“Đừng đánh, không được đánh cô ấy! Không được!”
Trong kho hàng không ngừng phát ra tiếng kêu rên, người ngồi trong chiếc xe ngoài cửa nghe rất rõ, Lật Thế quay đầu nhìn mấy người đàn ông ngồi xung quanh cô, hỏi.
“Mấy người làm gì anh ta vậy?”
Một người vệ sĩ thảnh thơi đốt một điếu thuốc, rít sâu một hơi, nói một loạt tiếng phổ thông lớ ngớ.
“Đây là ý của tổng giám đốc Bạch của bọn ta, làm một người giả cho cô rồi treo đánh, còn nhét một túi máu trong cơ thể người giả, cậu ta cũng nghĩ là đánh cô.”
Cho nên bên trong phát ra tiếng gào rú thống khổ, là hắn cho rằng cô thật sự bị đánh nên mới không ngừng xin tha sao?
Lật Thế có chút bất ngờ, cô không ngờ Bạch Giang Xuyên lại ngu ngốc đến vậy, đương nhiên cũng thể hiện hắn để ý cô nhường nào, một tên bệnh tâm thần cao ngạo như thế lại không có tự tôn cầu xin.
“Vậy giờ thì sao, mấy anh định làm gì tôi?”
“Tổng giám đốc Bạch nói muốn tiễn cô đi, cụ thể thì phải xem cô muốn đi dầu? Trả lời cho bọn ta, bây giờ sẽ cho cô đi.”
Gã nói chuyện, miệng nhả khói sặc người, tầm mắt của Lật Thế lượn lờ khói trắng, suy nghĩ đến mất hồn, mong muốn sống duy nhất của cô dường như chỉ có một.
“Tôi muốn đến nước Anh, mấy anh có thể đưa tôi đi ư?”
Điếu thuốc trong miệng người đàn ông cường tráng trước mặt rơi xuống.
“Nước Anh? Đời này bọn tôi còn chưa ra nước ngoài bao giờ, một đứa con gái như cô đến Anh làm gì? Không sợ bị người ta lừa bán à?”
“Tôi muốn đi tìm người, chẳng phải vừa rồi anh nói tôi muốn đi đâu thì cũng có thể đưa tôi đến đơ sao? Bây giờ tôi phải đi rồi!”
Gã khó xử, nhìn ba đồng nghiệp chung quanh.
“Đi thì đi, dù sao chúng ta chỉ làm theo mệnh lệnh, một tấm vé máy bay là có thể giải quyết rồi.”
“Nhưng mà, chúng tôi đã nói rồi đấy, chỉ đưa cô đi, nếu cô bị lạc thật thì bọn tôi cũng không cứu được.”
Lật Thế rất bình tĩnh: “Tôi sẽ không bị lạc, đưa tôi đi là được, tiện thể cho tôi chút tiền nữa.”
Sắc mặt của bốn người cứng đờ.
“Tiền… mấy thứ như tiền, tiền lương tháng sau của bọn tôi còn chưa được phát.”
“Ai da, con gái mà, cho cô ta một ít, chúng ta nộp lên công quỹ là được, dù sao tổng giám đốc Bạch cũng giàu mà.”
Khoé miệng Lật Thế nhếch lên: “Các anh đúng là người tốt.”
Họ bắt đầu móc túi tìm tiền: “Bọn ta không giết người mà chỉ phóng hỏa, con gái con lứa cũng không dễ sống, đây này, cho cô hết.”
Bốn người đàn ông phồng tai phồng đầu, cuối cùng lấy hết tiền ra, cũng chỉ cho cô được 700 đồng.
700 có thể làm gì, Lật Thế cố gắng kìm nén khóe miệng đang run rẩy.
Tới sân bay, ba của Bạch Giang Xuyên nhanh cheong chuẩn bị một chiếc máy bay tư nhân cho cô.
Cô không có hộ chiếu, nói cách khác việc lần này chỉ có đi mà không có về, Lật Thế đã chuẩn bị tâm lý làm việc lậu, cho dù thế nào thì cũng không thể từ bỏ cơ hội đoàn tụ với người nhà.
“Cô gái trẻ, lên đường bình an.”
Cô khoác lên mình bộ đồng phục bệnh nhân rẻ tiền, cơ thể mỏng manh đến nỗi gió thổi là bay, quay đầu lại vui vẻ vẫy tay với bọn họ.
“Tạm biệt, những người tốt.”
Trên mặt họ tràn ngập nụ cười, sau khi nhìn thấy máy bay cất cánh mới yên tâm lên xe rời đi.
Đến khi bọn họ lái xe khỏi sân bay, người đàn ông nói tiếng phổ thông lớ đớ đột nhiên giật mình nói.
“Sao không thấy ví da của tổng giám đốc Bạch rồi! Mấy người có ai thấy ví da của tổng giám đốc Bạch không?”
Tiếng thắng xe chói tai vang lên đường cái, bốn người lục tìm túi da trong xe, mồ hôi đổ đầy đầu, sắp làm hỏng ghế dựa cũng không tìm được.