Chiều hôm nay, Trần Quế Chi định gội đầu cho Tống Tiểu Bảo, Tống Đại Sơn đi coi ruộng. Ăn ngon uống tốt mấy ngày, thân thể Tống Thiêm Tài đã khoẻ hơn rất nhiều, xuống giường đi lại hay làm chút công việc nhẹ nhàng là không thành vấn đề.

Tống Tiểu Bảo không thích gội đầu, Trần Quế Chi bình thường đều bế nó để gội, ngửa đầu không thoải mái. Cho nên, mỗi lần phải gội đầu, Tống Tiểu Bảo lại bắt đầu chơi trò trốn tìm với Trần Quế Chi, chạy tới chạy lui không chịu nghe lời. Trần Quế Chi ôm chặt Tống Tiểu Bảo giống như bắt gà, cứng rắn vận dụng ưu thế người lớn của mình gội đầu cho Tống Tiểu Bảo.

Tống Thiêm Tài nhìn mà cảm thấy đau lòng. Nhớ đến mấy thợ làm tóc ở tiệm mỗi khi làm cho hắn đều rất thoải mái, hắn bèn dọn cái bàn nhỏ trong nhà ra, dùng vải bố bọc kín gối của Tống Tiểu Bảo cho Tống Tiểu Bảo nằm gội đầu. Tống Tiểu Bảo cảm thấy thú vị, ngược lại không làm ầm ĩ, hi hi ha ha cười với Tống Thiêm Tài.

Gội đầu xong, Trần Quế Chi lấy ra từ trong phòng một sọt lạc, ngồi ở cạnh cửa bắt đầu lột. Tống Thiêm Tài và Tống Tiểu Bảo ở một bên vừa chơi vừa hỗ trợ. Tống gia có vài mảnh đất trồng lạc, thu hoạch ba sọt lớn, bán hai sọt, dư lại cất trữ để dành ngày lễ ngày tết chiêu đãi khách khứa. Trần Quế Chi thương Tống Đại Sơn làm việc mệt, ngày thường còn rang lạc với dầu cho Tống Đại Sơn ăn cơm. Tống Thiêm Tài thích thêm lạc giã vào trong thức ăn, mỗi lần ăn mì lạnh mì nước đều thích rắc lạc giã lên trên.

Tống Tiểu Bảo mới hai tuổi. Trước kia khi Lưu Thải Liên còn ở, tuy rằng nó đã có thể ăn cơm, nhưng mỗi ngày vẫn sẽ bú sữa mấy lần. Người lớn tuổi cảm thấy sữa người rất tốt, ai cũng muốn cho hài tử nhà mình uống sữa lâu một chút. Lưu Thải Liên vừa đi, Tống Tiểu Bảo đương nhiên phải cai sữa. Tống Thiêm Tài tuy rằng chưa từng nuôi trẻ, dù vậy vẫn biết được uống sữa có lợi đối với sự phát triển của trẻ nhỏ.

Bởi vậy, Tống Thiêm Tài mấy ngày hôm trước đã cân nhắc mua một con dê mẹ cho Tống Tiểu Bảo. Nơi này cũng nuôi dê, một con thật ra không đắt. Tống Thiêm Tài nói suy nghĩ này cho Trần Quế Chi, Trần Quế Chi mấy ngày nay đều hỏi thăm người trong thôn xem nhà ai có dê mẹ vừa đẻ. Vạn thị biết được việc này bèn tìm một con từ trong thôn nhà mẹ đẻ, bảo Trần Quế Chi mua trở về, giá cả khá hợp lí.

Thấy cách giờ cơm chiều còn một đoạn thời gian, Tống Thiêm Tài bèn tới phòng bếp nấu sữa dê cho Tống Tiểu Bảo. Bởi vì thả hạnh nhân và đường, Tống Tiểu Bảo mỗi ngày đều rất tích cực uống sữa. Nó đặc biệt thích Tống Thiêm Tài đút cho mình, bởi vì Tống Thiêm Tài mỗi lần không chỉ cho nó uống mỗi sữa dê, còn luôn có thêm một khối điểm tâm hoặc bánh. Thậm chí, hắn còn có thể dùng sữa dê làm món ngon khác cho nó.

Tống Thiêm Tài nấu sữa dê xong, lại lấy một miếng bánh sữa dê Trần Quế Chi làm lúc trước. Bánh sữa dê kỳ thật chính là bánh kem bơ, nhưng Tống Thiêm Tài quả thực chưa bao giờ mày mò cách làm điểm tâm cả. Kiếp trước, hắn ăn bánh kem nào còn phải tự mình động thủ, có rất nhiều tiệm bánh và thợ làm bánh vui vẻ vì hắn cống hiến sức lực. Hắn cũng chỉ biết là bánh kem được làm từ bột mì, trứng gà và bơ thôi.

Cho nên, Tống Thiêm Tài bảo Trần Quế Chi trộn ba thứ này vào với nhau, lại bỏ thêm đường. Nơi này không có lò nướng, Trần Quế Chi bèn hấp lên giống như làm bánh nếp. Tống Thiêm Tài nếm thử, hương vị tuy rằng không ngon như hắn trước kia từng ăn, nhưng ngọt ngào mềm mại, rất được Tống Tiểu Bảo và Trần Quế Chi yêu thích.

Tống Tiểu Bảo tuy rằng nhỏ, nhưng nhỏ cũng có cái thông minh của nhỏ. Trần Quế Chi mỗi ngày ấn lượng cho nó ăn hai miếng bánh sữa dê, còn lại không cho động vào. Mà Tống Thiêm Tài mỗi khi cho Tống Tiểu Bảo uống sữa đều sẽ lấy một ít. Bởi vậy, Tống Tiểu Bảo mới không muốn Trần Quế Chi nấu sữa dê cho nó. Vừa đến bữa phụ, nó lập tức kéo Tống Thiêm Tài xuống phòng bếp, chưa bao giờ phải để ai thúc giục.

Tống Thiêm Tài uống một ngụm sữa dê, nếm thử độ ấm như thế nào. Tống Tiểu Bảo nhón mũi chân, trèo lên người Tống Thiêm Tài. Bộ dáng thèm ăn kia của nó làm Tống Thiêm Tài cười thoải mái. Cho Tống Tiểu Bảo uống sữa ăn bánh xong, tâm tình cực tốt của Tống Thiêm Tài lại bị tiếng rống của Trần Quế Chi phá hủy.

Lau miệng cho Tống Tiểu Bảo, Tống Thiêm Tài bế nó nhanh chóng chạy tới chỗ Trần Quế Chi nhìn xem như thế nào.

Vào chính đường, Tống Thiêm Tài lập tức nhìn thấy Tống Đại Bảo mặt mày lem luốc như con mèo sợ hãi rụt rè đứng phía sau Tống Đại Sơn. Tống Đại Sơn nói chuyện với Trần Quế Chi đầy vẻ lấy lòng, thỉnh thoảng lại vỗ vỗ Tống Đại Bảo đang ôm chân hắn, trên mặt hiện lên một tia đau lòng.

Trần Quế Chi vốn dĩ rất vui vẻ, nhưng lại bị Tống Đại Sơn dẫn Tống Đại Bảo trở về làm cho tức muốn nổ phổi. Thật vất vả mới đuổi được đôi bạch nhãn lang kia đi, nàng còn chưa cao hứng được mấy ngày, trượng phu của chính mình đã đưa Tống Đại Bảo về nhà. Đây là nuôi Tống Tiến Bảo xong rồi, giờ lại đến lượt nuôi Tống Đại Bảo đấy ư. Trần Quế Chi sao có thể không tức giận. Vết xe đổ còn ở ngay trước mắt, Tống Đại Bảo tuy rằng là trẻ con, nhưng chỉ bằng những gì hai kẻ đó đã làm đối với Tống Thiêm Tài, chớ nên oán trách nàng không có lòng từ bi với Tống Đại Bảo.

Thấy Tống Thiêm Tài đi vào, Trần Quế Chi giống tìm được chỗ dựa, vội vàng nói với Tống Thiêm Tài: "Thiêm Tài, ngươi tới vừa lúc, cái lão hồ đồ này dưỡng bạch nhãn lang xong còn chưa chịu giáo huấn, còn muốn nhận con của đôi vợ chồng kia về nuôi. Ngươi thiếu chút nữa đã bị bọn chúng hại chết, tiền dưỡng lão cũng bị trộm một lần, lão hồ đồ này còn chưa trắng mắt ra. Bây giờ đưa đứa nhỏ này trở về, về sau, bạch nhãn lang kia cũng sẽ có thể trở về đây. Cuộc sống này quả thật không cách nào qua được nữa, không sống nổi nữa."

Tống Đại Sơn hơi xấu hổ nhìn Tống Thiêm Tài, bị Trần Quế Chi mắng một trận thì ngượng ngùng cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Tống Thiêm Tài, chỉ rụt rè nói: "Người lớn là người lớn, trẻ con là trẻ con. Đại Bảo là chúng ta tay nắm tay chăm bẵm 6 năm. Thấy nó bị người Phùng gia bắt nạt, không nhà để về, ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn. Làm như vậy, ta, ta không làm được."

"Tốt, ngươi là người tốt, có lương tâm. Còn ta là kẻ khốn nạn được chưa. Nó không có nhà để về, vậy Tống Tiến Bảo và Phùng Kim Hoa là người chết sao? Đại Bảo có cha có nương, có chuyện gì cũng không đến lượt nhà chúng ta nuôi. Hai mươi năm trước ta ngớ ngẩn một lần, bây giờ ta sẽ không bao giờ ngớ ngẩn đi đối tốt với con nhà người khác, để cho con nhà người khác hại ngược lại con trai cháu trai của ta. Tống Đại Sơn, ngươi có dám dùng lương tâm để nói, đứa nhỏ này thật sự không có chỗ để đi không?" Trần Quế Chi bi phẫn chất vấn.

Tống Đại Sơn ngây cả người, vội vàng giải thích: "Đại Bảo chỉ là ở nhà của chúng ta mấy ngày, chờ Tiến Bảo bọn họ tìm được phòng ở sẽ đón đi. Dù gì cũng là đứa trẻ mang từ nhỏ tới lớn, sao có thể để nó theo người lớn ra bên ngoài bôn ba chịu tội. Chỉ có mấy ngày thôi mà làm gì to tát đến thế, một đứa nhỏ như nó có thể ăn uống hết bao nhiêu, ngủ chiếm hết bao nhiêu chỗ."

Trần Quế Chi giận đến run rẩy, dùng tay chỉ Tống Đại Sơn, nửa ngày chưa nói ra một lời. Tống Thiêm Tài bế Tống Tiểu Bảo, ngữ điệu cực kỳ chậm mở miệng: "Cha, Đại Bảo là ai đưa tới. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, ngươi nói cho rõ ràng. Nương cũng không phải là người không biết nói lý, chỉ là lòng che chở con cháu quá mạnh mẽ mà thôi. Rốt cuộc, Phùng Kim Hoa nổi lên tâm tư sát hại tính mạng ta, Tiểu Bảo còn nhỏ như vậy, chỉ cần nhấc tay là có thể thương tổn đến nó. Ta chỉ có một đứa con là Tiểu Bảo, cũng không thể để nó gặp nguy hiểm. Cha, ngươi nói xem có đúng không?"

Tống Đại Sơn bị Tống Thiêm Tài chậm rãi nhỏ nhẹ hỏi như vậy, mặt hơi đỏ lên, lại cảm thấy áy náy, nhưng vẫn giải trình rõ ràng mọi chuyện.

Lưu thị hại Vạn Xuân Nhi đẻ non, trong lòng chột dạ, chờ sau khi Phùng Đại Thành về nhà biết được, hắn trước nay chưa từng động tay động chân với Lưu thị, giờ lại hung hăng cho Lưu thị hai cái tát. Mà Phùng Kim Căn sau khi biết được, tuy rằng không đánh chửi Lưu thị, nhưng mặt mày lại âm trầm đến có thể tích ra nước.

Vạn Xuân Nhi thành thân hơn hai năm mới có mang. Vốn mấy ngày nay nàng cảm thấy không thoải mái, muốn mời đại phu đến xem. Nhưng mấy tháng trước nàng bị chậm kinh, cho rằng có thai nên mời đại phu tới, cuối cùng mừng hụt một trận. Bị Lưu thị châm chọc mỉa mai một hồi, Vạn Xuân Nhi không muốn chịu đựng lại tình cảnh này nên cũng không dám tin là mình có.

Lưu thị bên ngoài bị chèn ép bèn lấy nàng trút giận, còn hại con của nàng, Vạn Xuân Nhi dù thế nào cũng không muốn cứ như vậy đã bỏ qua. Lúc Phùng Kim Căn trở về, Vạn Xuân Nhi lập tức oà khóc, chờ sau khi cha mẹ huynh đệ của Vạn Xuân Nhi đều tới đây, nàng khóc lại càng thêm tủi thân, tỉ mỉ kể ra mình chịu uỷ khuất như thế nào dưới tay Lưu thị.

Cha và huynh đệ của Vạn Xuân Nhi bày ra một bộ như muốn liều mạng với Lưu thị, doạ Lưu thị đến phát ngất. Phùng Đại Thành không xin lỗi được, cuối cùng, nương Vạn Xuân Nhi đưa ra yêu cầu cho Phùng Kim Căn và Vạn Xuân Nhi phân ra ngoài, gia sản trong nhà chia đều, về sau, Lưu thị và Phùng Đại Thành sẽ sống cùng với con trai út.

Lưu thị và Phùng Đại Thành đều ngây ngẩn. Nhưng nhìn Phùng Kim Căn im lặng không nói một lời, Lưu thị lập tức hiểu ra Phùng Kim Căn cũng đồng ý. Lưu thị đương nhiên không muốn. Con trai với con gái út trong nhà còn chưa gả cưới, không có Phùng Kim Căn trẻ tuổi sức lớn, sinh hoạt lập tức kém hơn rất nhiều, hơn nữa, trong nhà còn thiếu nợ bên ngoài. Dưới tình huống như vậy phân vợ chồng Phùng Kim Căn ra ngoài ở riêng, Lưu thị làm sao có thể chịu, ngay cả Phùng Đại Thành cũng phải kéo mặt xuống.

Nhà mẹ đẻ Vạn Xuân Nhi lại mảy may không suy chuyển, nói nếu như không vừa ý bọn họ, bọn họ sẽ lập tức xé to chuyện. Lưu thị ẩu đả con dâu đang có thai, mẹ chồng ác độc nói thế nào cũng đều không chiếm lý. Bọn họ cùng lắm thì đón Vạn Xuân Nhi trở về, nhưng Phùng gia nhất định phải bồi thường.

Lưu thị còn có con trai con gái chưa lập gia đình, nếu thật sự nháo lớn, e là sẽ huỷ hoại tiền đồ sau này của hai đứa. Rốt cuộc, chuyện của Phùng Kim Hoa vừa truyền ra, Phùng gia đã chịu phê bình cực lớn. Nếu lại đến chuyện này nữa, Phùng gia lập tức phải đứng mũi chịu sào.

Lưu thị cầu xin Phùng Kim Căn khuyên nhủ Vạn Xuân Nhi với nhà vợ của hắn, Phùng Kim Căn lại không nhúc nhích, ngược lại nói: "Nương, ngươi và cha không phải cũng thành thân nửa năm đã ra ở riêng sao. Gia gia nãi nãi thiên vị tiểu thúc, các ngươi không muốn chịu khẩu khí của bọn họ, đẩy gia gia nãi nãi đến ở cùng với tiểu thúc. Bây giờ ta thành thân cũng được ba năm, ngươi lại đánh sảy con ta. Ngươi là nương của ta, ta không trách ngươi, nhưng còn muốn bắt ta tiếp tục làm trâu làm ngựa cho tiểu đệ thì không thể nào. Ngươi thích tiểu đệ thì về sau đi theo tiểu đệ sống, ta đây cũng là học từ cha mẹ thôi."

