Rất khó nói lá thư này có giống như duyên phận của hai người hay không, luôn bị bỏ qua, Thẩm Tinh Ngữ đã sớm về nhà.
“Gù gù”
“Gù gù”
Tiểu Bạch vỗ cánh bay về phía mái hiên cửa sổ, kêu gù gù, cái đầu nhỏ chuyển động khắp nơi, trong nhà không một bóng người, Tiểu Bạch lại vỗ cánh bay vào trong sân, Song Thuỵ ôm lấy, xoa đầu nó.
Thẩm Tinh Ngữ quay về cũng đã muộn, Thư Nhàn và A Điều vẫn đang chống mi mắt chờ dưới đèn.
“Ngươi sao rồi?”
Thư Nhàn liếc một cái thấy đáy mắt Thẩm Tinh Ngữ ửng hồng, khàn giọng hỏi.
“Không có gì, quốc tang, thật là mệt”
Nàng ngáp một cái: “Quá tiêu hao thể lực, ta muốn tắm rửa nghỉ ngơi, các ngươi cũng đi ngủ sớm đi, còn 6 ngày nữa”
Thư Nhàn thấy nàng không muốn nói cũng không hỏi, quay về phòng nằm nghỉ, quá nửa đêm mơ mơ màng màng thức dậy, thấy phòng khách vẫn sáng đèn, thò đầu ra, Thẩm Tinh Ngữ đang ôm vò rượu ngồi dưới lầu.
Nàng dụi mắt đi xuống, ngồi bên cạnh: “Không ngủ được à?”
Quốc tang cấm uống rượu, Thẩm Tinh Ngữ cũng không dám uống nhiều, chỉ nhấp một chút rượu hoa lê: “Có một chút”
“Không phải vì tiền phu của ngươi đấy chứ?” Thư Nhàn nghiêng đầu, trong mắt đầy tò mò.
“Làm sao có thể!” Thẩm Tinh Ngữ trợn tròn hai mắt: “Ta không phải đã sớm nói, ta không quay về đó”
Thư Nhàn ngáp một cái, miễn cưỡng chống đầu: “Nếu ngươi không còn có ý với hắn, ngươi chạy tới chiếu cố mẫu thân hắn làm gì?”
Thẩm Tinh Ngữ: “Dĩ nhiên là vì ân tình, trong cuộc sống không phải chỉ có tình yêu”
Cố Tu lúc đầu đối xử với nhau chân thành nghĩa khí, huống chi Tào thị bị như này cũng là vì nàng, thực ra trừ chuyện của Thịnh Như Nguyệt kia, Cố Tu cũng không bạc đãi nàng.
“Không phải!” Thư Nhàn kêu lên một tiếng, quay mặt nàng lại: “Ngươi nên lấy một chậu nước nhìn lại chính mình xem, nhìn một chút bộ dạng ngươi lúc này với trong lòng như thế nào”
“Ta chẳng qua chợt phát hiện mình hiểu lầm hắn, hoá ra hắn…” Thẩm Tinh Ngữ giọng run run: “Cũng trải qua khó khăn như vậy”
Thư Nhàn: “Ngươi đang đau lòng hắn?
“Hay là tiếc nuối hiểu lầm giữa các ngươi?”
“Ta không biết”, Thẩm Tinh Ngữ chống cằm lên tay, vẻ tịch mịch: “Ta không phân biệt rõ, chỉ cảm thấy trong lòng buồn rầu”
Thư Nhàn: “Vô luận là loại nào, cũng là hắn kích thích tâm trạng của ngươi.
“Lúc đầu thấy ngươi không làm phu nhân cao môn đại hộ, trốn đi cho bằng được, ta cho đại nhân là kẻ phụ bạc.
“Hôm nay nhìn lại, hắn cũng là một người trọng tình.
“Những năm kia ở hoa lầu, ta nhìn thấy quá nhiều nam nhân bạc tình, giàu có dễ kiếm, hiếm gặp tình lang, nếu có nam nhân yêu ta như vậy, ta đương nhiên sẽ muốn oanh oanh liệt liệt yêu hắn một trận.
“Làm cái gì cũng phải lao ra tìm hắn”
“Ngươi không hiểu”, Thẩm Tinh Ngữ nói: “Gương vỡ không tròn lại được.
“Chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều, thời gian xa cách quá lâu, có quá nhiều chuyện.
“Không quay về được như ban đầu”
“Mỹ nhân!” Thư Nhàn chỉ tay vào bông hoa: “Chuyện này giống như bông hoa kia, ngươi không cần chỉ nhìn hạt giống mà đã vội vã kết luận.
“Thuận theo tự nhiên, nhìn nó sinh trưởng, nở hoa mới tốt”
- --
Hôm sau, Thẩm Tinh Ngữ đến phủ Trấn Quốc công, Song Thuỵ đưa lá thư ra, nàng mở ra, bên trong chỉ có một câu đơn giản:
[Làm phiền nàng, qua quốc tang ta sẽ xử lý, nàng cũng bảo trọng, đừng vất vả]
Song Thuỵ nhìn sang, lại hỏi: “Nương tử, tang lễ bên Đông cung kia nên chuẩn bị như thế nào, lúc ngài viết thư hồi âm cho gia thì hỏi luôn đi”
Thẩm Tinh Ngữ vốn định không trả lời, nghe Song Thuỵ nói vậy, hay là cứ viết hỏi chuyện này xem.
Trong lúc Thẩm Tinh Ngữ dỗ Tào thị uống thuốc, Lục Thanh Chi vẻ mặt mệt mỏi đi tới, đi cùng nàng còn có trưởng tử Cố Tuỳ Minh, tiểu gia hoả chưa tới 4 tuổi, là cái tuổi đáng yêu nhất.
“Chớp mắt một cái, tiểu Tuỳ Minh đã lớn như vậy rồi”, Thẩm Tinh Ngữ sờ cái đầu nhỏ.
“Không phải sao, cũng gần 4 năm không gặp rồi”, Lục Thanh Chi cảm khái: “Ban đầu chúng ta cũng cho là người… Thật may, người vẫn sống thật tốt”
Thẩm Tinh Ngữ mím môi, không biết trả lời như thế nào.
Lục Thanh Chi ngượng ngùng lè lưỡi: “Nhưng người còn thật lợi hại, một mình lặng yên không tiếng động, lại làm ăn lớn như vậy, ta còn từng đến vườn hoa của người để chơi”
Hai người nói chuyện một hồi, Cố Tân Ninh cũng tới. Hai năm trước, Tào thị làm chủ, gả nàng cho một tiểu quan cấp thấp, có lẽ thấy mình gả cao thua thiệt, Tào thị chọn con rể đầu tiên là xem nhân phẩm. Con rể tuy hơi có vẻ bình thường nhưng tính tình cực tốt, có thể dung túng Cố Tân Ninh đanh đá chua ngoa, lại là bách niên thế tộc, giàu có sung túc.
Cố Tân Ninh lúc đầu không hài lòng với hôn sự này, nhưng thành hôn xong, có hài tử, bắt đầu biết suy nghĩ, bây giờ mới thấy hôn sự này thật sự tốt.
Thẩm Tinh Ngữ thấy nàng khách khí, lời nói cử chỉ khéo léo, nhất thời khó có thể hình dung ra một Cố Tân Ninh đanh đá chua ngoa trước kia.
- --
Việc Đông quý phi tuẫn táng khơi dậy sự kháng nghị mãnh liệt của nội các. Thật sự, theo luật chế, chỉ những phi tần cấp thấp không con cái mới phải tuẫn táng. Đông quý phi sinh được hai hoàng tử, một công chúa, Đại Khánh dựng nước nhiều năm như vậy cũng mới chỉ có một Nhàn trữ quý phi từng tuẫn táng. Nhàn trữ quý phi cùng hoàng đế là tình nghĩa thanh mai trúc mã, lúc đó tuổi tác cũng đã cao, tự nguyện tuẫn táng, nhưng Cửu hoàng tử cũng đã chuẩn bị đầy đủ.
Đây là tâm nguyện của lão hoàng đế lúc lâm chung!
Đối với nội quan tâm phúc bên cạnh lão hoàng đế, đột nhiên thấy thò ra một đạo khẩu dụ, nội các cũng hiểu rõ, nhưng không thể công khai nói đây là khẩu dụ giả, đành phải nắm đầu Đông quý phi cho thêm vào danh sách.
Chưa đầy một nén nhang, Tam hoàng tử biết được tin tức, thẳng lưng quỳ trước bậc thềm chính điện, nói rằng nếu Cửu hoàng tử không thu hồi mệnh lệnh thì sẽ quỳ đến chết.
Nào ngờ, Cửu hoàng tử không những kinh hãi vì hắn biết tin nhanh như vậy, lại càng muốn cảnh cáo hắn một lần.
Cửu hoàng tử cho người mời Đông quý phi tới, kể lại một lần sự tích Nhàn trữ quý phi, lại thuật lại ý chỉ của “tiên đế”, Đông quý phi nhìn nhi tử đang quỳ trước bậc thềm, dằn lòng lại, cuối cùng rưng rưng tiếp nhận ý chỉ.
Vì vậy, việc Đông quý phi tuẫn táng đã được quyết định.
Ban đêm, Cố Tu cả người mệt mỏi quay trở lại, thấy thư hồi âm của Thẩm Tinh Ngữ thì kinh ngạc một hồi lâu, mở ra, tuy chỉ là thỉnh giáo công việc trong phủ, trong lòng hắn vẫn dâng lên một cỗ mềm mại.
Hắn viết thư trả lời, cuối thư cũng hỏi nàng một vấn đề. Sau đó mỗi lần viết thư, lúc kết thúc hắn cũng có chuyện để hỏi, Thẩm Tinh Ngữ không cách nào khác là sáng nào cũng phải viết thư trả lời hắn.
Bảy ngày thoáng cái đã qua, những phức tạp của tang lễ đế vương cuối cùng cũng đến ngày cuối, tống táng.
Sáng sớm, Cố Tu nắm trong tay tờ giấy nhỏ, bên trên là dòng chữ nhỏ của nàng, đây là lá thư nàng hồi âm sáng hôm qua, mấy ngày này hắn đã thành thói quen, sáng sớm đọc thư của nàng xong mới đi túc trực bên linh sàng, không biết hôm nay có nhận được thư của nàng hay không, phong thư trong tay hắn đã bị bóp nhăn nhúm.
Lăng tẩm hoàng đế luôn được xây cất ngay từ khi bắt đầu lên ngôi, lão hoàng đế cũng không ngoại lệ, mấy năm trước đã xây sửa xong, hôm nay tống táng kết thúc, hắn có thể về nhà.
Nàng còn ở lại phủ Trấn Quốc công không?
Hôm nay có gửi thư hồi âm cho mình nữa không?
Hết thảy động tĩnh của Thẩm Tinh Ngữ ở phủ Trấn Quốc công hắn đều biết, ở đến giờ Tuất thì rời đi, mà hắn chậm nhất là giờ Dậu đã có thể được về rồi, chắc hẳn nàng cũng biết.
Trong lúc miên man suy nghĩ, Tiểu Bạch vỗ cánh bay xuống, lông chim trắng như tuyết, phản chiếu ánh mặt trời vàng nhạt.
Cuối cùng cũng thấy thư hồi âm của nàng, Cố Tu cất tờ giấy đi.
Lễ hạ táng của hoàng đế rất nhiều và phức tạp, Cửu hoàng tử dẫn đầu khóc lóc, theo sau là linh cữu, cuối cùng quan quách cũng đưa vào hoàng lăng, sau đó lại là một phen khóc lễ. Lúc tất cả mọi người còn đang mải khóc lóc, không ai để ý, một thợ xây dựng hoàng lăng đứng gần đó đột nhiên rút con dao từ trong ngực ra, đâm thẳng vào Cửu hoàng tử.
Bởi vì là thợ đang đắp tượng nên khoảng cách rất gần, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Vinh trắc phi yếu ớt đứng bên cạnh lập tức nhào ra ngăn trước mặt Cửu hoàng tử, bị trúng một dao vào bả vai.
Người kia thấy mất cơ hội, cắn nát độc dược trong miệng, chết ngay tại chỗ.
Cửu hoàng tử ôm Vinh trắc phi đang đau đớn không thôi, trong đầu thoáng qua ánh mắt căm hận của Tam hoàng tử hôm đó, đương nhiên nghi ngờ hắn đầu tiên.
Hắn ra lệnh cho Cố Tu: “Cô bất kể ngươi dùng phương pháp gì, nhất định phải tra rõ chuyện này trước lễ đăng cơ!”
Cố Tu thành ra không thể quay về phủ Trấn Quốc công, dù đang bệnh tật vẫn phải nhận trách nhiệm điều tra vụ án đâm Cửu hoàng tử.
Lục Thanh Chi còn phải chăm lo việc bên nhà của nàng, Cố Tân Ninh lại đang mang hai, Thẩm Tinh Ngữ đã bảo hai người bọn họ về nghỉ sớm.
Mặt trời dần ngả về phía tây, Tào thị ngồi xổm dưới đất đếm kiến, hôm nay bà tự nhận mình là em bé!
Thẩm Tinh Ngữ ngồi ở hành lang, một tay chống cằm, một tay vịn lên thành ghế, trong tay cầm một quả nho hồi lâu không ăn, ánh mắt ngơ ngác nhìn về phía cửa, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Nương tử, hôm nay ngài có tâm sự gì sao? Nô nhìn thấy ngài cả ngày hôm nay có chút không yên”, Lục Kiều hỏi.
Thẩm Tinh Ngữ tỉnh táo lại: “Không có”
Lục Kiều lại hỏi: “Buổi tối ngài muốn ăn cái gì để nô đi bảo phòng bếp chuẩn bị?”
Thẩm Tinh Ngữ do dự một chút: “Tuỳ tiện đi”
“Để nô tự lên thực đơn, nhắc tới, tối nay chắc gia cũng quay về”, Lục Kiều thấp giọng: “Phải nói phòng bếp chuẩn bị nhiều một chút, tuy nói quốc tang không thể ăn mặn, nhưng cũng phải làm nhiều món chay bổ dưỡng mới được”
Thẩm Tinh Ngữ liếc nhìn về phía cửa, kéo chiếc mạng đang rũ xuống lên, che mặt lại.
Nàng chợt cảm thấy có chút vui mừng vì mình vẫn đeo mạng, không tháo xuống.
Cố Tu không quay về, nàng đợi đến giờ Tuất, Cố Tu không xuất hiện, hơn nữa, 3 ngày sau đó cũng không thấy bóng dáng hắn đâu.
Trong lòng Thẩm Tinh Ngữ thoáng buồn bực, hắn vẫn giống như trước kia, trong lòng hắn, mình vĩnh viễn không đứng ở vị trí thứ nhất.
Nhưng rất nhanh nàng đã thả lỏng, trông nom Tào thị như bình thường, chẳng qua nàng có lãnh đạm hơn so với trước.
Lăng tẩm hoàng đế vốn là chuyện vô cùng bí mật, thợ xây cất lăng tẩm phần lớn đều bị giam giữ cả đời cho đến lúc chết. Nói về gia thất, họ chủ yếu là cô nhi, không có quan hệ gia đình, tên ám sát cũng là cô độc, chết đi một cái, mọi đầu mối đều đứt gãy.
Quan hệ của Tam hoàng tử trong triều đình rất sâu và rộng, không thể tuỳ tiện hạ ngục khi không có chứng cớ, Cửu hoàng tử lại nhất quyết bắt phải làm, không có chứng cứ, Cố Tu buộc phải bắt đầu từ người của Cửu hoàng tử trước. Đây không phải là chuyện dễ dàng, Cố Tu hai mắt đỏ như máu, cuối cùng cũng bước về phủ Trấn Quốc công, vào sân của Tào thị đầu tiên.
Nắng chiều chiếu xuống, áng mây mỏng cuối chân trời cuộn lại như cánh hoa đào, vượt qua hàng trúc xanh ở hành lang, nhìn thấy Thẩm Tinh Ngữ đang chơi đá cầu với bà: “231 232…”
Tào thị đang ngồi xổm, ngước đầu vỗ tay đếm.
Thẩm Tinh Ngữ biết nhiều chiêu trò, thân hình nhỏ nhắn linh động, lúc nhấc chân nhảy lên, vạt váy tung bay như sóng, đôi mắt trong veo, tiếng cười như chuông bạc, làn gió êm ái vuốt ve gương mặt, cả thế giới như dừng lại, Cố Tu mê luyến đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm vào thân ảnh kia.
Thẩm Tinh Ngữ xoay người đá một cái, ánh mắt nhìn sang thấy Cố Tu đứng đó, quả cầu bay trên không, rơi xuống đất.
“A! Sao lại rớt rồi!”
Ánh mắt hai người chạm nhau, không ai lên tiếng, chỉ có Tào thị tiếc rẻ thốt lên, đứng dậy nhặt cầu.
Cuối cùng Cố Tu cũng bước chân đi tới: “Mẫu thân mấy ngày nay có gây phiền toái cho nàng không?”
Thẩm Tinh Ngữ: “Cố phu nhân bây giờ rất ngoan, ta thấy bà hiện tại rất tốt”
Cố Tu bị ba chữ “Cố phu nhân” làm cho sửng sốt, Tào thị cầm quả cầu trên tay, cười tươi tắn: “Đúng vậy, ta là đứa trẻ rất ngoan, rất nghe lời”
Cố Tu: “…”
Thẩm Tinh Ngữ thấy đáy mắt hắn đầy vẻ mệt mỏi: “Đã mấy ngày không được nghỉ ngơi rồi? Đi nghỉ sớm đi”
Cố Tu dĩ nhiên mệt mỏi, nhưng nơi này khiến hắn thấy yên bình: “Nghỉ ngơi rồi”
Lúng túng yên lặng, Song Thuỵ nhanh nhẹn nói: “Gia, nương tử, cơm đã chuẩn bị xong, hay là đi dùng bữa đi”
Cố Tu nhìn Thẩm Tinh Ngữ mong đợi, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, Thẩm Tinh Ngữ nói trước: “Trong phủ còn có chuyện, phải về trước”
Nàng khom người: “Đại nhân, ta xin cáo lui”
Lời của Cố Tu đến miệng rồi lại nuốt trở về, không tự chủ lùi về sau một bước, Thẩm Tinh Ngữ không nhìn hắn, rũ mắt lui về sau, xoay người rời đi.
“Ngày mai nàng lại đến chứ?” Cố Tu phía sau nói: “Ta nghe nói, mẫu thân tạm thời không thể xa được nàng”
“Ta sẽ tới”, Thẩm Tinh Ngữ nói: “Cố phu nhân vì ta mà mới bị như vậy, ta đương nhiên không thể bỏ mặc”
Hoá ra chỉ là vì ân nghĩa.
Hôm sau, Thẩm Tinh Ngữ ra khỏi phủ, trên đường đặc biệt đông, xe ngựa đi rất chậm.
“Có chuyện gì vậy? Sao hôm nay trên đường có nhiều người thế?”
Phu xe trả lời: “Ngài không biết à, hôm qua quan phủ ra một cáo thị, nói thân vương hôm nay xử chém, hình như trong phủ hắn lén nuôi quân binh, đâu như 500 người”
Ngón tay Thẩm Tinh Ngữ cuộn một lọn tóc, không mấy quan tâm đến những phân tranh trong triều đình, cũng không thích xem loại náo nhiệt này, buông rèm xuống, đột nhiên trong đầu loé lên, bàn tay cầm ly trà chợt cứng đờ.
Duệ bối tử kia cũng phạm tội nuôi binh phải chém đầu sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT