Bố cô ngồi trên ghế, uống hai ngụm nước rồi mới nhìn Hứa Ý hỏi: "Hai đứa yêu nhau từ khi nào?"
Hứa Ý đáp: "Tháng trước ạ."
Rồi cô vội vàng bổ sung: "Cũng không phải tháng trước. Là bạn trai hồi đại học của con, bọn con yêu nhau ba năm, tháng trước quay lại với nhau rồi ạ."
Năm đó, Hứa Ý không giấu giếm chuyện yêu đương với bố mẹ, nhưng họ chỉ dặn dò cô chú ý bảo vệ bản thân, chú ý an toàn, chỉ hỏi sơ qua về tình hình của Chu Chi Việt. Nghĩ rằng cô còn nhỏ, tình yêu thời sinh viên, khả năng đi đến cuối cùng không cao.
Sau khi tốt nghiệp, bố cô có một khoảng thời gian dài không hỏi đến chuyện này, khi hỏi lại thì nghe cô nói đã chia tay rồi.
Nguyên nhân thì ông cũng đoán được đại khái.
Bố cô hỏi: "Nhanh vậy đã tính chuyện kết hôn rồi sao?"
Hứa Ý nhìn ông: "Vừa nãy bố còn bảo con nhanh chóng tìm bạn trai mà."
Bố cô: "..."
Hứa Ý thấy sắc mặt ông không tốt lắm, lông mày hơi nhíu lại, cô lập tức biến thành nhân viên bán hàng, nói tốt về Chu Chi Việt.
"Anh ấy đối xử với con rất tốt, chuyện gì cũng nghĩ cho con trước, con ở bên anh ấy cũng rất vui vẻ. Hơn nữa, tính cả thời gian đại học, bọn con đã bên nhau hơn ba năm rồi, hiểu rõ tính cách, con người, thói quen của nhau, tính chuyện kết hôn cũng không phải là nhanh đâu ạ..."
"Còn nữa... Lần trước là con chủ động chia tay, thật ra anh ấy không muốn chia tay, cũng không tìm bạn gái khác, vẫn luôn nhớ đến con."
Bố cô chưa kịp lên tiếng thì điện thoại Hứa Ý đã vang lên một tiếng.
Chu Chi Việt:[Địa chỉ?]
Hứa Ý nhìn bố: "Anh ấy đang đợi. Nếu bố không muốn gặp thì con sẽ bảo anh ấy đừng đến đây, tìm khách sạn cho anh ấy ở."
Bố cô nhìn quanh căn nhà nhỏ bừa bộn của mình, nói: "Đừng để nó đến đây."
"Vâng ạ..."
Hứa Ý hơi thất vọng, cụp mắt xuống.
Rất nhanh, cô lại nghe thấy bố cô nói: "Ra ngoài tìm nhà hàng nào đó đi, gửi địa chỉ nhà hàng cho nó."
Mắt Hứa Ý sáng lên: "Được ạ!"
Cô cầm điện thoại, gửi tên một nhà hàng gần đó cho Chu Chi Việt, bảo anh đến thẳng đó.
Sau đó, cô nhắc nhở anh:[Bố em cũng ở đó nhé.]
[Ba người mình cùng ăn tối.]
[Anh không ngại chứ?]
Phía trên khung chat hiện lên dòng chữ "Đối phương đang nhập", hơn hai mươi giây sau, cô mới nhận được một chữ [Được.].
Chu Chi Việt: [Anh đến ngay. Khoảng bốn mươi phút nữa.]
Chu Chi Việt: [Có muộn quá không?]
Hứa Ý cười, trả lời: "Muộn thì đã sao, chẳng lẽ anh dịch chuyển tức thời đến được à?"
Chu Chi Việt: "..."
Hứa Ý nói với bố: "Bốn mươi phút nữa anh ấy đến ạ."
Bố cô nói: "Vừa hay, bố đi tắm cái đã."
Một lúc sau, bố cô ra khỏi phòng tắm, thay chiếc áo len mới mà Hứa Ý mua tặng ông năm ngoái, còn cạo râu sạch sẽ.
Đồ ăn ngoài đặt trước đã được chuyển vào tủ lạnh.
Đã nhiều năm rồi Hứa Ý không thấy bố cô ăn mặc chỉnh tề như vậy, cô cười nói: "Trông bố trẻ ra cả chục tuổi đấy."
Bố liếc nhìn cô, thản nhiên nói: "Đây mà gọi là ăn mặc chỉnh tề à? Bố chỉ tắm rửa thôi, nếu không để bạn trai con nhìn thấy, lại tưởng bố lôi thôi, luộm thuộm."
Hứa Ý cười dỗ dành ông: "Cho dù bố có lôi thôi, luộm thuộm thật thì anh ấy cũng không dám nói gì đâu."
Bố cô đứng trước cửa soi gương một lượt, rồi khẽ ho một tiếng: "Không được. Vẫn phải chú ý hình tượng một chút."
Nhà cô ở không xa sân bay.
Nếu lái xe nhanh thì chỉ mất mười mấy phút.
Khi tìm nhà, ông chọn nơi này một phần vì nó xa trung tâm, giá thuê rẻ, một phần cũng vì tiện đường ra sân bay đón khách, kiếm thêm thu nhập.
Hứa Ý và bố đến nhà hàng trước mười mấy phút, Chu Chi Việt thì đến đúng bốn mươi phút sau, vừa kịp lúc bước vào phòng.
Hứa Ý định hỏi xem anh có bị kẹt xe không, nhưng rồi lại nghĩ giờ này chắc đường cũng không tắc.
Cô thấy Chu Chi Việt tay xách nách mang nào túi lớn túi nhỏ, nào quà cáp, mỹ phẩm, trang sức, bánh trái, rượu bia, thuốc lá, trà bánh... đủ cả.
Hứa Ý nhìn anh, mỉm cười. Chỉ một lúc mà anh đã hành động nhanh chóng như vậy.
Chu Chi Việt bước vào cửa, đứng yên tại chỗ, cung kính chào: "Cháu chào chú ạ."
Bố Chu cũng đứng dậy, quan sát anh một lúc, rồi bước tới: "Tiểu Chu à, ngồi xuống đi."
Chu Chi Việt đặt mấy túi quà lên tủ bên cạnh, mím môi: "Chuyến này cháu đến hơi gấp, cũng chưa kịp hỏi chú thích gì."
Bố Chu liếc nhìn: "Không cần mang nhiều đồ như vậy đâu, chỉ là cùng nhau ăn bữa cơm thôi mà."
"Ngồi xuống đi Tiểu Chu, đừng khách sáo."
Hứa Ý ngồi yên vị, cười nói: "Đúng đấy, hai người ngồi xuống đi, không thì con cũng phải đứng lên mất."
Cuối cùng màn chào hỏi cũng kết thúc, trong phòng chỉ còn lại ba người.
Bố Chu: "Lần này Tiểu Chu đến đây là có việc à?"
Chu Chi Việt: "Không ạ. Hứa Ý nhắn tin bảo nhà có chút chuyện phải về, cháu sợ một mình em ấy không xử lý được nên đến xem thế nào."
Bố Chu nói với giọng bất lực: "Không có chuyện gì đâu, mấy hôm trước tôi xử lý gần xong rồi, chỉ còn lại vài việc lặt vặt, không cần giúp đỡ."
Hứa Ý cười nói: "Con cũng nói là không có chuyện gì mà, ai ngờ con vừa gửi tin nhắn xong thì anh ấy đã đến rồi."
Bố Chu lặng lẽ uống một ngụm trà.
"Tiểu Chu làm việc ở Bắc Dương à?"
Chu Chi Việt: "Vâng ạ. Năm nay cháu mới về Bắc Dương, cùng bạn bè mở công ty."
Bố Chu: "Công ty gì vậy?"
Chu Chi Việt: "Thiết kế chip, ngành cháu học hồi đại học, cũng coi là đúng chuyên ngành."
Bố Chu gật đầu, rồi lại hỏi: "Sau này, hai đứa định thế nào?"
Hứa Ý vừa mở miệng định nói thì Chu Chi Việt đã nhanh chóng trả lời trước: "Tùy Hứa Ý ạ. Cháu ở Bắc Dương hay Tô Thành đều được, nếu muốn đến Tô Thành, cháu có thể mở chi nhánh ở đây, kinh tế không thành vấn đề, chú cứ yên tâm."
Bố Chu nhìn Hứa Ý: "Con thì sao?"