Lưu thị bị nghẹn gần chết, không nghĩ tới có một ngày đại nhi tử sẽ nói với mụ như vậy. Lưu thị thiên vị con út, ai bảo con cả từ nhỏ được gia gia nãi nãi chăm đến lớn, làm cái gì hướng về gia gia nãi nãi đâu. Sau khi Vạn Xuân Nhi bước vào cửa, quan hệ giữa Phùng Kim Căn với mụ càng thêm cứng đờ, Lưu thị đương nhiên sẽ thiên vị tiểu nhi tử hơn rồi.

Mụ thời còn trẻ từng cổ động Phùng Đại Thành phân gia sống riêng, không muốn gánh vác tiền kết hôn của hai người em chồng, lại càng không muốn hầu hạ cha mẹ chồng. Chẳng qua mụ vạn sự không xuất đầu, toàn để cho Phùng Đại Thành đi nói. Hơn nữa mụ sinh đại tôn tử được cha mẹ chồng cực kỳ yêu quý, cuối cùng mọi chuyện đều theo như ý mụ.

Nhưng làm mẹ và làm dâu tư tưởng tuyệt đối bất đồng, Lưu thị có thể chấp nhận hành động của mình nhưng lại không thể chấp nhận người khác làm điều ngược lại với mụ. Cãi nháo om sòm một trận vẫn không được ích lợi gì. Cuối cùng, huynh đệ nhà mẹ đẻ Vạn Xuân Nhi chơi tàn nhẫn, Lưu thị và Phùng Đại Thành lại đuối lý, chỉ có thể ủy khuất, tức giận khó xử phân Phùng Kim Căn và Vạn Xuân Nhi ra ngoài.

Phùng Kim Căn cầm tiền phân gia dọn ra khỏi Phùng gia. Lưu thị thấy Vạn Xuân Nhi đắc ý dào dạt nhìn mụ, bộ dáng cao hứng phấn chấn kia hung hăng đâm mụ mấy nhát. Nhi tử từ trong bụng mình sinh ra bị nữ nhân khác mượn sức chống lại chính mình, tư vị như vậy, Lưu thị hận nhiều hơn là oán.

Trong bụng nghẹn một cục tức, Lưu thị không oán chính mình mà lại giận chó đánh mèo lên vợ chồng Phùng Kim Hoa và Tống Tiến Bảo, cho rằng nếu không phải bọn họ làm việc không chu toàn chọc nhiều nhàn ngôn toái ngữ như vậy, mụ sẽ không bị người khác chèn ép, cũng càng sẽ không trở về động tay với Vạn Xuân Nhi. Càng nghĩ càng cảm thấy bị chính đại nữ nhi của mình hại, Lưu thị nhìn Tống Đại Bảo cả ngày loăng quăng trước mặt mụ thì ngay lập tức giận sôi máu. Tống Đại Bảo được người Tống gia cưng chiều từ bé, tính tình hơi ương bướng.

Mấy ngày nay ở Phùng gia, lúc trước còn có thể có trứng gà ăn, từ lúc Phùng Kim Hoa và Tống Tiến Bảo vừa đi, Tống Đại Bảo cũng bèn không còn ưu đãi như vậy. Chẳng qua mụ đau lòng tiểu nhi tử, lại luyến tiếc phân cho Tống Đại Bảo một phần, nấu trứng, buổi tối mới trộm cho tiểu nhi tử Phùng Ngân Căn ăn.

Lưu thị hôm nay luộc trứng gà giấu trong chạn bát, nhưng lại bị Tống Đại Bảo lấy ra ăn. Này đúng là chọc phải tổ ong vò vẽ. Lưu thị trong lòng đã sớm nghẹn lửa lập tức cầm cây gậy đuổi theo đánh Tống Đại Bảo. Đúng lúc Phùng Kim Hoa và Tống Tiến Bảo trở về thăm nhi tử vừa vặn nhìn thấy. Nhìn Tống Đại Bảo bị đánh khóc váng lên, Phùng Kim Hoa ngay tại trận tranh cãi om sòm với một nhà Lưu thị.

