môn này có phải do ngươi mở hay không, hãm hại người còn có thể có lý chắc."

Tống Thiêm Tài lạnh lùng nhìn thoáng qua Phùng Kim Hoa, ngược lại nói với Tống Tiến Bảo: "Ngươi có mang bà nương của ngươi đi hay không?"

Tống Tiến Bảo cúi đầu không nói lời nào, hiển nhiên là không định tiếp lời Tống Thiêm Tài, cũng không tính toán mang Phùng Kim Hoa rời đi.

Tống Thiêm Tài hướng vào trong phòng hô một câu: "Ngôn Tu, mau ra đây, nơi này có người muốn bắt nạt đại ca ngươi."

Triệu Ngôn Tu ở trong phòng nghe ngóng, vừa nghe Tống Thiêm Tài gọi liền lập tức chạy nhanh ra ngoài.

Phùng Kim Hoa vừa thấy là một thiếu niên trắng trẻo, trong lòng cười lạnh, dù thế nào cũng không cảm thấy Tống Thiêm Tài và thiếu niên này có thể làm gì bọn họ. Sức lực của ả lại không thể kém so với một nam tử, chẳng lẽ bọn hắn còn dám động thủ đánh ả, chẳng biết là ai dạy dỗ ai.

Tống Thiêm Tài nói với Triệu Ngôn Tu: "Tống Tiến Bảo kia đánh một trận ném văng ra ngoài cho ta, không nên đánh vào chỗ hở, chỉ cần không chết không tàn, ngươi tự xem rồi làm."

Triệu Ngôn Tu nghe vậy nhìn Tống Tiến Bảo. Y đã sớm nghe nói Tống gia có một đứa con nuôi bạch nhãn lang, hôm nay rốt cuộc nhìn thấy chân nhân. Vừa rồi lại nghe hết toàn bộ mọi chuyện, y đối với hai kẻ này đã không kiên nhẫn tới cực điểm. Y lập tức bước lên đánh Tống Tiến Bảo, còn dùng giẻ lau chặn miệng Tống Tiến Bảo, đánh Tống Tiến Bảo đau đến mức đổ mồ hôi.

Phùng Kim Hoa nhào qua định ngăn cản, nhưng lại không chạm được đến người Triệu Ngôn Tu, nắm tay của ả tất cả đều đánh lên người Tống Tiến Bảo. Phùng Kim Hoa vừa hô một câu: "Cứu mạng, muốn giết người!"

Tống Thiêm Tài lập tức bước lên cho Phùng Kim Hoa mấy cái tát, đánh đến Phùng Kim Hoa mắt nảy sao, lời nói nghẹn ứ trong cổ họng. Ả oán hận nhìn chằm chằm Tống Thiêm Tài, hận không thể nuốt chửng hắn. Mà Tống Thiêm Tài lại nửa điểm không thèm để ý. Hắn từ lâu đã muốn báo thù, vì nguyên thân đã mất, cũng vì chính hắn. Hắn bình thường sẽ không đánh phụ nữ, nhưng với người như Phùng Kim Hoa, hắn phá lệ một lần cũng chẳng sao. Hết lần này đến lần khác đâm chọc Tống gia, tính kế hắn, thật coi hắn là kẻ ăn chay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play