Hứa Ý cười: "Công việc của con không dễ thay đổi đâu, vất vả lắm con mới được thăng chức, tăng lương, chuyển công tác. Nếu không có gì thay đổi thì chắc con sẽ ở lại Bắc Dương, hay là bố đến Bắc Dương sống cùng con?"
Bố Chu bĩu môi: "Bố không đi đâu. Mấy đứa trẻ tự lo liệu đi, không cần quan tâm đến bố. Bố đã hẹn với chú Trần và mấy người bạn rồi, con cái của họ cũng không ở Tô Thành, bọn bố sẽ cùng nhau dưỡng già."
Nói chuyện thêm một lúc, món ăn cũng được dọn lên.
Bố Chu không phải người nói nhiều, nghĩ đến gì thì hỏi nấy, hầu hết thời gian, ông chỉ im lặng ăn cơm, để Hứa Ý làm nhiệm vụ khuấy động không khí.
Ăn gần xong, bố Chu nhìn Chu Chi Việt: "Tiểu Chu hút thuốc không?"
Chu Chi Việt theo bản năng liếc nhìn Hứa Ý: "Cháu không hút thuốc ạ."
Hứa Ý: "Bố! Từ khi nào mà bố hút thuốc vậy? Mau bỏ đi, hồi còn trẻ bố cũng đâu có hút, giờ già rồi lại bắt đầu hút!"
Bố Chu: "Bố không hút. Bố chỉ hỏi nó thôi."
"..."
Bố Chu lại hỏi: "Có uống rượu không?"
Chu Chi Việt dừng lại một chút rồi nói: "Cháu uống không được nhiều lắm, nếu chú muốn uống, cháu có thể uống cùng chú."
Bố Chu suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy uống vài chén đi, thời gian còn sớm mà."
Tửu lượng của bố Chu cũng kém, ngang với Chu Chi Việt. Hơn nữa, cả hai đều là kiểu người ít nói khi uống rượu.
Hai người uống chưa đến nửa chai đã có vẻ say.
Hứa Ý cười nói: "Thôi được rồi, không uống được thì đừng uống nữa, không thì hai người say hết, con không chăm sóc nổi đâu."
"Bố về nhà ngủ đi, Tiểu Chu cũng mệt cả ngày rồi, bay từ xa đến đây."
Nghe thấy xưng hô "Tiểu Chu", Chu Chi Việt quay đầu lại, nhìn cô.
Hứa Ý cười hì hì, nháy mắt với anh.
Ba người cùng nhau ra về, bố Chu định ra quầy thanh toán thì thấy Chu Chi Việt đã trả tiền rồi.
Chu Chi Việt: "Để cháu gọi xe đưa hai người về."
Hứa Ý nói: "Nhà bố em không đủ chỗ, em cũng ở khách sạn."
Rồi cô nhìn bố Chu: "Bọn con đưa bố về trước nhé."
Bố Chu: "Không cần đưa đâu."
Ông dừng lại hai giây, hỏi: "Hai đứa ở cùng một khách sạn à?"
Bố Chu lúc này mới gật đầu: "Được rồi, hai đứa về nghỉ ngơi sớm đi, không có việc gì thì ngày mai về Bắc Dương đi, lần sau rảnh thì dẫn Tiểu Chu về chơi nữa nhé."
Ánh đèn đường vàng vọt, lên xe, Hứa Ý và Chu Chi Việt ngồi cạnh nhau ở ghế sau.
Chu Chi Việt nắm tay Hứa Ý, một lúc sau, anh khẽ hỏi: "... Chú coi như là đồng ý rồi đúng không?"
Hứa Ý cười, nhìn anh: "Đồng ý chuyện gì cơ?"
Chu Chi Việt không nói gì, vẻ mặt như đang hỏi "Em còn giả vờ nữa à?".
Hứa Ý tựa đầu vào vai anh, lúc này mới nói: "Chắc là vậy. Bố em dễ tính lắm, từ nhỏ đến lớn ông ấy chưa bao giờ can thiệp vào chuyện của em. Hơn nữa, anh không tự tin vào bản thân mình sao?"
Chu Chi Việt siết chặt tay cô.
Anh thật sự không tự tin lắm, từ lúc ở sân bay đến giờ, anh cứ lo lắng suốt dọc đường, sợ người nhà Hứa Ý sẽ không đồng ý. Anh đã nghĩ đến tất cả những câu hỏi mà họ có thể hỏi, nhưng không ngờ Chu phụ lại không hỏi gì nhiều.
Hứa Ý nhẹ nhàng nói: "Anh yên tâm đi. Theo em thấy, bố em rất hài lòng về anh."
Chu Chi Việt vừa uống rượu, hơi thở mang theo mùi rượu phả vào tai cô, ấm áp, hơi ngứa.
Anh khẽ nói: "Sau này chúng ta sẽ thường xuyên về thăm chú."
Chu Chi Việt quay đầu lại, im lặng một lúc: "Chuyện từ khi nào vậy?"
Anh nhớ hồi năm tư đại học, Hứa Ý vẫn thường xuyên gọi điện thoại cho mẹ.
Hứa Ý nhìn ra ngoài cửa sổ: "Năm em tốt nghiệp..."
Chu Chi Việt ôm lấy vai cô, vài giây sau, anh nói: "Lúc đó em về Tô Thành cũng là vì... Xin lỗi, nếu em không muốn nói thì anh không hỏi nữa."
Hứa Ý chậm rãi quay đầu lại, nhìn vào mắt anh: "Bây giờ em muốn nói rồi. Đến khách sạn, em sẽ kể anh nghe."
Chu Chi Việt siết chặt tay, ôm đầu cô vào vai mình: "Ừ."
Trên đường bay đến Tô Thành, Hứa Ý đã nghĩ kỹ rồi, lần này về, cô sẽ kể hết mọi chuyện cho anh nghe.
Trước đây, cô luôn nghĩ những chuyện không vui này không cần thiết phải chia sẻ, nếu không sẽ chỉ khiến thêm một người phải buồn cùng mình.
Nhưng trên đường tới, cô cứ suy nghĩ mãi về chuyện của bố, tự hỏi tại sao ông lại không chia sẻ với cô những chuyện xảy ra gần đây, giống hệt như những gì đã xảy ra năm đó.
Có lẽ bố cô cũng có tâm lý giống cô, cảm thấy không cần thiết phải chia sẻ, cũng không muốn cô phải lo lắng.
Nhưng chính việc không được biết gì lại khiến cô càng thêm lo lắng, sợ rằng lần tới có chuyện gì xảy ra nữa, bố cô vẫn sẽ giấu đi.
Đạo lý này cũng giống với Chu Chi Việt.
Hứa Ý đoán được tại sao anh lại vội vàng đến Tô Thành tìm cô.
Nghĩ vậy, cô ngẩng đầu nhìn anh: "Anh... cảm giác thiếu an toàn à?"
Chu Chi Việt định phủ nhận theo bản năng, nhưng cuối cùng, anh vẫn quay mặt đi, "ừm" một tiếng, thành thật nói: "Anh sợ em sẽ lại đột ngột về nhà như trước đây, rồi không quay lại nữa."
Hứa Ý muốn khóc, cô mím chặt môi, nhỏ giọng nhưng rất nghiêm túc nói: "Sau này em sẽ không bao giờ làm vậy nữa."
"Ừ."
Đến quầy lễ tân khách sạn, Hứa Ý và anh đan tay vào nhau.
Chu Chi Việt cúi đầu nhìn cô: "Một phòng hay hai phòng?"
"..."
Hứa Ý cạn lời, hỏi ngược lại: "Tiểu Chu muốn một phòng hay hai phòng?"
Chu Chi Việt thản nhiên đáp: "Tiểu Chu muốn hai phòng."
Hứa Ý định nổi đóa thì nghe thấy anh nói tiếp: "Nhưng bạn trai của em - Chu Chi Việt - muốn một phòng."
Vốn dĩ, trong xe vừa nãy cô còn đang buồn, bỗng nhiên bị anh chọc cười.
"Sao trước đây em không phát hiện ra anh hài hước thế nhỉ?"
Chu Chi Việt nhướng mày: "Vậy tối nay em muốn Tiểu Chu, hay là...?"
Nhân viên lễ tân bất ngờ bị "nhồi" cẩu lương giữa đêm khuya, vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp, nhìn hai người "đấu võ mồm".
Hứa Ý lắc đầu: "Em không cần Tiểu Chu."
Chu Chi Việt lúc này mới nhìn nhân viên lễ tân: "Một phòng suite."
Editor: Mắm
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT