May mắn là con Ban Xà vừa mới tấn cấp thành hung thú, thực lực so với võ đồ đỉnh phong cũng không mạnh hơn quá nhiều, nếu không mà nói, mười mấy học viên này cũng không dám vây công một con hung thú.
Nhưng dù cho là như thế, đám học viên cũng không ngừng thụ thương, lần lượt thoát ly khỏi trận chiến đấu.
Diệp Thiên không xuất thủ, mà chỉ một mực âm thầm quan sát.
Ước chừng trôi qua 10 phút, giữa sân chỉ còn lại năm học viên, năm học viên này chính là thiên tài nắm giữ thiên phú tu luyện Trung đẳng của Học viện đệ nhất, nhưng trên người của bọn hắn cũng bị thương, hơn nữa còn bị thương không nhẹ.
Nhưng con hung thú Ban Xà mới là bên bị thương nặng nhất, trên người dính đầy mũi tên, vết đao cùng với vết kiếm cũng không ít, thậm chí ở trên mi tâm cũng có một vết kiếm sâu hoắm, mười phần thê thảm.
Đột nhiên, hung thú Ban Xà kích phát lực lượng huyết mạch, huy động cái đuôi hung hăng quét qua, thoáng một cái đã đánh bay năm tên học viên ra bên ngoài.
Sau một khắc, hung thú Ban Xà liền bỏ chạy về phía nơi xa, hung thú Ban Xà đã trải qua kích phát huyết mạch nắm giữ tốc độ rất nhanh, trừ phi là Võ Giả, nếu không căn bản sẽ không đuổi kịp con hung thú này.
Đám học viên muốn đuổi theo, lại phát hiện ra là không có cách nào đuổi kịp.
"Đáng chết, lại để cho con hung thú này chạy mất, chúng ta hãy cố gắng truy theo, con hung thú này đã bị trọng thương, chạy không được quá xa!" Mạc Thiếu Bắc tức giận nói.
Nhưng mà, tất cả mọi người không biết là, có một bóng người đã âm thầm đuổi theo.
"Ha ha, thật sự là trời cũng giúp ta, ta sau khi kích phát thiên phú tốc độ, liền có thể đuổi kịp con hung thú Ban Xà này." Diệp Thiên kích động nói.
Hắn một đường đi theo hung thú Ban Xà, sau khi rẽ quặt bảy, tám lần, hung thú Ban Xà kéo lấy thân thể trọng thương chui vào bên trong một cái sơn động.
Diệp Thiên do dự một chút, liền tiến vào sơn động, lấy tốc độ của hắn, coi như gặp được một chút nguy hiểm, cũng có thể rút lui.
Sơn động rất sâu, một mực kéo dài xuống phía dưới. Cũng không biết đi bao lâu, Diệp Thiên rốt cuộc cũng thấy một cái hang, mà con hung thú Ban Xà cũng đang ở bên trong nơi này.
Bất quá vào cái thời điểm này hung thú Ban Xà đã trở nên thoi thóp, nhưng vẫn đang liều mạng bò sâu vào trong hang núi.
Không nói hai lời, Diệp Thiên liền phát huy ra thiên phú tốc độ của bản thân, cầm thanh đao trong tay chém lên trên người của hung thú Ban Xà. Cho dù lực lượng của hắn không mạnh lắm, nhưng cũng rất nhanh liền chém chết hung thú Ban Xà.
"Ha ha, Máu hung thú!" Diệp Thiên hưng phấn chuẩn bị thu hoạch máu tươi của hung thú Ban Xà, hắn tranh thủ lấy bình đựng nước ở bên hông ra, đồng thời cắt cuống tim của con Ban Xà, hứng máu chảy ra từ trong trái tim của nó vào bình đựng nước.
Con Ban Xà này mới tấn thăng thành hung thú, đại bộ phận máu tươi ở trên ngươi vẫn như cũ là máu tươi của mãnh thú, chỉ có máu tươi ở trong trái tim mới là Máu hung thú tinh thuần chân chính, cho nên Diệp Thiên chỉ lấy máu trong trái tim của nó, máu tươi ở các địa phương khác không cần thiết phải thu thập.
Rất nhanh, bình đựng nước đã được đổ đầy, mà máu tươi trong trái tim của hung thú Ban Xà cũng đã chảy hết.
"Bằng này đã tương đương với năm phần Máu hung thú cấp thấp, lần này kiếm lợi lớn rồi!" Diệp Thiên hưng phấn không thôi.
Thứ đáng tiền nhất trên người của Hung thú Ban Xà chính là Máu hung thú, về phần bộ da rắn của nó mặc dù cũng có giá trị mấy ngàn đồng tiền, nhưng một mình Diệp Thiên cũng không mang theo được, hơn nữa quá trình mổ xẻ lấy bộ da cũng hết sức phiền toái.
Đám người Mạc Thiếu Bắc đoán chừng rất nhanh sẽ tìm tới nơi này, hắn cũng không thể lưu lại ở nơi này quá lâu.
"Trước khi Hung thú Ban Xà chết đã một mực bò vào bên trong cái hang này, chẳng lẽ ở bên trong có đồ vật trị liệu thương thế tốt hay sao?" Diệp Thiên nhìn vào trong cái hang.
"Đó là..." Thần sắc của hắn biến đổi.
Cách đó không xa, có một cây thạch nhũ treo ngược trên đỉnh hang, có một giọt chất lỏng đọng ở trên đỉnh thạch nhũ. Giọt chất lỏng này phát ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, nhìn sơ qua liền biết không phải là đồ vật bình thường.
"Trong tiểu thuyết thường xuyên đề cập đến cái gì mà thạch nhũ trăm năm, thạch nhũ ngàn năm, chẳng lẽ chính là vật này?" Diệp Thiên suy đoán.
Bất quá, hắn cũng không hiểu rõ dạng bảo vật này, chỉ là dựa vào tiểu thuyết ở kiếp trước để suy đoán mà thôi. Nhưng bất kể nói như thế nào, vật này tất nhiên cũng là đồ tốt.
Thế là, Diệp Thiên lấy ra cái bình đựng nước cuối cùng, đổ hết nước còn thừa ở bên trong, đi tới phía dưới cây thạch nhũ, đem dịch thạch nhũ (tạm thời gọi là như vậy) đổ vào bên trong bình.
Dịch thạch nhũ cũng còn lại không nhiều, đoán chừng đã bị con hung thú Ban Xà này ăn mất không ít, cho nên chỉ có thể chiếm nửa bình đựng nước. Hắn nhìn qua cây thạch nhũ, nhìn dịch thạch nhũ đang từ từ được tích lũy, trong lòng của Diệp Thiên có một cái dự định.
"Dựa theo loại tốc độ này, một ngày nhiều lắm chỉ có thể tích lũy được một giọt dịch thạch nhũ, ta không có khả năng chờ đợi, nhưng cũng không thể tiện nghi cho những học viên khác, chỉ có thể phá hủy!" Diệp Thiên nghĩ thầm.
Thế là, hắn liền cầm đao chém từng nhát vào cây thạch nhũ, rất nhanh liền có thể chém đứt rời cây thạch nhũ, sau đó sử dụng một số thủ đoạn để che dấu cái chỗ sinh ra thạch nhũ này.
"Nơi này có thể sinh ra dịch thạch nhũ, ở bên trong tầng đá có lẽ sẽ có bảo vật càng trân quý hơn, nhưng tầng đá ở đây quá mức kiên cố, không phải là đồ vật mà mình hiện tại có thể mở ra, về sau lại đến thăm dò a!" Diệp Thiên nuối tiếc nói.
Sau khi xóa bỏ dấu vết và dấu chân của mình, lại móc đôi mắt của hung thú Ban Xà ra, Diệp Thiên mới rời đi khỏi cái hang này.
Sau khi Diệp Thiên ly khai không đến 10 phút thời gian, có một nhóm học viên dọc theo vết máu của hung thú Ban Xà một đường truy đuổi tới.
Vào thời điểm bọn hắn đi vào cái hang, đều trợn tròn mắt.
"Hung thú đã chết!" Một vị võ đồ kinh hô.
"Đáng chết, có người đã đi đến trước móc hai mắt của hung thú đi, đây chính là 1000 điểm tích luỹ a!" Mạc Thiếu Bắc phẫn nộ nói.
Các học viên khác cũng vô cùng phẫn nộ, bọn hắn bận bịu lâu như vậy, nhận phải nhiều thương thế như vậy, hơn nữa còn chết không ít học viên, bây giờ lại còn bị người khác đoạt mất thành quả.
"Không tốt, máu tươi trong trái tim hung thú cũng đã bị lấy đi, chỉ còn lại máu tươi mãnh thú phổ thông!" Một vị học viên khác hô to.
Máu hung thú, đôi mắt Ban Xà, hai loại tài liệu trọng yếu nhất trên người của hung thú Bàn Xà đã bị lấy mất, thi thể hung thú còn lại mặc dù bán được không ít tiền, nhưng đám người Mạc Thiếu Bắc cũng căn bản không quan tâm đến bộ thi thể này, mà lại quay đầu rời đi.
Bất quá cỗ thi thể hung thú này đối với những học viên bình thường kia mà nói lại có giá trị không nhỏ, bọn hắn nhanh chóng bu lại mổ xẻ.
Dịch và biên bởi: MụcNguyên.
Truyện được đăng độc quyền tại: