Trần Quế Chi nghe xong vừa tức lại vừa hận. Những người này đúng là thấy nhà bà sống tốt là không thể chịu được mà. Con trai bà đối xử với thôn còn chưa đủ tốt hay sao? Bây giờ còn truyền ra những lời như vậy quả thật là khinh người quá đáng. Còn không phải là không cho mấy người kia chút lợi lộc thôi ư, tiền nhà bà lại không phải gió to thổi tới, dựa vào cái gì mà phải cho bọn họ.

Những lời đồn đãi này quả thật đã đánh tan lòng nhiệt tình vui sướng ban đầu của Trần Quế Chi và Tống Đại Sơn khi trở về quê cũ. Hai người cảm thấy ở Bình Dao trấn cũng không tồi. Ít nhất ngay cả khi bà cả ngày mặc vàng đeo bạc thì cũng sẽ không bị người khác đỏ mắt, thèm muốn một cách trắng trợn như vậy. Tại sao có thể hành xử như thế cơ chứ? Cũng may nhà bà không còn ở trong thôn, bằng không cho dù giàu có đến đâu cũng không thể sống yên ổn, còn phải cả ngày nghe mấy câu nhàn ngôn toái ngữ, bị người ta đỏ mắt ghen ghét.

Tống Thiêm Tài đã sớm liệu đến chuyện này, trong một cái thôn luôn có tốt có xấu, luôn có mấy hộ nhà không muốn nhìn thấy người khác tốt đẹp. Chẳng qua hắn cũng không phải cứ thế bị người ta nói mà mặc kệ. Bọn họ đi rồi, nhưng phu phu Trần Đại Thạch và một nhà Tống Đại Hải còn phải tiếp tục ở Tống gia thôn. Đối với những kẻ nổi lên ác ý với bọn họ, Tống Thiêm Tài đương nhiên không định nhẹ nhàng bỏ qua. Đôi khi quá mức nhu nhược sẽ nhận hết thiệt thòi.

Lần này trở về, Tống Thiêm Tài ngược lại được Vạn thị nói thầm cho nghe, có mấy nhà trong thôn ganh ghét Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn, khinh bọn họ là hộ ngoại lai, muốn chiếm lợi từ bọn họ. Tuy rằng bị Trần Đại Thạch dọa sợ, nhưng Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn là do hắn mời đến, bây giờ bị những người này bắt nạt, hắn sao có thể chỉ khoanh tay đứng nhìn.

Hơn nữa Tống gia thôn còn là nơi chôn cất tổ tông Tống gia bọn họ, dù thế nào cũng không thể để mặc mấy người kia bôi nhọ thanh danh Tống gia. Nhưng hắn chưa vội lên tiếng, trước tiên quan sát thái độ của người trong thôn với hắn đã.

Lời đồn đãi truyền không đến mấy ngày, lí chính đã bảo vợ mình đi gõ cửa mấy nhà, nhà nào có người già thì nên chú tâm chăm sóc người thân không nên đi lắm mồm trêu chọc thị phi. Bởi vậy, đồn đãi vớ vẩn về Tống gia cũng chỉ lưu truyền ở trong một cái vòng nhỏ hẹp lăn qua lộn lại.

Tống Thiêm Tài thấy đa phần người trong thôn đối xử với bọn họ còn tính không tồi, đặc biệt là lí chính. Dường như từ sau chuyện của vợ chồng Tống Tam Lôi, tính tình của ông ngược lại cứng rắn hơn rất nhiều, không còn ba phải như trước đây. Vì thế nên bầu không khí trong Tống gia thôn quả thật tốt hơn nhiều so với trước khi hắn đi.

Trong lòng hắn vẫn khá vui vẻ, quả nhiên lòng người không phải toàn là xấu xa, mặc dù đôi khi cũng có bạch nhãn lang, nhưng người biết tri ân cũng có không ít, vì thế trong lòng hắn mới thoải mái hơn chút. Tống Thiêm Tài sống dư giả, quả thật không thèm để ý đến chút đồ vật kia, chỉ cảm thấy không đáng giá. Hắn không yêu cầu phải hồi báo lớn cỡ nào, chỉ cần người khác có thái độ tri ân như vậy là được.

Cho nên lúc này, Tống Thiêm Tài lại quyên thêm mười lăm mẫu tế điền cho thôn. Mười lăm mẫu đất này dành riêng cho những nhà có người già trẻ nhỏ, mỗi năm một người già mười lăm cân bột mười lăm cân gạo, trẻ nhỏ cũng vậy, chỉ cần không phải năm tai là đều có thể đi nhận. Hắn bây giờ không ở Tống gia thôn, nhưng lòng muốn giúp đỡ người khác lại chưa từng nguội lạnh.

Đại hạn một hồi, Tống Thiêm Tài không cách nào ngăn cơn sóng dữ, nhưng hiện giờ mưa thuận gió hoà, Tống Thiêm Tài có thể giúp người già trẻ nhỏ được ăn mấy bữa cơm no. Nhưng hắn cũng không phải loại bị người khác chơi xấu còn vội vàng cho không tiền bạc lương thực. Sau khi điều tra xong là nhà ai truyền bậy, nhà ai tâm bất chính muốn bắt nạt phu phu Trần Đại Thạch, hắn trực tiếp nói rõ lương thực do ruộng hắn quyên sản xuất ra sẽ không chia cho mười mấy nhà này.

Tống Thiêm Tài vừa nói xong, mười mấy nhà đó lập tức làm ầm lên. Mỗi hộ nhà có hai người già, hai ba đứa nhỏ, tính ra một năm sẽ nhận được hơn một trăm cân lương thực tinh, đổi sang lương thực phụ là đủ lượng lương thực một năm cho một người lớn. Tống Thiêm Tài chỉ nhẹ nhàng nói ra một câu như vậy đã không còn, mười mấy nhà kia có thể đồng ý mới là lạ.

Một đám vây kín Tống Thiêm Tài ép hắn nói chuyện, trong đó một lão nhân lớn tuổi nhất mở miệng chất vấn Tống Thiêm Tài: "Tống gia tiểu tử, ngươi không nên khi dễ người khác như vậy. Chúng ta cũng là người của Tống gia thôn, vì cái gì người già trẻ nhỏ trong thôn đều có, đến mười mấy nhà chúng ta lại không cho, ở đâu cũng không có đạo đãi nhân như thế. Ngươi làm vậy có cảm thấy thiếu đạo đức không?"

Tống Thiêm Tài cười lạnh nói: "Tiền của ta dùng để hành thiện tích đức, làm sao mà thiếu đạo đức cho được. Tống gia thôn này có mấy trăm hộ nhà, ta đều có thể cho lương thực, vì bọn họ suy xét một phen, lại vì sao chỉ riêng các ngươi là không cho, trong lòng các ngươi nên tự hiểu rõ. Tống Thiêm Tài ta làm việc tự nhận không có nặng bên này nhẹ bên kia, lúc trước tặng đồ cho người già trẻ nhỏ trong thôn cũng chưa từng thiếu các vị một hạt gạo nào. Ta bỏ tiền bỏ lương thực là vì cái gì? Vừa không cần tiền bạc của các ngươi, cũng không cầu lợi lộc gì từ các ngươi, chỉ mong các ngươi có thể nhớ đến chút lòng thành của Tống gia chúng ta, chỉ vì thoả mãn chút tâm ý của ta đối với các thúc bá và các cháu nhỏ trong Tống gia thôn. Nhưng các ngươi lại khen ngược, cầm chỗ tốt của Tống gia, lại ở sau lưng thêu dệt bừa bãi về Tống gia."

"Tống gia ta ở trong miệng các ngươi không phải là nhà giàu bất nhân, keo kiệt máu lạnh, chướng mắt mấy người nhà quê như các ngươi sao? Nếu các ngươi đều ra sức tuyên truyền cho Tống gia như vậy, ta nghĩ nếu như ta tặng đồ cho các ngươi thì chẳng khác nào đánh lên thể diện của Tống gia ta. Thử hỏi người khác, người ác ý đối đãi Tống gia so với người thiện ý đối đãi Tống gia có giống nhau được hay không? Ta cũng không phải loại người thị phi bất phân. Nếu các vị đã coi thường Tống gia ta, cảm thấy Tống gia bất nhân nghĩa, vậy không cần tiếp tục đến vô cớ gây rối với Tống gia. Ta nghĩ các vị có cốt khí như vậy hẳn là không muốn tự vả miệng đâu nhỉ." Tống Thiêm Tài không hề lưu tình chút nào trực tiếp nói toạc ra.

Những người này không ngờ Tống Thiêm Tài lại không nể tình như vậy, nói thẳng đuột khiến cho bọn họ mặt già đỏ bừng. Tống gia thôn có mấy trăm hộ nhà vừa mới nhận được chỗ tốt của Tống Thiêm Tài, Tống Thiêm Tài lại nói có lý có tình, người khác ngược lại sẽ không nói Tống Thiêm Tài cái gì. Rốt cuộc bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, Tống gia chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lí, ngược lại tới Tuyền Châu rồi còn nhớ thương giúp đỡ hương thân quê nhà, hành xử như vậy quả thật không còn gì để cho người ta chê trách.

Mười mấy nhà này đều là kẻ mồm điêu, ở trong thôn cũng không phải loại lương thiện gì, nhân duyên bình thường. Ở sau lưng nói xấu Tống gia bị Tống Thiêm Tài bắt được, Tống Thiêm Tài nổi giận cũng là chuyện thường tình. Người ta bỏ tiền ra không phải là để bị người khác mắng chửi. Đây hoàn toàn là vạ miệng của mười mấy nhà này, tự làm tự chịu, không trách được người Tống gia.

Mười mấy nhà này tuy rằng không phải ai cũng đi đồn thổi Tống gia, nhưng dù sao cũng là người nhà bọn họ nói. Đừng trách Tống Thiêm Tài lòng dạ hẹp hòi, hắn đều đã hỏi thăm rõ ràng, các lão nhân của mười mấy nhà này đều có tiếng nói trong nhà, không phải đèn cạn dầu. Bọn họ làm sao không biết đồn đãi về Tống gia, chẳng qua giả ngu giả ngơ, không đáng vì Tống gia mà trách cứ người nhà mình. Thậm chí trong đó còn có không ít lão phụ nhân làm kẻ ba hoa, truyền bậy không ít về Tống gia. Đã như thế còn tưởng lấy được chỗ tốt từ Tống Thiêm Tài sao, Tống Thiêm Tài chỉ có thể nói với bọn họ đi nằm mơ là nhanh nhất.

Mười mấy nhà này đâu chịu mỡ đến miệng rồi còn bay đi, ngay trưa hôm đó đã rồng rắn kéo theo vợ và con tới Tống gia nói lí lẽ. Đầu tiên là xin lỗi, sau lại nửa cầu xin nửa làm ầm ĩ, chỉ trông cậy hai lão Tống gia sẽ mềm lòng nói giúp bọn họ.

Đáng tiếc, hai lão Tống gia lúc này đã thông minh hơn, sớm trốn ở nhà Tống Đại Hải. Tống gia chỉ còn lại Tống Thiêm Tài, Triệu Ngôn Tu và phu phu Trần Đại Thạch. Mặc cho bọn họ quấy nhiễu cỡ nào, chỉ cần một câu nam nữ thụ thụ bất thân là có thể đẩy các bà các cô ra, sau đó ngồi bên cạnh bàng quan là được.

Nhìn ra Tống Thiêm Tài đã quyết tâm, mười mấy nhà này ngược lại thật sự có lòng hối hận, nhưng cũng không phải hối hận vì đã nói xấu Tống gia, mà hối hận là chỉ vì vài câu nói bậy này mà khi không để vuột mất một mớ lương thực. Bọn họ không thể cứng đối cứng với Tống gia, nhưng mềm cũng không dùng được, cuối cùng náo loạn hai trận vẫn chưa thấy hiệu quả, bọn họ đành hết hy vọng trở về.

Từ nay về sau, mỗi năm đến khi lãnh lương thực, đương gia của mười mấy nhà này lại bị nhóm phụ nữ trong nhà lạnh lùng lườm nguýt một phen. Có nhà bất hoà với mười mấy hộ này còn cố ý cầm lương thực mới lãnh được lượn qua lượn lại trước cửa khoe khoang, sau đó còn than vài câu đáng tiếc cho nhà bọn họ, chọc cho nhà những người đó gà bay cho sủa một phen.

Từ đó mỗi khi trở về thăm người thân, Tống Thiêm Tài đều không còn nghe được những câu nói bậy về Tống gia nữa. Người trong Tống gia thôn đều hiểu Tống Thiêm Tài là người không dễ chọc. Hắn tốt bụng tạo phúc lợi cho người trong Tống gia thôn, nhưng nếu như có ai mặc kệ người khác chỉ trỏ ra vào Tống gia, vậy thì Tống Thiêm Tài khẳng định không vui, hắn mà không vui thì khẳng định là muốn mọi người đều không vui vẻ. Mọi người trong Tống gia thôn đều cầm chỗ tốt, bất cứ giá nào cũng sẽ không để chuyện như vậy phát sinh.

Nhẹ nhàng giải quyết xong nhàn ngôn toái ngữ trong thôn, Tống Thiêm Tài còn đang chờ Trần gia tới làm ầm ĩ. Hiện giờ người bên ngoài đều nói nhà bọn họ giàu có, dựa vào tính tình của Trần gia, không tới mò chút chỗ tốt mới là lạ. Hắn đã tìm Vạn thị tỉ mỉ tìm hiểu chuyện hai nhà Trần gia và Tống Tiến Bảo tới tìm phu phu Trần Đại Thạch sau khi bọn họ rời đi.

Lưu Tú Trinh và Phùng Tứ Phượng quả thật đúng là mặt mũi lớn chạy tới ra vẻ mình là họ hàng của Tống gia với Trần Đại Thạch, nói bóng nói gió bọn họ là chí thân của Tống gia, khẳng định phải thay Tống gia suy xét, không thể để cho người ngoài tới quản lý sản nghiệp Tống gia khiến Tống gia ăn thiệt được. Nhìn tư thế này của bọn họ rõ rành rành là muốn tiếp quản sản nghiệp của Tống gia.

Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn chỉ nói đây là bọn họ mua và thuê, có khế ước công văn, nếu hai người muốn làm ầm ĩ, vậy lên nha môn mà nói. Vạn thị lại sai Tống Đại Hải mời lí chính tới, nói đây là tài sản của Tống gia, có thuê có bán cho phu phu Trần Đại Thạch, dù thế nào cũng không liên quan đến Trần gia. Kể cả khi Tống gia không bán không cho thuê sản nghiệp thì cũng sẽ phó thác cho họ Tống, làm gì đến lượt họ Trần các nàng ở đây ra vẻ. Náo loạn một hồi, hai người kia mất hết mặt mũi, sau đó mới xám xịt rời đi.

Còn nhà Tống Tiến Bảo quả thật cũng có Phùng Kim Hoa tới thăm dò. Ả nói Tống Tiến Bảo là con trai của hai lão Tống gia, sản nghiệp này có một phần cho bọn họ, Tống gia rời đi quên chưa giao cho bọn họ. Ả nói thế để lừa gạt Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn là người ngoài thôn không biết chuyện.

Nhưng không ngờ Tống Thiêm Tài trước khi đi còn cố ý để lại một bản hộ tịch Tống gia cho Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn, dặn bọn họ ngoại trừ người trên hộ tịch trở về thì bọn họ chiêu đãi một chút, còn những người khác đều không cần. Đương nhiên, hộ tịch của Lưu Thải Liên đã bị Lưu gia dời đi rồi. Nếu Lưu Thải Liên đã một lòng hướng Phật, Tống gia thiện tâm như vậy tất nhiên sẽ thành toàn cho nàng. Vì thế, Tống Thiêm Tài bèn rời hộ tịch của Lưu Thải Liên về Lưu gia. Hắn tin tưởng trừ khi Lưu Thải Liên sống cả đời trong miếu, không thì suốt đời cũng sẽ không trở lại, bằng không dựa vào tổn thất lúc trước của Lưu gia, bọn họ khẳng định sẽ đòi lại cho bằng được từ trên người đứa con gái này.

Cho nên, Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn bèn trực tiếp vạch trần vợ chồng Tống Tiến Bảo, khiến Phùng Kim Hoa hận ngứa răng lại không thể làm được gì. Hộ tịch không ở Tống gia, đã không có quan hệ huyết thống lại không có danh phận cha con, hết thảy mọi thứ của Tống gia và bọn họ là không có nửa đồng quan hệ. Cho dù là Tống gia không còn một ai, người kế thừa sản nghiệp đầu tiên sẽ là Tống Thiêm Kim, phía sau đó còn một lô một lốc người Tống gia, không tới lượt kẻ ngoại lai như Tống Tiến Bảo xen vào.

Tống Thiêm Tài nghe xong, trong lòng nghĩ bọn họ trở về không tính điệu thấp, chẳng lẽ những người đó đều đổi tính? Tống Thiêm Tài tỏ vẻ thế giới này thật sự biến chuyển quá nhanh, hắn đã sắp không bắt kịp sóng não của những người này nữa rồi.

Nhóm người Tống Thiêm Tài trở về trước nhất là để làm giỗ ba năm cho vợ chồng Triệu Tài Thanh. Phó Văn Duệ rốt cuộc cũng giáo huấn xong đám người Triệu Tài Hưng, chạy đến Tống gia.

Phó Văn Duệ chẳng biết là cố ý hay là vô tình mà lại mặc quan phục ngũ phẩm một năm hiếm khi mặc được vài lần, dùng nghi thức của ngũ phẩm quan viên, mênh mông cuồn cuộn tiến vào Tống gia thôn. Tống gia thôn mấy năm nay quả thật không xuất hiện ai làm quan, thấy khí thế quan gia bực này, cả đám rụt cổ trốn về nhà, chỉ sợ sơ ý va chạm phải quý nhân.

Chỉ có những đứa trẻ còn chưa biết nhận thức, thấy kiệu quan uy phong liền đuổi theo phía sau. Một mạch đi đến trước cửa Tống gia, hai lão Tống gia thấy vậy bị doạ chết khiếp, lúc này mới biết được Phó Văn Duệ mà bọn họ cho rằng là đại thương nhân không ngờ lại đường đường chính chính là một ngũ phẩm viên chức.

Phó Văn Duệ kỳ thật cũng biết Tống gia ở quê quán có vài thân thích nhân phẩm không ngay, vì thế bèn muốn giữ thể diện cho Triệu Ngôn Tu. Hắn muốn nói cho mọi người biết Triệu Ngôn Tu chính là cháu ngoại của hắn, là người có chỗ dựa có hậu đài, chớ nên không có mắt mà đắc tội.

Tống Thiêm Tài nghe tiếng đi ra, nhìn Phó Văn Duệ mặc triều phục chỉnh tề, hắn tức khắc cảm thấy hết chỗ nói. Nhưng nghĩ cho cùng cao điệu kiểu này không có hại gì đến Tống gia, nói không chừng còn có thể dùng uy phong của Phó Văn Duệ hôm nay ra để trừ tà, hắn bèn đè xuống xúc động muốn phun tào một trận.

Phó Văn Duệ tới Tống gia ngược lại không tiếp tục tự cao tự đại, cùng hai lão Tống gia hàn huyên một hồi, sau đó bèn bắt đầu thương lượng với Triệu Ngôn Tu xem nên tổ chức ngày giỗ của vợ chồng Triệu Tài Thanh như thế nào. Đương nhiên trong lúc này, Phó Văn Duệ cũng không quên tranh công với Triệu Ngôn Tu là mình đã giáo huấn đám người Triệu Tài Hưng bằng cách nào.

Hoá ra lúc trước Triệu Ngôn Tu đã đánh cho Triệu Tài Hưng gãy hết tay chân. Triệu gia bỏ ra rất nhiều tiền giúp hắn tìm đại phu thành thạo chữa gãy xương, cuối cùng nối lại được tứ chi. Nhưng hắn vẫn bị què mất một chân, đôi tay cũng không còn sức lực. Mà Đường thị ở Phật đường giả ý ăn chay một năm rồi lại lặng lẽ trở về Triệu gia.

Bởi vì Triệu Ngôn Tu làm ầm ĩ một trận, bào muội của Triệu Tài Hưng đã bị Huyện thái gia đưa về thôn trang. Tiểu bối Triệu gia lập tức yêu cầu phân gia, các tộc lão Triệu gia lại nhúng tay vào muốn chia một ly canh. Cuối cùng, Triệu Tài Thanh đã có đứa con trai trên danh nghĩa, lấy đi một nửa sản nghiệp của Triệu gia.

Triệu Tài Hưng được phân một nửa, còn bị những huynh đệ khác lấy đi hai phần. Chẳng qua lúc trước Triệu lão gia tử đã dự liệu Triệu Tài Thanh là con vợ cả cuối cùng sẽ giành được sản nghiệp Triệu gia, khiến cho kiều thiếp ái tử gặp cảnh khốn cùng, cho nên lão đã đặt mua không ít gia nghiệp dưới danh nghĩa Đường thị và Triệu Tài Hưng.

Cho nên Triệu Tài Hưng dựa vào chỗ sản nghiệp này trải qua cuộc sống nhìn lên mình chẳng bằng ai, nhìn xuống lại chẳng thấy ai bằng mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play