Tống Tiến Bảo cũng đen mặt với Phùng Đại Thành đang nhận lỗi với gã. Đến cuối cùng, Phùng Kim Hoa đòi tiền Lưu thị, Lưu thị chơi xấu không trả, mẹ con hai người xem như xé rách mặt. Vì thế, Tống Đại Bảo không có ai trông coi.

Phùng Kim Hoa lên trấn trên mới biết được tiền quả thật không dễ kiếm. Trên người ả có hai mươi lượng bạc, Tống Tiến Bảo cũng được ba bốn trăm đồng một tháng, theo lý thuê cái nhà để ở cũng không quá khó. Nhưng tới trấn trên rồi ả mới phát hiện, cho dù là căn rẻ nhất một tháng cũng phải mất hai trăm đồng.

Trước kia ở Tống gia, ăn ngon hay không không nói, nhưng có thể ăn no là nhất định. Mỗi năm Trần Quế Chi còn may cho mỗi người một bộ quần áo, Tống Thiêm Tài trở về lần nào cũng có món mặn ăn. Trừ bỏ tiếp tế cho nhà mẹ đẻ, tiền Tống Tiến Bảo kiếm được một xu cũng không tiêu bên ngoài, Phùng Kim Hoa đã cực kỳ đắc ý với vốn riêng của bọn họ.

Nhưng bây giờ tới trấn trên, mới chỉ qua mười ngày nửa tháng Phùng Kim Hoa đã cảm thấy sinh hoạt không dễ dàng, mở cửa cũng phải tiêu tiền, ngay cả rau dưa rẻ mạt nhất cũng phải dùng tiền mua, cuộc sống như vậy so với trước kia lỗ quá nhiều. Lúc này, Phùng Kim Hoa mới càng thêm tưởng niệm những ngày ở Tống gia.

Trở mặt với nhà mẹ đẻ, Tống Đại Bảo không ai trông coi, Phùng Kim Hoa linh cơ vừa động lập tức nghĩ tới Tống Đại Sơn. Tuy rằng Phùng Kim Hoa luôn miệng ồn ào Tống Đại Sơn giả nhân giả nghĩa, nhưng trong lòng ả cũng minh bạch, tâm địa Tống Đại Sơn xác thật không tồi, đối với Tống Đại Bảo cũng có vài phần tình cảm ông cháu. Vì thế ả bèn tưởng đưa Tống Đại Bảo đến chỗ Tống Đại Sơn.

Ả cũng không tin nhìn bộ dạng đáng thương của Tống Đại Bảo, Tống Đại Sơn còn có thể so đo cùng một đứa nhỏ. Ả trước tiên cứ nói để hài tử ở đó mấy ngày, nhưng có đón hay không thì là chuyện của ả. Chờ thời gian dài, ả nói không chừng còn có thể nương ánh sáng của con mình trở lại Tống gia. Cho dù không thể quay về, có thể khiến người khác miễn phí nuôi con cho ả, trận mua bán này không lỗ. Nếu có thể làm Trần Quế Chi cãi nhau với Tống Đại Sơn thì lại càng tốt.

Bởi vậy, Phùng Kim Hoa và Tống Tiến Bảo thương lượng, hai người giả làm cho Tống Đại Bảo trở nên đáng thương, lại dạy Tống Đại Bảo khóc lóc tủi thân tố đáng thương với Tống Đại Sơn như thế nào, sau đó nhờ một người ở Phùng gia thôn đưa Tống Đại Bảo tới chỗ Tống Đại Sơn, nói làm phiền Tống Đại Sơn chăm sóc Tống Đại Bảo mấy ngày, chờ khi nào bọn họ bớt vội sẽ đến đón Tống Đại Bảo.

Mà sự thật cũng y như Phùng Kim Hoa dự đoán. Nhìn Tống Đại Bảo bẩn thỉu nhơ nhuốc, trên người còn có vết bị đánh, Tống Đại Sơn lập tức mềm lòng. Hán tử đưa người tới lại nói vài câu Tống Đại Bảo đáng thương, khuyên Tống Đại Sơn không nên so đo với hài tử, Tống Đại Sơn bèn tiếp nhận nó về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play