Ảnh chụp chứng cứ đã tìm được rồi, Lật Thế lập công lớn, kế tiếp chắc hẳn cũng không có chuyện gì cho cô làm, Trình Tịnh vội vàng tuần tra chỗ của Vu Kiều, nhanh chóng bắt bà ta yeutruyen.net về quy án, nếu bà ta chịu thừa nhận mình bán Lật Thế thì hình phạt của bà ta cũng sẽ càng nghiêm trọng.
Trình Tịnh hỏi cô: “Bên phía Bạch Giang Xuyên, em tính cứu cậu ta ra sao?”
Lật Thế lắc đầu, ngồi trong xe gặm cây kem mới mua: “Tôi đâu có ngốc, ngốc bao nhiêu mới có thể cứu anh ta ra chứ, tôi còn ước anh ta ở trong đó cả đời kìa.”
“Vậy em cảm thấy tôi thế nào?”
Cô thắc mắc quay đầu nhìn anh ta.
Trình Tịnh chỉ chỉ bản thân, hớn hở cười: “Tôi nói tôi này, em cũng không còn nhỏ nữa, năm nay tôi 26 vẫn chưa có người yêu, em hiểu ý tôi chứ?”
“Thôi bỏ đi cảnh sát Trình, anh nghĩa khí như ánh dương, tôi không xứng với anh.”
“Sao lại nói bản thân như vậy? Em rất tuyệt, giúp tôi chuyện lớn như vậy, tôi vẫn chưa trả ơn em nữa.”
“Vậy cũng đâu cần lấy thân báo đáp.” Lật Thế lộ ra một nụ cười gượng ép.
Trình Tịnh nhìn ra ý của cô, cũng không hỏi nữa: “Tôi đưa em về trước, lát nữa tôi phải vào cục, chắc hẳn một mình em có thể xử lý bữa tối nhì?”
“Cảnh sát Trình không cần lo cho tôi đâu, cứ bận việc của anh là được.”
Anh ta rầu rĩ ừ một tiếng.
——————
Bạch Giang Xuyên ngồi ở mép giường, mái tóc rũ xuống che nửa khuôn mặt, u ám, đếm số trang giấy bị hắn xé rách trong tay, ảo tưởng cô có thể tới cứu mình: “Sẽ đến cứu tôi, sẽ không cứu tôi, sẽ đến cứu tôi…”
Trang giấy nhanh chóng bị hắn xé sạch, hắn ngây ngốc cầm trang giấy cuối cùng ra. “Sẽ không cứu tôi.”
Sao lại thế được, rõ ràng cô đã đồng ý với hắn.
Bạch Giang Xuyên buồn bực đá đống giấy vụn trên mặt đất, đá vào tủ đầu giường, không ngừng phát ra tiếng giận dữ.
“Lật Thế, đừng làm cho tôi thất vọng, em đã nói sẽ đến cứu tôi, em đã nói rồi mà!”
Hắn thức đến 4 giờ sáng, người bước tới không phải Lật Thế mà là một con chó.
Lúc hàng rào bảo vệ yếu nhất, nó gầm rú lao xuống tầng hầm, bộ lông yeutruyen.net xám trên lưng bị nhổ không ít, làn da chồng chất vết thương còn đang đổ máu, lông tóc dính không ít cành lá, không biết nó đã vượt qua ba nhiêu chướng ngại mới có thể tìm thấy hắn theo mùi hương.
“Gâu gâu! Áu!”
Bảo vệ tuần tra xung quanh vội vàng lấy gậy kích điện chĩa về nó: “Không được phép nhúc nhích! Ngồi xuống, ngồi xuống cho tao!”
Nó nhe hàm răng nanh dữ tợn, xông lên cắn chân vã, Bạch Giang Xuyên vội vàng đứng lên đi về phía lan can.
“Bin Laden! Chìa khóa ở trong túi gã, kéo quần của gã xuống cho tao!”
“Gâu gâu!”
“Mẹ kiếp! Sao lại mất tập trung? Mau xống lên cho tao, nó muốn cắn chết ông đây kìa!”
Hai bảo vệ ở gần giảm bớt khí thế, một con chó hung hăng có thể nhảy phập về phía họ bất cứ lúc nào, gậy kích điện trong tay vẫn chưa rơi xuống, miệng chó nhanh chóng cắn lên cánh tay hắn ta.
“A!”
“Mẹ nó cút ngay, cút cho tao!”
Người đàn ông không ngừng đá nó nhưng lại không có tác dụng chút nào, trong đôi mắt màu xám toàn là hung ác, tiến lên cắn quần gã, dùng sức kéo xuống, Bạch Giang Xuyên ngồi xổm trên mặt đất, tay phải khó khăn luồn qua khe hở lan can, túm chặt một góc quần kéo lại.
Hắn tìm thấy chìa mở khoá ra, đẩy cửa sắt vội vã chạy lên.
“Đi mau! Đuổi theo!”
Bin Laden há miệng, thân mình mạnh mẽ nhảy lên bậc thang phi như bay.
Kinh động hệ thống an ninh của bệnh viện, mấy chục bảo vệ cầm súng vọt vào, Bin Laden cắn ống quần hắn, kéo hắn đến cửa sau lầu một, phần tay nắm cửa có một khe hở nó để lại khi tiến vào.
Bạch Giang Xuyên chật vật quỳ xuống, thành công chạy thoát ngay khi những tên bảo vệ kia đuổi kịp.
“Đi!”