"Ừm, ta chuẩn bị đi đến định cư ở Đại căn cứ Ma Hải, có lẽ sau này có thời gian sẽ trở về!" Diệp Thiên thuận miệng trả lời.

Lý lão đầu nghe xong, lập tức cảm thấy vui vẻ.

Diệp Thiên vừa đi, ở căn cứ Lâm Hải sẽ không còn người nào có thể áp chế hắn, hắn chính là Tông Sư duy nhất ở căn cứ Lâm Hải, cũng là đệ nhất cường giả.

Mà nếu Diệp Thiên ở đây mà nói, hắn lại cảm thấy vô cùng biệt khuất, căn bản không dám phách lối.

Cho nên, Diệp Thiên ly khai mà nói, hắn là người hưng phấn nhất. Đương nhiên, ở trước mặt Diệp Thiên, hắn không dám biểu lộ sự kích động của mình, chỉ có thể đem sự vui sướиɠ trong lòng áp chế ở sâu trong nội tâm.

Chờ đợi khoảng chừng 1 tiếng đồng hồ, Diệp Thiên rốt cục cũng nhìn thấy một thương đội đi đến.

Rầm rầm rầm!!!! Mặt đất bắt đầu chấn động, có từng con hung thú khổng lồ cõng theo một lượng lớn hàng hóa đến.
"Thương đội đã đến!" Nhạc Trọng lớn tiếng hô.

Đám người Lâm Vạn cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy thương đội này, cho nên không kỳ quái một chút nào, mà Diệp Thiên cùng với Diệp Vũ lại vô cùng tò mò nhìn chằm chằm vào thương đội ở nơi xa.

"Dĩ nhiên lại dùng hung thú khổng lồ như thế để làm thú cưỡi cho thương đội, dùng để vận chuyển hàng hóa!" Diệp Thiên vào giờ khắc này rốt cục cũng nhận thức được sự cường đại của Võ Các, tuyệt đối không phải là thế lực đồng dạng có thể so sánh.

Thương đội đi tới cổng Bắc, Nhạc Trọng tiến lên trao đổi cùng với một vị Đại Võ Giả trong thương đội về hàng hóa. Những hàng hóa này đều được vận chuyển tới từ đại căn cứ, mang đến căn cứ Lâm Hải để buôn bán, đổi thành đủ loại tài nguyên khác.
Những tài nguyên khác này là những thứ mà Đại căn cứ khuyết thiếu, ví dụ như một số loại dược tài, các loại tài liệu hung thú đặc biệt, mà đại căn cứ có thể cung cấp rất nhiều dược vật chữa thương, Nguyên binh.

Hai căn cứ trao đổi hàng hóa, đối với song phương đều có chỗ tốt, mà Võ Các từ đó cũng có thể kiếm được một lượng lớn lợi nhuận.

Nhạc Trọng phái người xử lý hàng hóa, mà quá trình này cần từ 1 đến 2 tiếng.

Đám người Lý lão đầu biết rõ sẽ tốn không ít thời gian, cho nên nguyên một đám đều nhắm mắt nghỉ ngơi, mà Diệp Thiên thì hiếu kỳ nhìn về phía những con hung thú khổng lồ kia.

Những con hung thú này đều là cùng một loại hung thú, cùng loại với voi, nhưng so với voi lại lớn hơn gấp mấy lần, trên người còn có lân giáp dày cui.

Nơi đám hung thú đứng cũng không cách Diệp Thiên quá xa, Diệp Thiên tự nhiên có thể nhẹ nhõm nhìn thấy tình huống thiên phú của loại hung thú này.
—— ——

Chủng loại: Man Lực Giáp Tượng

Thiên phú huyết mạch: Trung đẳng

Thiên phú phòng ngự: Sơ đẳng

Thiên phú lực lượng: Sơ đẳng

—— ——

"Thiên phú cũng không tồi a!" Diệp Thiên kinh ngạc.

Loại Man Lực Giáp Tượng này dĩ nhiên nắm giữ hai loại thiên phú đặc thù, mặc dù chỉ là Sơ đẳng, nhưng ở bên trong hung thú cũng thuộc loại không tệ, điều đáng tiếc duy nhất là, thiên phú huyết mạch của bọn nó chỉ là Trung đẳng, chú định rằng bọn nó khó có thể trở thành hung thú cường đại.

"Mặc dù là Trung đẳng, nhưng từ khí tức của bọn nó, bọn nó đều đã phát triển đến cực hạn, đạt đến cấp độ hung thú cao cấp, có thiên phú phòng ngự cùng với thiên phú lực lượng gia trì, thực lực cũng đạt tới hung thú cao cấp trung cấp!" Diệp Thiên phán đoán.

Man Lực Giáp Tượng có thân thể khổng lồ, thực lực nói cao không cao, nói thấp cũng không thấp, đoán chừng cũng rất dễ thuần hóa, xác thực là rất thích hợp dùng để vận chuyển hàng hóa.

Nửa giờ trôi qua, Nhạc Trọng đã trao đổi hoàn tất hàng hóa cùng với thương đội, thương đội chuẩn bị trở về Đại căn cứ Ma Hải.

Đi chuyến này xong muốn trở về mà nói, hoặc là 1 năm sau đó, hoặc là trực tiếp ly khai khỏi Đại căn cứ Ma Hải.

Tiến vào Đại căn cứ Ma Hải tương đối khó khăn, nhưng ly khai lại tương đối dễ dàng. Đám người Lâm Vạn đang chuẩn bị đi đến Đại căn cứ Ma Hải một, hai tháng, sau khi mua sắm vật phẩm cần thiết, lại trở về về căn cứ Lâm Hải, chỉ cần cẩn thận một chút mà nói, khả năng gặp được nguy hiểm cũng không phải là quá lớn.

"Đi theo thương đội, mỗi người 1000 vạn đồng tiền, miễn phí xuất bằng chứng tiến vào Đại căn cứ!" Một vị Đại Võ Giả trong thương đội đi tới trước mặt đám người Diệp Thiên, nói ra.

"Đây!" Lâm Vạn lấy ra mười tấm thẻ vàng đưa cho Đại Võ Giả thương đội.

Lý lão đầu mặc dù là Tông Sư, nhưng cũng không thể phá hư quy củ, hắn bất quá chỉ là một Tông Sư phổ thông mà thôi, còn không có cách nào phá hư quy củ của Võ Các, hơn nữa ở bên trong thương đội cũng có một vị Tông Sư tọa trấn, chỉ là ở nguyên trên xe do Man Lực Giáp Tượng kéo, không đi xuống mà thôi.

Cho nên, Lý lão đầu không dám không trả tiền.

"Ngươi cần phải trả 3000 vạn đồng tiền, sủng vật cũng phải trả tiền!" Võ Giả thương đội chỉ vào tiểu Kim nói.

3000 vạn đối với Diệp Thiên mà nói chỉ là một con số nhỏ, hắn trực tiếp thanh toán, không tranh luận gì với thương đội.

Rất nhanh, thương đội liền rời đi, đám người Lý lão đầu cũng không có tư cách ngồi lên Man Lực Giáp Tượng, chỉ có thể chạy theo, mà Diệp Thiên cùng với Diệp Vũ thì tương đối thư thái, ngồi ở trên lưng của tiểu Kim, một chút xóc nảy cũng không có, đơn giản là vô cùng hài lòng.

Man Lực Giáp Tượng cũng không chạy nhanh, mà chỉ chạy với tốc độ 100 mét/ giây, dạng tốc độ này xác thực rất là chậm, nhưng không có biện pháp nào, nơi này là hoang dã, hơn nữa giữa căn cứ Lâm Hải cùng với Đại căn cứ Ma Hải có vô số hung thú, tuyến đường này căn bản là không có cách nào đả thông.

Nếu như chạy quá nhanh, hàng hóa sẽ dễ tuộc dây không nói, còn dễ dàng va chạm vào những con hung thú khác, đến thời điểm đó sẽ gặp rất nhiều phiến phức.

Lấy tốc độ của Man Lực Giáp Tượng, vượt qua lộ trình 3000 cây số, ước chừng cũng cần 8, 9 tiếng đồng hồ, khoảng thời gian này cũng không lâu lắm.

Trên đường đi, Diệp Thiên phát hiện ra rất nhiều hung thú, nhưng đại bộ phận hung thú cảm thụ được khí tức của Man Lực Giáp Tượng liền chạy mất dép, dù sao thì lực uy hϊếp của một nhóm hung thú cao cấp vẫn rất là mạnh, hung thú đồng cấp thật sự là không dám tới gần thương đội.

Thương đội không sợ hung thú cao cấp, chỉ lo lắng hung thú đỉnh cấp xuất hiện.

Bất quá khả năng gặp được hung thú đỉnh cấp cũng không phải là rất lớn, bởi vì tuyến đường lần này thương đội đi là một tuyến đường tương đối an toàn, đi vòng qua không ít lãnh địa của hung thú đỉnh cấp, chỉ cần không phải quá không may, cơ bản sẽ không xảy ra chuyện.

Chín giờ trôi qua, Diệp Thiên ngồi ở trên lưng của tiểu Kim, hướng ánh mắt nhìn về nơi xa, thị lực cực tốt của hắn rất nhanh liền thấy được một tòa thành phố vô cùng to lớn.

Tòa thành phố này so với căn cứ Lâm Hải lớn hơn không biết bao nhiêu lần, nhưng cũng không có tường thành bảo hộ, chỉ có một màn sáng nhàn nhạt bao trùm toàn bộ thành phố.

"Đại căn cứ Ma Hải!" Diệp Thiên thì thào nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play