Trình Tịnh nhận được hồi âm của cô vào một tuần sau, rất vui vì câu trả lời đó, những cửa hàng thú cưng kia sẽ thuộc về cô.
Yêu cầu cô tới xử lý một ít thủ tục sang tên, Lật Thế hẹn địa điểm gặp mặt anh ta, anh ta thấy cô đứng tựa vào cây đại thụ ở ven đường một mình thì rất kinh ngạc.
Lật Thế mở cửa lên xe, anh ta kinh ngạc hỏi: “Chỉ có một mình em thôi sao?”
“Ừ, không biết anh ta nổi điên gì nữa.”
Trình Tịnh cười: “Thật đúng là không sợ em chạy mất nhỉ? Vậy em nói xem nếu bây giờ tôi dắt em bỏ trốn thì thế nào?”
“Được chứ, tôi đi đâu cũng được.”
Đồng ý thoải mái như vậy không nằm trong dự đoán của anh ta chút nào.
“Thôi bỏ đi, tôi sợ anh ta cầm dao đuổi theo lắm, huống hồ tôi thấy em cũng không khát khao muốn chạy đi lắm.”
“Dừng xe, cho anh xem thứ này.”
Trình Tịnh đỗ xe ở ven đường, dẫm phanh, tò mò nhìn sang cô.
Thấy cô trực tiếp kéo áo ở bả vai xuống, anh ta vội vàng nhắm mắt lại: “Như vậy không tốt đâu, phi lễ chớ nhìn.”
“Tôi không bảo anh chạm vào tôi!”
Anh ta chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy trên người cô toàn là dấu răng, dấu nào cũng màu xanh tím, trông dữ tợn đáng sợ, anh ta vô cùng khiếp sợ.
Lật Thế kéo áo xuống: “Bây giờ anh còn cảm thấy khát khao muốn chạy của tôi có còn mãnh liệt không?”
“Mẹ kiếp.” Anh ta phun ra một câu chửi thề: “Anh ta cắn sao? Xuống miệng nặng tới vậy, sao lại không gọi điện thoại cho tôi? Chẳng lẽ em không tin tôi có thể cứu em sao?”
Lật Thế chống lên cửa sổ nhìn ra ngoài: “Cảnh sát Trình đừng hao tâm tốn sức nữa, tôi hiểu người đàn ông kia hơn anh, cảnh sát cũng đừng phí tâm tư, ta so ngươi càng hiểu biết nam nhân kia, cứ làm chuyện chính đi, tôi cũng sẽ khiến anh ta trả giá đắt.”
Làm xong thủ tục chuyển giao, cô đóng cửa tiệm thú cưng, phát hiện hệ thống bảo an ngoài cửa đang không ngừng vang lên, cửa thủy tinh cửa sau đã bị đập nát.
Vừa nhìn là biết có ăn trộm, Lật Thế chuẩn bị lên lầu thì bị Trình Tịnh túm chặt cánh tay.
“Chẳng may ăn trộm còn ở trên lầu thì làm sao, rất nguy hiểm, tôi lên trước, em chờ tôi ở dưới lầu đi.”
“Không được, tôi cũng muốn đi lên.”
Thái độ của cô đột nhiên trở nên nghiêm túc, Trình Tịnh do dự vài giây, bất đắc dĩ tặc lưỡi: “Vậy em đi theo sau tôi đi.”
Lầu một cửa hàng thú cưng không bị phá hoại gì, tìm một vòng trước quầy cũng yeutruyen.net không mất đồ gì, nhón chân lên lầu, âm thanh trên lầu càng lúc càng lớn, rõ ràng là có người ở trên lầu.
Trình Tịnh lấy một cây súng lục từ túi sau eo ra, Lật Thế trừng lớn mắt, túm chặt góc áo của anh ta.
“Đừng sợ, đây là mô hình thôi, không có đạn.”
Âm thanh trên lầu hai càng lúc càng lớn, tiếng rương rơi xuống sàn, tiếng ngăn kéo đóng mở đều truyền đến từ phòng ở của cô.
Lật Thế bỗng nhiên nhăn mày, vòng qua yeutruyen.net Trình Tịnh bước nhanh lên trên, anh ta còn không kịp ngăn lại.
“Này đừng đi!”
Đến khi cô mở cửa phòng ngủ ra, chân mày càng nhíu chặt hơn.
Quả nhiên là như thế.
Bạch Giang Xuyên quỳ trên đất tìm đồ đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt còn dính mồ hôi, áo ngắn tay màu đen cọ lên tường trắng, dính bụi đầy áo, tóc lộn xộn, kinh ngạc như làm sai bị bắt quả tang.
“Bạch Giang Xuyên, anh bị bệnh hả! Anh lật tung phòng của tôi lên làm gì?”
Đồ trong phòng ngủ bị bới tung lên, sách trên giá sách cũng bị dạt xuống, ném lung tung dưới đất.
“Không, không phải, nghe tôi giải thích, tôi chỉ muốn tìm ảnh chụp, lát nữa tôi sẽ dọn sạch.”
Cô tức phát khóc, lửa giận và tủi thân cuộn trào trong bụng, đứng tại chỗ lau nước mắt.
“Sao em lại khóc, đừng khóc, đừng khóc mà.”
Hắn bò dậy từ trên mặt, đi qua ôm cô, hết dỗ rồi vỗ về, nhìn thấy Trình Tịnh đứng phía sau thì nhíu mày khó chịu.
Người phụ nữ của mình khóc trước mặt người đàn ông khác, thật là khó chịu.
Lật Thế dùng sức đẩy hắn ra: “Anh tự tìm đi đồ ngu! Nếu anh tìm thấy mấy tấm ảnh đó trong phòng tôi thì tôi mang họ của anh!”