*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cách làm thịt kho tàu Tống Thiêm Tài đại khái vẫn còn nhớ rõ. Vì thế, Tống Thiêm Tài lập tức ngăn Trần Quế Chi đang định thái thịt lại, nói: "Nương, nhi tử ở trấn trên từng được ăn một món thịt kho tàu, hương vị vô cùng ngon miệng. Ta cũng đã hỏi được cách làm. Nương, ngươi hôm nay để cho ta nấu đi."

"Được, hôm nay nương cũng nếm thử xem đồ người trấn trên ăn với đồ chúng ta ăn có gì khác nhau." Chút việc nhỏ này, Trần Quế Chi tròn miệng đáp ứng.

Tống Thiêm Tài bảo Trần Quế Chi thái thịt thành từng khối nạc mỡ đan xen chừng ngón tay cái, sau đó rải hành tây, gừng, gia vị ở đáy nồi, xếp thịt lên trên, thêm chút rượu vàng và tương đậu nành. Trong nhà không có đường phèn, Tống Thiêm Tài bảo Trần Quế Chi thả chút đường nâu đề vị.

Đặt nồi trên bếp đun đến khi sôi, sau đó hạ nhỏ lửa ninh từ từ. Khoảng tầm một canh giờ nước cạn, rắc muối bắc nồi, múc ra bát, úp một cái bát nữa lên trên, cuối cùng đặt ở trên giá chưng thêm nửa canh giờ.

Trong khi chờ, Trần Quế Chi xử lý ruột già, xào với hành tây, ớt trên lửa lớn. Tống Thiêm Tài nhìn thấy ớt thì rất kinh ngạc. Dù chỉ học đến cấp hai, hắn vẫn nhớ rõ ớt là hàng hải ngoại. Đại Tần hình như là ứng với thời Bắc Tống, theo lý thuyết không nên có thứ này. Nhưng ngẫm lại, Đại Tần vốn dĩ không hề dính dáng gì đến triều đại mà hắn biết, kiến thức trong môn lịch sử e cũng không quá chính xác, hắn cũng bèn không phí công nghĩ nhiều.

Trần Quế Chi mua xương hai văn một khúc, phía trên sạch bóng không dính tí tẹo thịt nào. Tống Thiêm Tài định làm đầu xương kho* cũng không thành. Không thịt còn ăn xương kho cái gì nữa, răng hắn lại không phải làm bằng đồng bằng sắt. Cho nên, cuối cùng vẫn là Trần Quế Chi dùng nồi to hầm canh xương, chờ ninh xong thì bổ ra ăn cốt tuỷ bên trong.



Cà tím chưng trong nồi cơm. Tống Thiêm Tài vẫn thích ăn cơm hơn, Trần Quế Chi hôm nay cố ý nấu cơm gạo. Trong nhà tuy rằng có mười mấy mẫu đất, lúa gạo mỗi năm thu hoạch cũng không ít, nhưng Tống gia chi tiêu lớn, quanh năm suốt tháng số lần ăn gạo cũng rất hữu hạn. Cùng lắm là nấu cháo cho hai đứa nhỏ, còn người lớn thì chỉ khi nào Tống Thiêm Tài về nhà mới cùng nhau ăn một bữa. Đương nhiên, từ điểm này là có thể nhìn ra Trần Quế Chi bất công, sợ nhi tử không được ăn nên nhất định phải chờ nhi tử trở về mới nấu.

Bọn họ hàng ngày chỉ ăn lương thực phụ, bình thường toàn là trộn lẫn với một ít gạo nấu lên. Rốt cuộc, Tống gia tám miệng người, mỗi bữa đều ăn hết không ít, Trần Quế Chi lại luyến tiếc ăn gạo. Bây giờ Tống Thiêm Tài phải dưỡng thân mình, lại bớt đi hơn một nửa số người, càng quan trọng hơn là đất trong nhà về sau không cần nộp thuế, chỉ cái này thôi cũng đủ cho một nhà bọn họ một ngày ăn hai bữa cơm gạo.

Chờ rau muống xào chín, thịt kho tàu cũng vừa xong. Tống Thiêm Tài muốn thử xem thịt như thế nào, gấp không chờ nổi mở nắp nồi. Hơi nóng hầm hập từ trong nồi toát ra, Trần Quế Chi tiếp cái vung, dùng một cái khăn dày bưng bát ra ngoài. Vừa nhấc cái bát bên trên lên, từng khối thịt kho tàu màu sắc tươi sáng, trong suốt mọng nước lập tức hiện ra, váng dầu óng ánh phủ kín non nửa bề mặt nước sốt.

Tống Thiêm Tài nhìn thôi đã cảm thấy hương vị khẳng định rất ngon, định gắp một miếng nếm thử. Chiếc đũa chỉ cần chạm nhẹ là có thể đâm xuyên qua miếng thịt, cả da lẫn thịt một khối hoàn chỉnh bỏ vào trong miệng, dính dính mềm mềm, vào miệng là tan, thịt nạc không xác, thịt mỡ không ngấy, ngon đến mức Tống Thiêm Tài liên tục gật đầu.

Tống Thiêm Tài tự mình ăn đến cao hứng, lại gắp một miếng đưa đến bên miệng Trần Quế Chi. Trần Quế Chi vốn dĩ định chờ Tống Tiểu Bảo trở về rồi cùng nhau ăn, nhưng nhi tử một phen hảo tâm nàng cũng không chối từ, bèn ăn một miếng, trong miệng nói: "Thiêm Tài, thịt này tuy rằng làm hơi phiền phức, nhưng hương vị quả thật rất ngon. Thịt vừa vào trong miệng đã cảm giác như tan ra, nấu cho người già trẻ nhỏ ăn là thích hợp nhất. Nói thật, vẫn là người trấn trên so với nhà nông chúng ta biết thưởng thức hơn. Ăn miếng thịt thôi cũng có thể bày ra lắm trò như vậy."

Tống Thiêm Tài cười cười không nói cái gì. Trần Quế Chi nấu cơm không phải không thể ăn, chỉ là Tống gia vẫn luôn tiết kiệm thức ăn, không nói đến nguyên liệu, chỉ nói gia vị, Trần Quế Chi bình thường toàn là có thể bớt thì bớt, bởi vậy, nào có chuyện phí tâm tư đi mày mò món ngon. Rốt cuộc, người nhà nông cần nhất là ăn no chứ không phải ăn ngon. Ở trong trí nhớ Tống Thiêm Tài, nơi này chỉ khi nào ăn tết, mỗi nhà mới tốn chút công sức cho việc nấu nướng. Ngày thường các phụ nhân nấu cơm đều tính toán rất tỉ mỉ, đương nhiên sẽ không lãng phí cả nguyên liệu lẫn gia vị.

Tống Đại Sơn bế Tống Tiểu Bảo rất nhanh đã trở về, trong tay còn cầm cái rổ. Hai cái tay nhỏ của Tống Tiểu Bảo còn nâng niu một quả lê rất lớn. Vỏ lê quá dày, Tống Tiểu Bảo gặm nửa ngày cũng chỉ lưu lại được hai hàng răng bên trên.

Trần Quế Chi tới bế Tống Tiểu Bảo lên, nhìn bên trong có hơn phân nửa rổ quả lê, cười nói: "Lê mùa thu này to thật, chẳng biết ngọt hay không nữa."

Tống Đại Sơn cộc lốc cười nói: "Đây là Thiêm Kim hôm nay trèo lên đỉnh núi hái, vốn dĩ định đưa một ít tới cho Tiểu Bảo nếm thử. Vừa lúc ta qua nên để ta mang về luôn."

Trần Quế Chi nói: "Đứa nhỏ Thiêm Kim này cũng coi như có tâm. Để xem hôm nào rảnh rỗi, ta tới chỗ thái thái Đỗ chưởng quầy bên kia, mang chút lễ, xin cho đứa nhỏ Thiêm Kim này vào tửu lầu làm tiểu nhị. Dù sao cũng là cháu trai ruột của ngươi, hắn tốt, trên mặt chúng ta cũng dính ánh sáng có đúng không."

Tống Đại Sơn nghe Trần Quế Chi nói xong, đôi mắt sáng lên, mặt già cười thành hoa cúc: "Quế Chi, ngươi nói thật chứ? Việc này có thể thành không? Nếu thật sự thành, hôn sự của Thiêm Kim cũng sẽ không khó khăn giống như bây giờ."

Trần Quế Chi thấy Tống Đại Sơn hoài nghi lời nàng, trong lòng không thoải mái, ngẩng cao đầu: "Tên đầu mõ* nhà ngươi, nghĩ ai cũng như mình chắc. Nếu không phải ta và Đỗ thái thái có giao tình, tên bạch nhãn lang kia của ngươi có thể ở tửu lâu làm việc yên ổn như vậy ư. Thật coi nó là đại nhân vật gì chắc? Đỗ thái thái nói với ta, Đỗ chưởng quầy vốn dĩ định xem ở tình cảm với chúng ta cất nhắc nó một vài, để nó lên làm chưởng quầy. Nhưng nó bùn nhão không trét nổi tường, tính sổ không được, xã giao cũng chẳng xong, chỉ có thể làm tiểu nhị. Nếu không, chỉ bằng nó đã làm mười mấy năm, dù thế nào cũng không thể chỉ là một chân chạy bàn mãi như thế. Ta vốn dĩ thấy đại ca ngươi cổ động ngươi có hại, trong lòng không phục nên mới không rảnh lo việc này. Bây giờ Thiêm Tài khuyên nhủ ta, ta ngẫm lại còn chưa tính. Tống Đại Sơn, ta nói cho ngươi biết, chuyện lần này là phải bỏ tiền, ta không đòi một nhà đại ca ngươi trả là cho ngươi mặt mũi. Nếu ngươi còn dám ban phát lòng tốt lung tung, đáp lại một nhà Tống Tiến Bảo kia, ta sẽ lập tức tới nhà đại ca ngươi đòi tiền, xem cái mặt này của ngươi gác ở chỗ nào. Nghĩ cho kĩ là cháu trai ruột quan trọng, hay là con bạch nhãn lang kia của ngươi quan trọng hơn."

*Đầu mõ: người ngu si, đầu chỉ có mỗi cái vỏ ngoài, bên trong trống rỗng như cái mõ.

Trần Quế Chi tuôn một tràng, Tống Đại Sơn gục đầu xuống nghe Trần Quế Chi nói. Chờ Trần Quế Chi nói xong mới bắt đầu lấy lòng: "Quế Chi, cái gì ta cũng nghe ngươi hết, không quan tâm tới người khác, chỉ lo mỗi nhà mình, ngươi yên tâm đi! Trong nhà ngươi làm chủ, Thiêm Kim có tiền đồ tốt, đại ca đại tẩu cũng sẽ niệm tình chúng ta. Ta đầu óc ngu si, còn phải nhờ ngươi quyết định. Ngươi xem chúng ta đến lúc đó đưa thứ gì cho Đỗ chưởng quầy."

Trần Quế Chi lau nước miếng cho Tống Tiểu Bảo, không quá vui vẻ nói: "Ngươi gấp cái gì, dù sao cũng phải chờ chuyện trong nhà ổn thoả rồi mới đi làm việc khác được. Ta nói, sao ngươi lại không giúp Tiểu Bảo gọt vỏ lê. Nhìn cháu nội của ta toàn gặm phải vỏ. Chẳng lẽ đây không phải cháu ruột của ngươi, sao ngươi lại không để bụng chút nào vậy."

Tống Đại Sơn thực oan uổng, quả lê này Tống Tiểu Bảo nhất định ôm chặt trong lòng, hắn vừa dỗ dành vừa nghiến răng với Tống Tiểu Bảo cũng không thể lay chuyển thì gọt vỏ kiểu gì được. Lê mùa thu này già, người lớn ăn còn được, cho trẻ con ăn thì phải nấu lên, thả chút đường. Trần Quế Chi nói như vậy thì có vẻ bới lá tìm sâu, chẳng qua Tống Đại Sơn ăn nói vụng về, bị mắng cũng không biết cãi, để mặc cho Trần Quế Chi lải nhải.

Trần Quế Chi rất cưng chiều đứa nhỏ, không bỏ được mắng Tống Tiểu Bảo, chỉ mắng Tống Đại Sơn không biết trông chừng hài tử. Nàng cũng không cho Tống Tiểu Bảo trực tiếp ăn lê, ôn tồn dỗ dành Tống Tiểu Bảo: "Cháu ngoan, nãi nãi làm thịt kho tàu cho ngươi, ăn ngon lắm. Quả lê này nãi nãi hầm lên cho ngươi, đến lúc đó sẽ có nước lê đường cho ngươi uống được không."

Tống Tiểu Bảo nhìn Trần Quế Chi, lại nhìn quả lên trong tay, nửa ngày mới đưa quả lê cho Trần Quế Chi, sau đó há mồm nói: "Nãi nãi, ăn thịt thịt."

Trần Quế Chi bế đứa nhỏ vào nhà, Tống Thiêm Tài đã dọn cơm xong, còn giúp Tống Đại Sơn đổ một chén rượu cao lương lần trước mua về. Tống Tiểu Bảo làm nũng một hai phải ngồi ở bên cạnh Tống Thiêm Tài. Trần Quế Chi dỗ nó, Tống Thiêm Tài ngược lại vô cùng dứt khoát tiếp nhận Tống Tiểu Bảo.

Tống Thiêm Tài giúp Tống Tiểu Bảo gỡ phần nạc trong thịt kho tàu ra, đút phần thịt mỡ cả bì vào trong miệng Tống Tiểu Bảo. Tống Tiểu Bảo ăn mặt mày hớn hở, môi bóng nhẫy, ăn xong lập tức mở miệng nói: "Cha, thịt ăn ngon, ngon hơn ngày hôm qua."

Trần Quế Chi nghe Tống Tiểu Bảo nói bèn cười: "Vẫn là cháu của ta tinh miệng, mới ăn một lần đã có thể nhìn ra tốt xấu, về sau đúng là có mệnh hưởng phúc." Nói đoạn bèn gắp cho Tống Tiểu Bảo mấy miếng thịt kho tàu vào trong bát nhỏ.

Tống Đại Sơn cũng vui tươi hớn hở, nghe Trần Quế Chi nói, vẻ mặt cực kỳ đắc ý. Hắn giơ chén lên nhấp hớp rượu, cũng gắp thịt cho Tống Tiểu Bảo, từ ái nói: "Tiểu Bảo thích ăn, ngày mai gia gia lại đi mua thịt bảo nãi nãi làm cho ngươi."

Tống Thiêm Tài nhìn hai già một trẻ, trong lòng cảm khái, khó trách nói tiểu hài tử ở trong tay trưởng bối được cưng đến tận trời, giống hệt như Trần Quế Chi và Tống Đại Sơn vậy. Tống Tiểu Bảo nói cái gì hai người cũng có thể tìm được điểm khen một trận, có thể nhìn tôn tử mình đến nở ra hoa. Tống Thiêm Tài quyết định, trong nhà đã có hai ông bà nội cưng chiều, hắn phải quản giáo Tống Tiểu Bảo thật nghiêm khắc, dù sao trong nhà cũng phải có một người khiến Tống Tiểu Bảo sợ.

Nhưng nhìn Tống Tiểu Bảo ngoan ngoãn ăn thịt, cái miệng phình phình, tiểu bộ dáng muốn bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu đáng yêu, Tống Thiêm Tài nhịn không được càng yêu thương nó nhiều hơn. Nghĩ đến nó còn nhỏ, lại không có mẹ, hắn nếu không đối tốt với nó hơn một chút, yêu thương nó nhiều hơn một chút, vậy Tống Tiểu Bảo không phải sẽ thành tiểu bạch thái sao. Ai, xem ra vẫn là nên nói chuyện với Trần Quế Chi, về sau để nàng dạy dỗ Tiểu Bảo đi.

Tống Thiêm Tài chỉ trong vòng hai giây đã lật đổ tính toán làm kẻ mặt đen của mình, vô cùng không lương tâm quyết định để Trần Quế Chi sắm vai kẻ mặt đen. Chẳng qua, Tống Thiêm Tài trăm trận trăm thắng trong vấn đề này lại không thể lay chuyển nổi Trần Quế Chi nửa bước. Nhiều năm về sau Tống Thiêm Tài mới hiểu được, so sánh với tôn tử, nhi tử gì đó chỉ là cặn bã.

Lí chính Tống gia thôn làm việc cực kỳ hiệu suất. Sáu mẫu tế điền rất nhanh đã mua xong, còn tìm được người thuê ruộng, thương lượng xong xuôi mỗi năm giao bao nhiêu lương thực, sau đó thống kê những hộ có con nuôi và hộ khó khăn trong Tống gia thôn. Làm xong mọi chuyện, lí chính bèn đến Tống gia nói lại tỉ mỉ cho Tống Thiêm Tài.

Đây là tiền do Tống gia bỏ ra, cho nên, Tống Đại Sơn và Tống Thiêm Tài tương đối có tiếng nói. Tống Đại Sơn là người hiền lành, gần như chỉ ngồi bên cạnh nghe, phần lớn đều là lí chính và Tống Thiêm Tài nói. Ở Tống gia thôn cũng có mấy hộ có con nuôi, nhưng hầu như đều là những nhà không có con nhận nuôi để về sau dưỡng lão tống chung*. Cho nên, đối với hài tử thật ra không hề khắt khe.

*Dưỡng lão tống chung: phụng dưỡng khi về già và mai táng sau khi chết.

Tống Thiêm Tài lúc ấy đặc biệt yêu cầu trợ cấp cho hộ có con nuôi chủ yếu là để khiến Tống Tiến Bảo khó coi, cũng sợ chuyện của Tống Tiến Bảo ảnh hưởng đến sinh hoạt của những người được nhận nuôi, cuối cùng lại oán trách Tống gia. Đến lúc đó, dư luận e sẽ bất lợi đối với Tống gia. Hơn nữa, Tống Thiêm Tài cũng muốn chuyển biến ảnh hưởng của Lưu Thải Liên để lại cho Tống gia.

Nếu nói lần này đuổi một nhà Tống Tiến Bảo đi là có thể khiến Tống Thiêm Tài nguôi giận thì cũng không hẳn. Dựa vào tính tình của hắn, ít nhất phải cho đôi bạch nhãn lang này nếm thử cuộc sống mọi người đuổi đánh như chuột chạy qua đường mới hả. Nhưng hắn lại không thể làm như vậy, trong thôn chú ý nhất là đạo lý đối nhân xử thế.

Tống Tiến Bảo ở Tống gia thôn nhiều năm như vậy cũng chưa làm ra chuyện gì ác đức. Phùng Kim Hoa tuy rằng ở Tống gia gây sự, nhưng lại chưa phát sinh ra sai lầm nào lớn. Tống Đại Sơn ưa mặt mũi, cho dù hai người vô lễ với hắn, hắn bên ngoài cũng đều sẽ chỉ nói tốt, không có chuyện nói không tốt. Trần Quế Chi thì lo lắng Tống Thiêm Tài khoa cử, sợ Tống gia hỏng thanh danh sẽ ảnh hưởng đến Tống Thiêm Tài, tự nhiên sẽ không nói với người ngoài rằng phu thê Tống Tiến Bảo không tốt, để cho người khác chế giễu.

Cứ thế, ở trong mắt mọi người, Phùng Kim Hoa tuy rằng đanh đá nhưng cũng coi như hiếu thuận, Tống Tiến Bảo lại là một người thành thật không tranh. Ở trong mắt bọn họ, Phùng Kim Hoa đanh đá làm sao không phải vì phu thê Tống Đại Sơn có điều bất công, buộc Phùng Kim Hoa phải tranh tới tranh lui.

Ngay từ đầu phát hiện Tống Tiến Bảo và Phùng Kim Hoa thấy chết không cứu, Tống Thiêm Tài đã muốn khiến cho hai người này hai bàn tay trắng báo quan bắt người. Nhưng hiện thực lại không cho phép. Nguyên thân vốn dĩ đã chọc kiện tụng, thân mình còn yếu, nếu như cáo quan, mặc dù cuối cùng tống khứ một nhà Tống Tiến Bảo vào tù, nhưng Tống gia có thể toàn thân trở về hay không cũng chưa biết. Cho dù gặp được vị quan tốt giúp đỡ điều tra một nhà Tống Tiến Bảo, nhưng Tống Thiêm Tài bây giờ còn sống nhăn răng, Tống Tiến Bảo và Phùng Kim Hoa thứ nhất không hạ độc, thứ hai không làm người khác bị thương, chỉ là đổ thuốc đi. Căn nguyên khiến thân thể Tống Thiêm Tài ốm yếu lại là trận bệnh nặng lúc trước, chuyện đổ thuốc chỉ có một mình Tống Thiêm Tài làm nhân chứng, mức độ đáng tin còn chưa nói đến, muốn trọng phán Phùng Kim Hoa quả thật quá khó. Mà Tống Tiến Bảo lại càng có thể chối bỏ không còn một mảnh. Rốt cuộc, gã lại không đổ thuốc, muốn phạt gã quả thật tương đối khó khăn.

Còn việc trộm bạc, Tống gia đúng là có thể dựa vào điều này khiến Phùng Kim Hoa ăn cơm tù mấy năm. Nhưng nếu thật sự làm thế, Tống gia đẩy chính con dâu của mình vào nhà lao, cho dù về tình cảm có thể tha thứ, vậy cũng sẽ làm người cảm thấy lương bạc vô tình. Hơn nữa thân phận con nuôi của Tống Tiến Bảo càng có thể khiến mọi người nghi hoặc, phu thê Tống Đại Sơn cũng sẽ bị nghi ngờ một phen. Tống Tiến Bảo thì lại có thể đẩy toàn bộ mọi chuyện lên đầu Phùng Kim Hoa, Tống gia nếu làm gì gã, ngược lại sẽ khiến gã trở thành kẻ đáng thương. Rốt cuộc, số tiền này từ đầu tới đuôi gã đều có thể nói không biết. Kể từ đó, Tống Tiến Bảo chẳng những không bị trừng phạt, nói không chừng còn sẽ tiếp tục ở lại Tống gia ghê tởm bọn họ.

Tống Thiêm Tài vốn bị chặt đứt con đường khoa cử, trong nhà già già trẻ trẻ, lại có cái thanh danh lương bạc ích kỷ, ở thôn hành sự e sẽ không dễ. Cho nên, Tống Thiêm Tài mới muốn giải quyết riêng, phá tanh bành thanh danh của Tống Tiến Bảo rồi đuổi bọn họ khỏi Tống gia. Đây mới chính là cách giải quyết tốt nhất của Tống gia trước mắt đối với hắn.

Còn về sau, chỉ cần Tống Tiến Bảo không chọc đến bọn họ, Tống Thiêm Tài cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt, chỉ coi bọn chúng như người qua đường. Nhưng nếu bọn chúng muốn gây bất lợi cho Tống gia, vậy thì thù mới nợ cũ tính hết trong một lần đi, phát hết toàn bộ lửa giận trong lòng.

Tác giả có lời muốn nói: Nhìn trong đám bình luận có bạn kỳ quái, vì sao phải nhẹ nhàng buông tha cho một nhà Tống Tiến Bảo như vậy? Mình bèn ở trong văn thoáng giải thích một chút. Tống Thiêm Tài vừa mới xuyên qua, thân mình lại yếu, thanh danh Tống gia lúc trước lại quét rác, vợ chồng Tống Tiến Bảo ngày thường cũng không phạm phải lỗi gì quá lớn. Tống Thiêm Tài muốn chỉnh chết bọn họ e là còn chưa đủ. Hơn nữa, nguyên nhân khiến Tống Thiêm Tài ốm yếu lại là trận bệnh nặng lúc trước, mà vợ chồng Tống Tiến Bảo thờ ơ lạnh nhạt ở trong mắt người ngoài chỉ là vấn đề lương tâm, cũng không thể làm được gì bọn họ. Còn chuyện đổ thuốc, Tống Thiêm Tài chết rồi, Phùng Kim Hoa mới có thể coi là sát hại tính mạng. Hiện giờ chưa tạo thành hậu quả nghiêm trọng, cũng không có nhân chứng, định đoạt như thế nào lại khó mà nói. Tỷ như, một người đổ thuốc của một người bị bệnh, nhưng người kia không sao cả, mọi người sau khi biết nhiều lắm chỉ trách phạt ả một trận, sẽ không vì thế mà muốn người này đền mạng. Phùng Kim Hoa làm chuyện này hơi quá đáng, nhưng những gì Tống Đại Sơn có thể nghĩ đến cũng chỉ là hưu ả, cũng không có ý bắt ả phải đền mạng. Tống Tiến Bảo cũng chưa hề nhúng tay làm cái gì, muốn chứng minh gã có ý hãm hại Tống Thiêm Tài là cả một đại công trình. Vì thế, Tống Thiêm Tài vừa mới xuyên tới, trời xa đất lạ chỉ có thể lựa chọn phương án tính nguy hiểm thấp, tính khả thi cao. Cho nên, lúc này mới có chuyện đuổi một nhà Tống Tiến Bảo đi. Mình giải thích như thế này, suy nghĩ cũng là của cá nhân, mọi người có kiến nghị hay nghi vấn có thể nhắn lại, mình sẽ tận lực nói ra tất cả những gì mình nghĩ. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play