Tào thị kinh hoàng ngất đi, Thẩm Tinh Ngữ cùng Song Thuỵ đỡ bà lên xe ngựa.

Máu tràn ra, thấm ướt đế giày, mùi máu tanh nồng nặc bay trong không khí, có người sợ hãi hét lên.

Cửu hoàng tử kinh ngạc nhìn chằm chằm khối máu thịt trên mặt đất, không nghe, không nhìn, không ngửi thấy gì cả, tất cả mọi thứ như hư ảo.

Người cứng đờ như một bức tượng, con ngươi cũng không chuyển động.

Một người sao có thể chảy nhiều máu như vậy?

Nàng có chết không?

Nội quan biết Cửu hoàng tử, cho đến lúc này hắn vẫn không thật lòng muốn giết Thịnh Như Nguyệt: “Điện hạ, ngài nén bi thương”

Nội quan vừa nói vừa khom lưng tiến lên, định lấy áo choàng phủ lên người Thịnh Như Nguyệt.

“Để cô”

Cửu hoàng tử chặn nội quan lại, tự mình tiến lên, khuỵu chân ngồi xuống, ngón trỏ run rẩy đặt trước mũi nàng.

Chỉ hơi có một tí gió lay động.

Cửu hoàng tử nhắm mắt, cởi áo khoác trên người, đắp lên người nàng, phân phó nội quan: “Thái tử phi Thịnh thị không may mắc bệnh, đột ngột qua đời, dùng lễ hậu táng của Thái tử phi”

Nội quan ngoắc tay, cấm quân lập tức đem người xuống, đổ nước cọ rửa vết máu, trong chốc lát, chỉ còn lại một vệt nước, cuốn trong gió đêm.

Viên Tâm bẩm báo: “Điện hạ, còn tiểu… nhi tử của Thái tử phi phải xử lý thế nào, vẫn còn chờ mệnh lệnh của ngài”

Cửu hoàng tử bảo Viên Tâm dẫn đường, trong một gian phòng nhỏ nhìn thấy Đường Tông.

“Điện hạ!” Ninh Tửu ôm Đường Tông quỳ xuống: “Tiểu hoàng tử là hài tử của ngài.

“Nương nương hận phế Thái tử tận xương, cả đời ngài ấy bị huỷ trong tay hắn, làm sao có thể sinh con cho hắn.

“Nương nương đã sớm phá bỏ hài tử của hắn, tiểu hoàng tử không phải sinh đúng tháng, mới bảy tháng đã thúc sinh sớm, những cái này Phục thái y đều biết.

“Tâm nguyện duy nhất của nương nương lúc lâm chung là ngài có thể bỏ qua cho tiểu hoàng tử, nàng không muốn ở dưới đất nhìn thấy cha giết con.

“Đây là lệnh bài sai khiến Huyền vũ vệ, nương nương nói, các ám vệ này sau này thuộc về điện hạ”

“Cha… cha…”

Đường Tông không biết mẫu thân đã qua đời, đi còn chưa vững, lảo đảo từng bước, vấp một cái té ngã trên mặt đất, khóc oa lên một tiếng, đôi má phúng phính cũng lắc lư theo.

Bàn tay nhỏ mũm mĩm hướng về phía Cửu hoàng tử: “Cha…”

Cửu hoàng tử hai tay lên che mặt, chà xát khuôn mặt một hồi, một lúc lâu mới buông xuống, giọng khô khốc: “Người đâu,

“Hoàng trưởng tôn Đường Tông từ nhỏ đã yếu ớt bệnh tật, bất hạnh lây bệnh hiểm của mẫu thân… theo mẫu cùng nhau hậu táng”

Ninh Tửu con ngươi co rút: “Điện hạ, ngài không thể như vậy đối với nương nương, nàng đã giao ám vệ ra rồi.

“Đây là tâm nguyện cuối cùng của nàng”

Cửu hoàng tử liếc nhìn Đường Tông: “Cung nhân hầu hạ không tốt, tất cả cung nhân nhũ mẫu, toàn bộ chôn theo”

“Điện hạ!”

“Điện hạ!”

“Cha…”

Cửu hoàng tử xoay người, bỏ lại đằng sau tiếng hét của Ninh Tửu và Đường Tông, sẽ có thuộc hạ xử lý hết thảy.

Cửu hoàng tử nắm chặt mái hiên cửa sổ, người như bức tượng, ngửa đầu nhìn trời đêm, tối nay trời đầy sao, trăng giữa tháng tròn vành vạnh,

Trong sương phòng bỗng vang lên tiếng khóc, nội quan rùng mình, không đành lòng nói: “Điện hạ, nơi này đã có Viên đại nhân, ngài trở về Đông cung đi”

Ngón tay Cửu hoàng tử lau giọt lệ ở khoé mắt: “Cố đại nhân sao rồi?”

“Cố đại nhân bị ngoại thương, đang hôn mê, được Viên đại nhân sai người đưa về rồi”

Cửu hoàng tử nói: “Xuống đường ngầm nhìn một chút”

“Nô nghe nha dịch nói, lối đi rất nhỏ hẹp, thông vào đến cung điện, điện hạ tôn quý, không cần phải khổ sở như vậy”

“Bớt nói nhảm, dẫn đường”

Cửu hoàng tử đi theo lối đi hẹp, bước từng bậc xuống địa đạo, bên dưới đã trống rỗng, hắn theo con đường đi vòng quanh cung điện một vòng, quay lại chỗ Thịnh Như Nguyệt đã nhảy xuống, trầm mặc đứng yên thật lâu.

- --

Phủ Trấn Quốc công.

Tào thị chứng kiến Thịnh Như Nguyệt nhảy từ trên lầu xuống, bị kích thích không nhẹ, trên đường nóng sốt mê sảng, nắm chặt tay Thẩm Tinh Ngữ không buông, như thể coi nàng là Thịnh Như Nguyệt, mơ mơ màng màng: “Như Nguyệt… đừng đi”

Thẩm Tinh Ngữ thử mấy lần không rút được tay ra, đành giao Cố Tu cho Song Thuỵ, tự mình chăm sóc, an ui Tào thị: “Di mẫu, ta không đi, ngài cứ yên tâm ngủ”

Thẩm Tinh Ngữ trấn an một hồi bà mới chịu nằm xuống. Bạch đại phu chẩn mạch, sắc mặt ngưng trọng: “Bị kích thích quá lớn, tình hình không quá lạc quan, sợ phải chuẩn bị tinh thần điều dưỡng lâu dài.

“Trước mắt ta kê một phương thuốc tĩnh tâm an thần”

“Ngài mau viết, rồi đi qua xem thế tử gia thế nào, có kết quả thì báo lại cho ta”

Bạch đại phu lĩnh mệnh, ra ngoài kê toa, dặn dò tỳ tử cẩn thận rồi rời đi, Thẩm Tinh Ngữ quay đầu liếc nhìn Tào thị, thấy bà nhắm mắt, định từ từ rút tay ra đứng lên, không ngờ Tào thị lập tức mở mắt, sợ hãi khóc lớn: “Đừng đi… đừng nhảy lầu”

Thẩm Tinh Ngữ đành phải ở lại trấn an bà, thử mấy lần thì phát hiện ra, dù có đang ngủ sâu đến đâu, chỉ cần nàng rút tay ra, Tào thị sẽ bật tung dậy, Thẩm Tinh Ngữ không còn cách nào khác đành phải ở lại.

Qua một lúc lâu, Lục Kiều bưng chén thuốc đi tới, Thẩm Tinh Ngữ đỡ bà ngồi dậy, cho bà dựa lưng vào mình, uống từng thìa thuốc rồi nằm xuống.

Thẩm Tinh Ngữ thấy Bạch đại phu đi lâu như vậy vẫn chưa trở lại, trái tim luôn treo trên đầu hốt hoảng.

Cố Tu rõ ràng có võ công, vì sao lại để cho những ám vệ kia đánh? Bị người khi dễ mà không hoàn thủ không phải là tính tình của hắn.

Thời điểm hắn hôn mê, sắc mặt đã tái nhợt, chẳng lẽ Thịnh Như Nguyệt đã động tay chân, làm cái gì với hắn?

“Ngươi đi chính viện nhìn gia một chút, nói cho ta xem bệnh tình thế nào”

Lục Kiều nhận lệnh rời đi, Thẩm Tinh Ngữ dùng bàn tay còn lại phiền não bóp bóp mi tâm.

Chợt một bàn tay bóp chặt cổ nàng, ấn nàng ngã xuống giường, Thẩm Tinh Ngữ trợn mắt, Tào thị đang nhe răng, trợn mắt oán hận nhìn nàng, giống như quỷ bò ra từ địa ngục, mu bàn tay nổi lên gân xanh, bóp chặt lấy cổ nàng:

“Tại sao ca ca ngươi chết, ngươi lại sống… có phải ngươi khắc hắn hay không… trên người ngươi có dòng máu bẩn thỉu của Cố Tử Trực, ngươi cũng đáng ghét giống như hắn… ngươi đáng chết giống hắn… tại sao người chết không phải ngươi… ngươi chết đi, Duyệt nhi có thể trở lại… ngươi đi chết đi…”

Chính phòng.

Cây châm nhỏ dài chín tấc xuyên qua da thịt đến tận xương, trên lòng bàn tay, cánh tay, lồng ngực có tất cả 47 cây kim, Bạch đại phu cắm cây kim cuối cùng vào mi tâm, Cố Tu đang nằm trên giường mi mắt động hai cái, từ từ tỉnh lại, quét mắt nhìn một vòng.

“Nàng có sao không?”

Song Thuỵ mất một lúc mới phản ứng được, hôm nay thiếu phu nhân không còn là thiếu phu nhân, thế tử gia không biết xưng hô thế nào, nên đã dùng từ “nàng”

“Thiếu phu nhân không sao”, Song Thuỵ do dự một chút nhưng vẫn gọi như vậy, thấy Cố Tu không có ý trách mắng, lại nói: “Là phu nhân ngất đi, thiếu phu nhân đang chăm sóc”

Cố Tu nhắm mắt lại, không quan tâm bất kỳ chuyện gì, ánh nến chiếu vào khuôn mặt tái nhợt, tạo thành một thứ ánh sáng trong suốt vỡ vụn.

Song Thuỵ hỏi: “Đại phu, gia chẳng qua chỉ là ngoại thương, nếu là như trước đây, ngay cả thuốc cũng không cần uống, tại sao lại ngất lâu như vậy?”

Bạch đại phu thu kim về: “Ngài cũng nói, đó là trước kia, loại tình dược này có dược tính vô cùng mạnh, cũng nhờ đại nhân tập võ nhiều năm, gân cốt mạnh mẽ, nếu là người bình thường thì đã sớm chết rồi.

“Có thể sống sót đã là một chuyện may mắn, loại ngoại thương này, người bình thường có thể chịu được, đại nhân, ngài vạn lần không thể lặp lại, vất vả bao nhiêu ngày mới dưỡng được một chút khí lực, đây là không muốn sống nữa sao”

Nói xong, gã sai vặt bưng chén thuốc đi vào, Cố Tu chống tay ngồi dậy trên giường, Song Thuỵ thấy hắn chật vật, đưa tay định đỡ, lại bị đẩy ra, tự mình ngồi dậy, giơ tay đón chén thuốc. Tên sai vặt vừa buông tay, nước thuốc đen thẫm trong chén nghiêng ngả trào ra tay hắn, rơi xuống đất.

Cố Tu cầm chén một lúc rồi lại nằm xuống.

Lục Kiều đi vào, Song Thuỵ đang dùng khăn lau nước thuốc trên mặt đất, Bạch đại phu dọn dẹp hòm thuốc, Cố Tu vùi đầu trong chăn gấm, một cánh tay rũ xuống mép giường, tay áo vén lên cùi chỏ, lộ ra một đoạn cánh tay gầy gò hết sức yếu ớt.

“Gia, phu nhân bên kia uống thuốc ngủ rồi”

Trong chăn chỉ khẽ lay động rất nhẹ.

Lục Kiều thấy không bị ra lệnh gì, đi tới gần Bạch đại phu đang dọn đồ, thấp giọng: “Thiếu phu nhân đang đợi ngài tới báo về tình trạng bệnh của gia”

Chiếc chăn trên mặt mở ra, Cố Tu ra lệnh cho Bạch đại phu: “Đừng nói cho nàng,

“Ngươi chỉ cần nói ta không sao.

“Nếu nàng hỏi ta vì sao yếu đi… ngươi chỉ nói ta trúng độc, đang tìm thuốc giải”

- --

“Phu nhân!”

Lục Kiều từ xa ngoài hành lang nghe tiếng động, thấy không ổn, cùng Bạch đại phu bước vào trong nhà, thấy Tào thị đang đè Thẩm Tinh Ngữ xuống, bóp cổ nàng, Bạch đại phu cắm một cây kim lên đỉnh đầu bà, Tào thị mềm người ngã xuống.

Bạch đại phu thuận tay chẩn mạch cho Tào thị: “Điều dưỡng đã bao nhiêu lâu mới được như vậy, không biết lần này phải mất mấy năm mới tốt lên được”

Thẩm Tinh Ngữ ôm cổ nôn khan một hồi mới thuận khí, kéo tay áo đại phu hỏi: “Bà, trước kia bà đã làm những chuyện này chưa?”

Bạch đại phu: “Bệnh nhân tự nhiên sẽ phát bệnh”

“Đối với người nào thì bà sẽ phát bệnh này?” Thấy bộ dạng Bạch đại phu yên lặng không thể nói, Thẩm Tinh Ngữ nhìn về phía Lục Kiều: “Ngươi nói, bà đối với ai thì sẽ phát loại bệnh này?”

Nàng nhớ, trước kia Thịnh Như Nguyệt có mơ hồ nói qua, Tào thị lúc trẻ bị thiếp thất hại mất nhi tử, bà không chỉ giận cá chém thớt lên Cố Tu, còn làm cho duyên phận mẫu tử giữa bà và Cố Tu trở nên hết sức nhạt nhoà, cho dù về sau mọi thứ theo thời gian phai dần đi, giữa hai người vẫn luôn có ngăn cách.

Theo nàng quan sát, mấy hài tử của Tào thị đều có quan hệ mẫu tử rất mờ nhạt.

Nhưng với Cố Tu dường như phức tạp và sâu sắc nhất, giữa hắn cùng Tào thị rõ ràng có rạn nứt.

Toàn bộ phủ Trấn Quốc công đối với bệnh tình trước đây của Tào thị đều kín như bưng, Lục Kiều cũng chỉ trả lời: “Chính là bị bệnh thì sẽ phát ra thôi”

Thẩm Tinh Ngữ biết nàng khó mà tìm hiểu được, bèn quay lại hỏi thương thế của Cố Tu, biết hắn không việc gì mới thoáng yên tâm.

“Ngài biết tại sao hắn không dùng võ công không?”

Bạch đại phu nói theo phân phó của Cố Tu: “Hắn trúng kế của người khác, bị trúng độc, vẫn đang tìm thuốc giải, tạm thời không thể sử dụng”

Hoá ra là như vậy, Thẩm Tinh Ngữ kiên nhẫn đợi Bạch đại phu bắt mạch lần nữa cho Tào thị, kê đơn thuốc, rời đi, lúc này mới hỏi Lục Kiều:

“Ngươi nói cho ta, bệnh này của phu nhân đã từng phát tác với thế tử gia chưa?

“Khi đó hắn bao lớn?”

Lục Kiều mím môi: “Nếu ngài quan tâm gia, ngài sẽ muốn đi gặp gia, sao không trực tiếp hỏi hắn?”

Thẩm Tinh Ngữ rũ mắt xuống, mím môi không nói lời nào.

“Ngài còn không biết, trước kia trong phòng này có Tử Uyển thành thân, mang thai đứa nhỏ, tháng trước vì khó sinh mà qua đời, hài tử cũng không giữ được, chúng ta quyên góp tiền cho nàng, ở viện tử này, ngài đi đầu tiên, rồi đến Đan Quế, A Điều, giờ đây nghĩ lại, thật giống như ngày hôm đó ngài đưa bọn ta đi chơi,

“Khi đó thật tốt biết bao”

Thẩm Tinh Ngữ rũ mắt suy nghĩ một lúc, không lên tiếng, cuối cùng đi tới chính phòng.

“Có chuyện gì?

“Nàng đứng ở bên ngoài nói đi”

Giọng Cố Tu xuyên qua bình phong hoa điểu truyền tới, Thẩm Tinh Ngữ thấy hắn chủ động để cho mình đứng bên ngoài nói chuyện, sự lúng túng tự nhiên được giảm bớt rất nhiều, mím môi nói: “Đa tạ ngươi lúc trước đã che chở cho ta.

“Ta muốn tới xem một chút, ngươi có khoẻ không?”

“Không sao”

“Ngươi bị trúng độc, tạm thời không có võ công à?”

“Giải dược cũng đã có rồi, mấy hôm nữa sẽ ổn”

“Vậy thì tốt”

“Giờ không còn sớm nữa, ta sai người đưa nàng trở về”

“Vậy cũng tốt”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play