Yêu cầu Phó Văn Chiêu đưa ra cũng không quá đáng. Lương Hữu Vinh tuy rằng còn chưa đến tuổi nhi lập, nhưng chỉ dựa vào tài năng bản thân đã đảm nhiệm được đến chức chỉ huy thiêm sự Vệ Chỉ Huy Sứ Tư ở Tuyền Châu, đứng vững chân ở vệ sở. Mà ở cái tuổi tác này, hắn quả xứng được với câu tuổi trẻ tài cao, tương lai trước bốn mươi tuổi có thể ngồi đến chức chính tam phẩm, trở thành nhân vật số một tiếp theo ở vệ sở.
Một nam tử như vậy, đối với người em trai thật vất vả mới tìm được về của mình, hắn đương nhiên phải an bài cho Triệu Ngôn Tu một xuất thân tốt hơn. Không nói Triệu Ngôn Tu văn võ song toàn, chỉ cần Triệu Ngôn Tu không phải loại người thích làm xằng làm bậy, dù y chỉ là một kẻ tài trí bình thường, hắn cũng phải bảo đảm cho Triệu Ngôn Tu một đời phú quý.
Vì thế, Lương Hữu Vinh nói với Phó Văn Chiêu: "Nương, ngươi yên tâm đi. Ta sẽ lập tức phái người tới Vĩnh Nhạc trấn sửa lại án cho đệ đệ, sau đó dạy dỗ mấy kẻ đã hãm hại đệ đệ một phen. Còn chuyện đệ đệ nhận phu thê Triệu gia làm phụ mẫu cũng là nhân chi thường tình, nếu nương đã không để ý thì cứ để y mang họ Triệu đi. Bằng không nếu nhận lại Lương gia, dây dưa đến tông tộc sẽ rất rách việc. Hơn nữa, y và ta là cùng một mẹ đẻ ra, ta làm đại ca đương nhiên phải săn sóc y. Ta và cữu cữu lén chiếu cố cũng như nhau, tiền bạc giao cho cữu cữu, còn xuất thân, ta chắc chắn sẽ mưu hoa giúp y."
Được câu đảm bảo của đại nhi tử, Phó Văn Chiêu an tâm hơn chút. Thái độ lạnh lùng của Triệu Ngôn Tu không khỏi khiến bà e ngại. Biết con trai sống rất tốt, cuộc sống trải qua cũng không tệ lắm, bà làm mẫu thân cũng bèn không mong gì hơn. Ai bảo lúc trước bà đã tự tay vứt bỏ đứa con này đâu, bây giờ con trai không nhận bà, trừ ngậm đắng nuốt cay bà còn có thể nói gì hay làm gì đây.
Lương Hữu Vinh nhìn thoáng qua Phó Văn Chiêu, trong lòng hắn minh bạch e là đệ đệ của hắn không muốn nhận mẫu thân. Nhưng mẫu thân cực lực giữ gìn, làm con trai, hắn đương nhiên sẽ thỏa mãn tâm nguyện của bà. Nghĩ đến phụ thân mình, Lương Hữu Vinh lại cảm thấy hơi đau đầu.
Cho dù Lương Bồi Đống đã cáo lão hồi hương dưỡng già, nhưng bàn về nhân mạch, Lương Bồi Đống vẫn mạnh hơn đứa con trai Lương Hữu Vinh này rất nhiều. Nếu như Lương Bồi Đống thực sự có tính toán nhận lại Triệu Ngôn Tu, mà Triệu Ngôn Tu lại tỏ ra thái độ này, chỉ e cuối cùng Triệu Ngôn Tu và Lương gia sẽ thật sự trở thành người xa lạ.
Lương Hữu Vinh ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn mở miệng nói với Phó Văn Chiêu: "Nương, phụ thân bên kia ngươi tính thế nào?"
"Còn tính thế nào? Hắn đã sớm không cần đệ đệ của ngươi, bây giờ Triệu Ngôn Tu và hắn còn có quan hệ gì? Nếu hắn tự cho rằng mình mặt mũi lớn, tới trước mặt đệ đệ ngươi bày ra cái giá phụ thân thì cứ tự tiện. Cữu cữu ngươi hiện giờ là hoàng thương, ngươi lại là tứ phẩm chỉ huy thiêm sự, chẳng lẽ một lão già từ quan về nhà cày ruộng như hắn còn có thể cưỡng bách đệ đệ ngươi nữa chắc, thật coi chúng ta là người chết sao? Không cần phải kéo hắn vào. Ngươi xem đệ đệ ngươi có thể tới thăm ta, lại nửa điểm không nhắc đến cha ngươi đã nói lên đệ đệ ngươi không hề muốn nhận người cha này một chút nào. Để ta xem hắn có mặt mũi nào để đi nhận đứa con trai này, ta quả muốn xem hắn làm thế nào để mở miệng kể cho đệ đệ ngươi chuyện năm đó. Ngươi không cần lo lắng, ta nghĩ cha ngươi ngoại trừ vờ như không biết rồi âm thầm tìm hiểu ra thì sẽ không làm gì cả." Phó Văn Chiêu cảm thấy niệm kinh nhiều năm như vậy quả thật là đáng giá.
Không chỉ tìm được nhi tử bình an trở về, lại còn khiến cho gã đàn ông ích kỷ kia ngày ngày bị nhắc nhở hắn đã làm cái gì, muốn dùng con trai của bà đổi lấy niềm vui của Nhiếp thị mà còn muốn vui vẻ yên lành sống tiếp sao? Bảo hắn nằm mơ đi thôi. Bà chịu đau năm phần, chắc chắn sẽ khiến Lương Bồi Đống phải đau đến mười phần.
Phó Văn Chiêu nói xong, Lương Hữu Vinh cũng không còn rối rắm nữa, nói với Phó Văn Chiêu: "Nương, ngươi xem chúng ta có phải nên chọn một ngày tới bái phỏng Tống gia một chút không? Mặc kệ thế nào Tống gia cũng là ân nhân cứu mạng của đệ đệ. Nương, ngươi thấy chúng ta phải chuẩn bị những gì? Ta dặn Tiết thị chuẩn bị trước."
Phó Văn Chiêu lắc đầu. Bà đã nhìn ra tiểu nhi tử cực kỳ phản cảm chuyện bọn họ tới quấy rầy sinh hoạt của Tống gia, lại cực kỳ che chở Tống Thiêm Tài. Ở cái độ tuổi này, tiểu nhi tử lúc nào cũng ương bướng nhất, chỉ có thể lạt mềm buộc chặt, nếu không trừ chọc cho y phản cảm nổi giận ra thì chẳng có bất cứ tác dụng nào.
Bà nói với Lương Hữu Vinh: "Những việc này trong lòng nương hiểu rõ, sẽ an bài, ngươi chỉ cần dặn dò vợ của ngươi là chăm sóc Tề Trọng cho thật tốt là được. Chuyện của Ngôn Tu đừng để nó nhúng tay. Ngươi và Ngôn Tu là một mẹ đẻ ra, trong lòng khẳng định đối với Ngôn Tu là đặc biệt. Nhưng vợ ngươi lại không giống, chỉ cần nó đối đãi Ngôn Tu khách khí, lễ nghĩa chu toàn giống như đối với ta là được, còn những chuyện khác không cần để tâm."
Tiết thị cái gì cũng tốt, chỉ là tâm tư quá nặng. Cũng may Ngôn Tu không trở về Lương gia, không đụng chạm gì đến Tiết thị. Nể mặt mũi đại nhi tử, Tiết thị ngoài mặt đối với Ngôn Tu chỉ e còn tận tâm hơn bất cứ ai. Phó Văn Chiêu vẫn khá vừa lòng với người con dâu Tiết thị này. Chính bà đã từng nếm trải cảm giác bị mẹ chồng hành hạ, nhưng bà không muốn cũng trở thành một người như Nhiếp thị. Tiết thị một lòng đối đãi với con trai bà, đối với bà lại hiếu thuận săn sóc, cho dù có chút tâm tư nhỏ cũng hoàn toàn không phải chuyện xấu.
Mẹ con Phó Văn Chiêu thì thầm nói với nhau rất nhiều. Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu vừa ra khỏi cửa Lương gia, ngồi ở trên xe ngựa cũng bắt đầu nói chuyện.
Triệu Ngôn Tu tận lực thuật lại lời Phó Văn Chiêu. Tuy rằng vừa rồi y không phát biểu ý kiến, nhưng trong lòng lại cực dụng tâm nghe, bây giờ kể lại cho Tống Thiêm Tài cũng là theo thói quen muốn cho Tống Thiêm Tài biết. Y không quen gạt Tống Thiêm Tài bất cứ chuyện gì, càng không hi vọng y và Tống Thiêm Tài sẽ vì chuyện này mà có hiểu lầm và ngăn cách.
Tống Thiêm Tài cẩn thận lắng nghe, tâm tình ngày càng trĩu lại. Tuy rằng lúc trước hắn cũng từng nghĩ Phó Văn Chiêu không hẳn vô tội, nhưng bây giờ được chứng thực, Tống Thiêm Tài lại càng thương Triệu Ngôn Tu hơn. Phó Văn Chiêu có lý do và bất đắc dĩ của Phó Văn Chiêu, hành động của bà nếu như không xảy ra ngoài ý muốn thì xác thật có thể trở thành kẻ thắng nhân sinh. Nhưng trong chuyện này lại tồn tại nguy hiểm nhất định. Lấy đứa con nhỏ Triệu Ngôn Tu ra làm lợi thế, làm một người mẹ, bà xác thật là thất bại.
Triệu Ngôn Tu là người thích tự mình ngậm đắng nuốt cay, tính tình này càng khiến cho Tống Thiêm Tài thêm đau lòng. Có cha mẹ ruột như vậy chẳng thà ngay từ đầu không bị Lương gia tìm được, ít nhất còn có thể để lại cho Triệu Ngôn Tu một chút niệm tưởng hoặc là mắt không thấy tâm không phiền.
Tống Thiêm Tài thậm chí có chút hối hận vì đã chuyển đến Tuyền Châu. Ngày lành còn chưa trải qua được bao nhiêu đã bị kẻ khác nhớ thương người trong lòng của hắn. Hai người Phó Văn Duệ và Phó Văn Chiêu, nói thật bọn họ đối đãi với Triệu Ngôn Tu không hẳn mang ý xấu, thậm chí là mong ngóng Triệu Ngôn Tu sống tốt.
Nhưng bọn họ mong ngóng lại không nhất định là thứ Triệu Ngôn Tu muốn. Ít nhất hiện tại hai bên đã ngửa bài, dựa vào tình huống hiện giờ, người mẹ Phó Văn Chiêu này ngược lại sẽ không ở trước mặt Triệu Ngôn Tu khoa tay múa chân.
Tống Thiêm Tài thấy Triệu Ngôn Tu trừ thuật lại lời Phó Văn Chiêu ra, mặt khác nửa câu cũng chưa nói, trong lòng có chút khó chịu. Hắn nói: "Ngôn Tu, hay là chúng ta lại về Tống gia thôn sống hai ba năm, hoặc là chuyển nhà tới kinh thành đi. Cách khá xa, mọi chuyện phai nhạt, đệ cũng không cần khó xử."
Triệu Ngôn Tu biết Tống Thiêm Tài lo lắng quan tâm y, nhưng Tống gia vừa mới mới đến Tuyền Châu chưa được mấy ngày, hai lão Tống gia cũng mới vừa thích ứng môi trường mới, lại đổi chỗ ở, không chỉ tiêu phí sức người sức của, ngay cả chính bọn họ cũng sẽ cảm thấy mệt nhọc. Ở Tuyền Châu lập khế ước là chuyện rất bình thường, trình độ tiếp thu của người khác cũng cao, cuộc sống của y và đại ca mới có thể không bị quấy nhiễu.
Nếu như tới nơi khác, không nói trời xa đất lạ, có quá nhiều thứ không xác định. Hơn nữa dựa vào thế lực của Phó gia và Lương gia, bị bọn họ tìm được chẳng lẽ thay đổi chỗ ở thật sự có thể không cần tiếp xúc sao? Khả năng này không lớn, hơn nữa chuyện làm ăn của Phó Văn Duệ có thể nói trải rộng đại giang nam bắc, chẳng lẽ chỉ vì tránh né Phó gia và Lương gia mà bọn họ phải lang bạt kỳ hồ sao?
Triệu Ngôn Tu không muốn Tống Thiêm Tài và người Tống gia vì y mà phải bôn ba, chuyện của Lương gia và Phó gia y có thể giải quyết. Y nói với Tống Thiêm Tài: "Đại ca, ngươi không cần lo lắng. Thuyền đến đâu cầu tự nhiên sẽ thẳng, tuy rằng Phó gia và Lương gia quả thật khiến ta có chút khó xử và phiền toái, nhưng còn chưa tới nông nỗi cần phải trốn tránh bọn họ. Ngươi yên tâm đi, việc này lòng ta hiểu rõ."
Tống Thiêm Tài chỉ có thể cầm tay Triệu Ngôn Tu khuyên nhủ: "Bất kể thế nào đệ chỉ cần nhớ kỹ đại ca vĩnh viễn sẽ không bỏ mặc đệ, sẽ không để đệ một mình đối mặt tất cả."
Nói xong, Tống Thiêm Tài thấy sắc trời vẫn chưa tính muộn, bèn cùng Triệu Ngôn Tu đi dạo phố ăn cơm. Chờ đến khi về nhà, hai lão Tống gia đã ngủ, nhưng trong phòng vẫn để lại đèn cho bọn hắn. Tống Tiểu Bảo hiện tại vẫn ngủ cùng Trần Quế Chi, Tống Thiêm Tài đang định bố trí một cái phòng trẻ em cho Tống Tiểu Bảo, dụ dỗ Tống Tiểu Bảo ngủ một mình.
Hai người tắm rửa xong rồi đi ngủ. Ngày hôm sau, Tống Thiêm Tài bị Tống Tiểu Bảo quấy rầy đến tỉnh. Đứa trẻ nghịch ngợm này vừa ngủ dậy đã không yên phận, dùng đôi chân ngắn nhỏ bò lên trên giường Tống Thiêm Tài. Nó bóp mũi Tống Thiêm Tài, thổi vào tai Tống Thiêm Tài, tự chơi một mình rất vui vẻ.
Tống Thiêm Tài từ trong mơ màng mở to mắt, ngay lập tức nhìn thấy cái mặt béo nhỏ bị phóng đại lên mấy lần, bèn quơ tay một cái kẹp chặt lấy Tống Tiểu Bảo không cho nó động đậy. Tống Tiểu Bảo làm sao chịu bị cha nhốt lại, đôi chân ngắn nhỏ đạp tới đạp lui. Đừng thấy nó nhỏ mà khinh thường, sức lực còn không tính nhỏ đâu. Bị đạp mấy cái, Tống Thiêm Tài đành nhận mệnh mặc quần áo rồi chơi cùng Tống Tiểu Bảo.
Nhưng hắn còn ở trước mặt Triệu Ngôn Tu hung hăng tố cáo Tống Tiểu Bảo một phen. Vì thế, Tống Tiểu Bảo mỗi ngày lại phải đứng tấn lâu hơn một nén nhang, luyện chữ cũng từ hai tờ biến thành ba tờ giấy. Từ chuyện này có thể thấy được Tống Thiêm Tài âm hiểm xảo trá cớ nào. Đáng tiếc, Tống Tiểu Bảo vẫn chưa biết cha của nó bụng dạ đen ngòm, cho đến tận khi lớn hơn chút mới dần dần hiểu được, nhưng khi đó nó đã bị cha hố rất nhiều lần rồi.
Triệu Ngôn Tu nhìn đại ca hiếm khi như trẻ con, trong lòng buồn cười. Kỳ thật y vốn dĩ đã có ý định gia tăng tiến độ học tập cho Tống Tiểu Bảo, chẳng qua là vờ như thuận theo ý của đại ca để dỗ cho đại ca vui vẻ thôi. Nhớ tới bộ dạng lười biếng của Tống Tiểu Bảo mỗi lần đi học, Triệu Ngôn Tu không thể không cảm thán hai cha con nhà này đôi khi đúng là ăn ý mười phần.
Tống Đại Sơn vừa tới nhà mới đã không chịu ngồi yên, cuốc xới một mảnh đất to ở hậu viện trồng các loại rau dưa trái cây, mấy ngày này còn thường xuyên bế Tống Tiểu Bảo đi ra ngoài chăn trâu. Trần Quế Chi ở trấn trên tìm mấy người thợ ngoã, sửa mọt một phòng ở thành nơi nuôi gia súc.
Vì sợ có mùi, Trần Quế Chi còn cố ý treo một tầng nệm rơm trước chuồng nuôi để ngăn mùi, mua gà vịt ngỗng lợn về nuôi. May là nhà rộng, phòng ngủ cách khá xa, không thì nghe tiếng kêu của mớ gà vịt ngỗng này đã đủ đau đầu rồi.
Hai ngày này, Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi càng thêm củng cố ý định muốn mở nhà xay bột. Bọn họ thấy Bình Dao trấn quả là giàu có, nhà nhà đều ăn gạo trắng bột mịn, không những thế mà bữa nào cũng đều phải có thức ăn mặn. Ở Bình Dao trấn chỉ có hai nhà xay, đều là tiện thì mở song song với tiệm gạo.
Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi tính toán một chút, cảm thấy chỉ cần dựa vào lượng dùng gạo và bột mỳ mỗi ngày của hàng xóm xung quanh đã rất khả quan. Mà giá gạo và lúa mì chưa xát vỏ so với đã xát vỏ chênh lệch rất lớn, nếu như bọn họ mở nhà xay xát, những phụ nhân biết tính toán khẳng định là sẽ mua gạo chưa xát tới chỗ bọn họ, như vậy một năm sẽ có thể tiết kiệm không ít tiền. Bọn họ có thể thuê hai người làm công nhật, lại mua thêm hai con gia súc, đặt làm mấy cái cối đá lớn là có thể mở nhà xay rồi.
Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi trước kia chỉ toàn cày bừa trên mặt đất kiếm ăn, xưa nay đều chưa từng nghĩ đến chuyện làm ăn buôn bán. Nhưng sau khi tới Tuyền Châu, thấy Tống Thiêm Tài mua cửa hàng rồi còn cả tòa nhà lớn đến vậy, trong lòng bọn họ kiêu ngạo đồng thời lại có chút áy náy không thể giúp gì cho Tống Thiêm Tài. Vì thế sau khi nói chuyện với Phó Văn Duệ, được Phó Văn Duệ gợi ý, chuyện mở nhà xay bột cũng dần manh nha trong đầu bọn họ. Chỉ cần bỏ ra mặt bằng và nhân công, ngồi ở trong nhà cũng có thể hốt bạc, chuyện tốt như vậy hai lão Tống gia động tâm cũng là bình thường.
Nhưng việc này bắt tay vào làm thật thì lại không đơn giản. Đầu tiên nhà bọn họ phải sửa lại, còn phải thuê người làm công nhật. Nếu như thuê người địa phương thì tiền thuê khẳng định sẽ không rẻ, nếu như thê người bên ngoài thì lại phải an bài chuyện ăn ở, cũng không ít việc. Hơn nữa nhà xay dù xay cả một ngày liên tục không gián đoạn cũng chẳng xay được bao nhiêu gạo và bột, cho dù có thể kiếm chút đỉnh tiền thì cũng không lọt được vào mắt Tống Thiêm Tài.
Hắn hiện tại chế dấm bán dấm, đồng ra đồng vào có thể nói khả quan. Hơn nữa hắn còn có cửa hàng đồng ruộng, ăn mặc không lo, trong tay còn có tiền tiết kiệm, cũng có thể xưng được là có chút giá trị con người. Chẳng qua hiếm khi hai lão Tống gia nảy ý muốn buôn bán, Tống Thiêm Tài sẽ không dội nước lạnh. Nếu mở nhà xay thì hai lão Tống gia chỉ cần để mắt là được, mệt nhọc ngược lại không đến lân bọn họ.
Sau khi tới Tuyền Châu, hai lão Tống gia tuy rằng không ở trước mặt Tống Thiêm Tài biểu hiện ra cái gì không thích ứng, nhưng Tống Thiêm Tài biết bỗng nhiên để cho bọn họ rảnh rỗi, ở trong lòng Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi khẳng định là sẽ bị hụt hẫng. Bây giờ xây cho bọn họ cái nhà xay, sức lực có nơi để trút vào, người cũng sẽ khoẻ mạnh hơn.
Cho nên Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu bèn tách ra chuẩn bị những việc này. Nhưng chỉ trong một ngày, công việc bên phía Triệu Ngôn Tu đều đã hoàn thành, gia súc, người làm công nhật, ngay cả nhà cửa cũng sửa sang xong, mở một cánh cửa thông với đường cái, còn dựng vách ngăn cách nơi làm việc với nơi ở của bọn họ.
Tống Thiêm Tài cảm thấy kỳ quái, hiệu suất thế này cũng quá cao rồi. Sau đó lại nhìn sang Phó Văn Duệ tới đây cọ cảm giác tồn tại mới bừng tỉnh đại ngộ. Hoá ra là Phó gia đứng sau giúp đỡ. Mà Phó Văn Duệ tới Tống gia còn mang theo một tin tức cho Triệu Ngôn Tu, qua một tháng nữa ở Tuyền Châu sẽ mở cuộc thi võ, khuyên Triệu Ngôn Tu chuẩn bị đi thử một phen.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT