“Tôi biết tôi rất đáng sợ với em nhưng em nhất định phải tin tưởng tôi, tôi tới giúp em, tuyệt đối sẽ không làm tổn thương em.” Trình Tịnh thề son sắt bảo đảm với cô.
Hai người ngồi ở một quán cafe hẻo lánh nơi góc đường, tay Lật Thế giữ ly cacao nóng hổi, cúi đầu co ro sưởi ấm.
“Vậy anh có thể nói thật cho tôi biết, rốt cuộc anh muốn giúp tôi cái gì?” Cô đen mặt, tư thế phòng bị tràn đầy cảnh giác.
“Cảnh sát Trình, cho dù anh muốn làm người tốt thì tôi cũng không phải mục tiêu của anh.”
“Tôi không chỉ muốn cứu em thôi đâu, cho tôi một cơ hội, chẳng phải em muốn đoàn tụ với ba mẹ sao? Tôi có thể làm được, muốn đưa dì của em ra công lý tôi cũng có thể, những gì từng tổn thương em…”
“À tôi biết rồi.” Lật Thế bừng tỉnh: “Cảnh sát Trình thân là một cảnh sát, chắc hẳn có bí mật không để ai biết nhỉ, muốn mượn tay tôi diệt trừ thứ gì ư?”
Thái độ của Trình Tịnh không thay đổi gì, khác một cái là đôi mắt kia vẫn dán chặt lên mặt cô, nhìn chằm chằm không rời, bề ngoài của anh ta quá mức cứng rắn, góc cạnh rõ ràng, không hề chớp mắt, tựa như một tác phẩm điêu khắc nghệ thuật.
“Để tôi đoán thử, người anh muốn diệt trừ là Bạch Giang Xuyên nhỉ?”
Ánh mắt của anh ta không hề thay đổi.
“Trông có vẻ không phải, thế chẳng lẽ là dì của tôi?”
“Lật Thế tiểu thư, em thật sự rất thông minh, sao bình thường lại tỏ vẻ không thông minh vậy, đang giả heo ăn thịt hổ sao?”
Cô nâng ly cacao nóng lên nhấp một ngụm, đôi mắt to long long sáng ngời như ánh trăng.
“Cảnh sát Trình có ý gì, tôi nghe không hiểu.”
Trình Tịnh nhẹ giọng hừ một tiếng: “Không hiểu cũng được, khuya rồi, gần đây có khách sạn, tôi đưa em đi thuê, nếu em không muốn ở đây thì ngày mai tôi sẽ mang em về.”
“Tôi không thân phận, không hộ chiếu thì anh đưa tôi về thế nào? Chẳng lẽ cảnh sát Trình chính nghĩa lại muốn lên thuyền lậu với tôi sao?”
Anh ta cười không để tâm, thậm chí còn có chút lưu manh: “Cũng không phải không được, vừa hay có thể bảo vệ em.”
Lật Thế uống một hơi cạn sạch ly ca cao nóng, chống bàn đứng dậy: “Nói trước, tôi không có tiền, anh phải trả hết chi phí đó.”
“Không vấn đề gì.”
Lật Thế theo sau anh ta vào khách sạn, anh ta bắn một tràng tiếng Anh với dân bản xứ nên không hề gặp vấn đề gì cả.
“Ngại quá, chúng tôi chỉ còn một căn phòng thôi.”
Trình Tịnh quay đầu lại nhìn cô, Lật Thế nhún vai.
“Tình tiết xuất hiện trong phim thần tượng hả.”
Trình Tịnh bất đắc dĩ: “Làm sao bây giờ?”
“Cũng đâu ngủ ngoài đường được, có lẽ đêm nay cảnh sát Trình phải chịu thiệt rồi.”
Anh ta cười cười: “Vậy thì ở một phòng thôi.”
Tuy nói như thế nhưng anh ta cũng không làm chuyện quá giới hạn, Lật Thế ngủ ngon trên giường, Trình Tịnh đứng trên ban công hứng gió đêm, trên người đắp một chiếc chăn.
Đã là 4 giờ đêm, gió thổi anh ta tỉnh táo, xoay người dựa vào lan can, nhìn thấy cô đang ngủ ngon lành trong phòng.
Đúng là không chút phòng bị nào.
Ngủ tới 7 giờ sáng, rốt cuộc anh ta cũng chịu không nổi, ngồi trên mép sô pha ngủ gật, chống đầu cà gật cà gật, dù chỉ ngủ một tiếng cũng được, Trình Tịnh đã buộc một chiếc ly thuỷ tinh ở cửa buộc rồi.
Nếu cô muốn chạy thì mình cũng có thể nghe thấy tiếng động.
Buổi sáng 9 giờ, phòng trong đột nhiên truyền đến một tiếng vang lớn, Trình Tịnh nhanh chóng mở to mắt, nhìn thấy cửa bị đá văng, Lật Thế ngủ say sưa cũng tỉnh lại, ly thủy tinh bị cửa đè nát.
Đá tung cửa, Bạch Giang Xuyên xuất hiện ở cửa, bên cạnh là con chó kia, cơ thể hắn chật vật, mặc áo trắng quần đen nhăn dúm dó, hơi lạnh bao phủ cả người, cát bụi chung quanh trở thành cái bóng bao phủ phía trên hắn.