“Ngươi đã biết chuyện này từ trước phải không?

Cửu hoàng tử cả đời chưa bao giờ chịu nhục nhã như vậy, tạisao lại chọn phế Thái tử?

Hắn cùng phế Thái tử cả đời là cừu địch, những năm sống trên lưỡi đao kia, hắn đều phải tranh đấu sống chết, vậy mà thê tử hắn cưới hỏi đàng hoàng, nâng niu trong lòng bàn tay lại cùng tên kia cấu kết!

Cửu hoàng tử hận!

Lửa hận hừng hực trong lòng hắn, cần tìm chỗ phát tiết!

“Những năm này ngươi luôn không hợp với Như Nguyệt, ta vốn cho là vì phu nhân ngươi.

“Ngươi đã sớm biết, vậy mà vẫn để cô cắm cái sừng lớn như vậy ở trên đầu?

“Ngươi phụ lòng cô!”

Bên hiên cửa sổ, Cố Tu vô lực đặt tay lên xe lăn, thanh âm lộ vẻ yếu ớt bệnh tật: “Điện hạ, ngài cũng đã nói, ta với nàng bất hoà đã lâu.

“Nếu ta sớm biết, làm sao ta để nàng ta ngang nhiên ngày ngày ngồi vững vàng ở vị trí Thái tử phi?

“Vị trí hoàng hậu cũng đã gần ngay trước mắt, thần đây không phải tự tìm cái chết sao?”

Cửu hoàng tử vung ống tay áo, một cái bình trên bàn rơi xuống đất vỡ vụn:

“Ngươi có dám nói ngươi đã sớm hoài nghi, tại sao không chịu nói ra?

“Ngươi là người cô tín nhiệm nhất!”

Hắn đương nhiên không vì mấy câu nói kia của Duệ bối tử mà nghi ngờ thê tử của mình, phong toả cung điện.

“Ngươi nếu không phải đã sớm biết được, vì sao có thể đoán được trong lòng Như Nguyệt chắc chắn sẽ trúng kế?

“Vì sao ba năm trước đột nhiên ngươi cử Du trắc phi tới?”

“Điện hạ”, Cố Tu không chớp mắt, đối diện với cái nhìn sắc bén của Cửu hoàng tử: “Nếu ta không phải dốc hết sức lực cho ngài, hôm nay ngài sẽ vĩnh viễn không biết được chuyện này”

Nếu hắn nguyện ý mắt nhắm mắt mở, chuyện này vĩnh viễn không bao giờ được làm rõ, Cố gia có thể có được vinh quang vô thượng.

“Ngài không nên nghi ngờ thần”

Cùi chỏ Cố Tu chống lên xe lăn, ho khan không ngừng, ho đến mức muốn bắn cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài, chiếc chăn mỏng phủ trên đùi trượt xuống, rơi xuống đất.

Bây giờ mới cuối tháng ba, Cố Tu còn khoác thêm một áo khoác thật dày, hắn vốn là người mạnh mẽ, cho dù là mùa đông, Cửu hoàng tử chưa từng thấy hắn phải mặc áo khoác như thế.

“Thôi, nàng là nàng, ngươi là ngươi.

“Cô lệnh cho thái y tới bắt mạch cho ngươi, ngươi nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt, nếu không cấm cung này cô có thể giao cho ai?”

- --

“Bổn cung phải vào trong điện thu thập một ít đồ”, Thịnh Như Nguyệt nói.

Cấm quân áp tải đương nhiên không đồng ý: “Điện hạ có lệnh, phải đưa ngài đi Lãnh hương uyển, mời nương nương, đừng làm khó dễ thuộc hạ”

Thịnh Như Nguyệt tát cho thị vệ kia một cái: “Bổn cung cùng điện hạ có một chút xích mích, điện hạ chỉ đang bực bội thôi”

Nàng ưu nhã tôn quý vẫy vẫy bàn tay có chút đỏ, sắc bén trừng những thị vệ này: “Bổn cung là Thái tử phi của Đại Khánh, là chính cung, là thân mẫu của hoàng trưởng tôn!

“Há phải cho các ngươi chà đạp!

“Bổn cung bây giờ chỉ vào Dao quang điện lấy một ít đồ thường dùng, điện hạ còn chưa nói gì, các ngươi cho rằng ngươi là ai?"

Thị vệ cúi mặt, không dám cản trở nữa.

Thịnh Như Nguyệt bước chân vào Đông cung, Tào thị đã sớm gấp như kiến bò trên chảo nóng, ở trong sân đi tới đi lui, nhìn thấy Thịnh Như Nguyệt, nước mắt lập tức rơi xuống: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

“Có phải vì Thẩm Tinh Ngữ không?” làm sao nàng ta vừa trở lại, cuộc sống lại mất đi sự yên tĩnh?

Thịnh Như Nguyệt cả đời đều không mong Tào thị biết được chuyện này, chỉ nói: “Di mẫu, người đừng hỏi, ta đã quen cuộc sống cẩm y ngọc thực, bây giờ phải đi Lãnh hương uyển nên muốn mang theo một số thứ”

Tào thị lau nước mắt: “Aiz, để di mẫu đi dọn đồ cho con”

Mượn lúc cung nga thu dọn đồ đạc, Ninh Tửu mang tin tức dò xét được báo cho Thịnh Như Nguyệt: “Kỳ Vận cô nương đã bị bắt vào Thận hình ty, sợ là bị dụng hình”

Thịnh Như Nguyệt không lo lắng chuyện Kỳ Vận bán đứng mình, mệnh của nàng ta là do nàng cho, tuyệt đối sẽ không có chuyện đó.

Nếu không nàng đã không cho phép một người biết nhiều chuyện của nàng như vậy mà còn sống.

“Ngươi bảo nhũ mẫu mang tiểu hoàng tử tìm điện hạ…”

Ninh Tửu hiểu ý, tiểu hoàng tử mới là tiền đặt cược lớn nhất của Thịnh Như Nguyệt.

Bên này, Tưởng thái y chẩn mạch xong, nhũ mẫu ôm tiểu hoàng tử khóc không ngừng đi vào: “Điện hạ, tiểu hoàng tử khóc nháo không dứt, cứ luôn miệng đòi ngài”

Ai đối với hài tử đầu tiên của mình cũng luôn mềm lòng, Đường Tông mới hơn 2 tuổi, đúng là lúc đáng yêu nhất, giọng non nớt nghẹn ngào: “Cha…”

Thấy hài tử khóc, cuối cùng Cửu hoàng tử cũng không thờ ơ được.

Lúc Cố Tu ngồi xe lăn đi ra, tiểu hoàng tử đã ngồi trên đùi Cửu hoàng tử, lắc lắc con hổ vải, môi cười rất nhạt.

Cố Tu nói: “Điện hạ đã nghĩ xong cách xử lý Thái tử phi chưa?”

Cửu hoàng tử nhìn tiểu oa nhi, ánh mắt nguội xuống: “Nàng rốt cuộc cũng là mẫu thân của hài tử… cũng không phải tự nguyện làm…”

Cố Tu nói: “Thượng Quan thị từng bỏ rất nhiều tiền để bồi dưỡng một đội ám vệ có thân thủ đứng đầu, gọi là Huyền vũ vệ. Nghe nói các ám vệ này đều có võ công cực cao, có thể lấy một địch mười, hành tung vô cùng bí ẩn, có thể lấy đầu người dễ như trong túi.

“Năm đó thần cùng điện hạ gặp mai phục, phế Thái tử sử dụng đúng lực lượng này.

“Rất kỳ quái, dù là phế Thái tử gặp chuyện hay là Thượng quan bị chia cắt, thậm chí bất kỳ một người nào của Thượng quan gia, cũng không động tới đội ngũ này.

“Thần truy xét ba năm, không có bất kỳ bóng dáng nào.

“Đội ngũ này giống như cứ thế biến mất, điện hạ, ngài không cảm thấy kỳ quái sao?”

Tiểu oa nhi nắm ngón tay của hắn cho vào miệng mút, Cửu hoàng tử bị liếm, bất giác cong môi, ngẩng đầu lên hỏi: “Ngươi muốn nói cái gì?”

Cố Tu liếc Đường Tông một cái: “Đội ngũ này ở trong bóng tối, mãi là một tai hoạ ngầm, thần phải xin ngài một món đồ để kiểm chứng đội ngũ này một chút”

Cửu hoàng tử liếc Cố Tu một cái từ trên xuống dưới, sắc mặt hắn tái nhợt yếu ớt, lộ ra một vẻ bệnh tật, ngự y vừa kết luận, kinh mạch hắn đã bị tổn thương, không thể vận dụng võ công, bây giờ một hán tử bình thường cũng có thể đánh ngã hắn.

Nhưng hắn vẫn như trước biết rõ hết thảy, nắm cục diện trong tay.

“Ngươi muốn cô đưa cái gì?”

Cố Tu chớp mắt: “Một bình rượu độc.

“Để xem điện hạ có nỡ buông bỏ hay không”

Con ngươi Cửu hoàng tử co rút một cái, sờ đầu hài tử, buồn bã: “Nàng rốt cuộc cũng là mẫu thân của hài tử…” Tuy có thể hận, cũng không đáng tội chết.

- --

Tào thị đương nhiên không thể làm ngơ Thịnh Như Nguyệt, nhìn thấy Thịnh Như Nguyệt vào lãnh cung, bà lau nước mắt, chuẩn bị đi tìm Cố Tu.

Mấy năm nay Cố Tu đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với bà, Tào thị dù là phu nhân trong phủ nhưng cũng không biết hành tung của Cố Tu, bà liền định đi đến chờ ở cổng phủ Trấn Quốc công.

Dù bà hôm nay có chết, cũng phải ngăn không cho Cố Tu phát điên lần nữa!

Hắn vì nữ nhân kia mà lục thân cũng không nhận!

Trên đường đến phủ Trấn Quốc công, xe ngựa đột nhiên dừng lại, Tào thị vén rèm, vừa lúc nhìn thấy Thẩm Tinh Ngữ từ trên xe bước xuống.

Bà giận không có chỗ phát tiết!

Quăng rèm sang một bên, cắn răng xông đến, tát thẳng vào mặt Thẩm Tinh Ngữ: “Sao ngươi ác độc như vậy, sao cứ phải đưa Như Nguyệt vào chỗ chết?”

Thẩm Tinh Ngữ giơ tay, dễ dàng bắt được cổ tay bà: “Người rốt cuộc là mẫu thân của ai?

“Cố Tu mới là con ruột của ngài!

“Ngài cho rằng nàng chỉ là tiểu cô nương quản lý công quỹ của phủ, mỗi ngày bông đùa vài câu thôi à?

“Tỉnh lại đi!

“Thịnh Như Nguyệt liên luỵ cả nhà ngài, ngài còn ở đây che chở cho nàng ta, ngài có đầu óc không?”

“Ngươi là ngậm máu phun người”, Tào thị nói: “Nếu như không phải vì ngươi, Tu nhi sẽ không trở nên cô độc, nhà chúng ta sẽ không có nhiều mâu thuẫn như vậy”

“Ở trong lòng bà, Thịnh Như Nguyệt là ngàn tốt vạn tốt, còn ta chính là khắp nơi tâm cơ”, Thẩm Tinh Ngữ cười: “Vậy ta tới để cho bà nhìn một chút, mặt mũi thực của thân nữ mà bà nuôi như nữ nhi ruột thịt là như thế nào.

“Nếu bà dám, đi cùng ta, nhìn một chút xem dưỡng nữ ôn nhu hiền lành khôn khéo hiểu chuyện trong lòng bà đã dùng thủ đoạn gì để đối phó với ta!”

- --

Thịnh Như Nguyệt có ám vệ trong tay, mặc dù ở lãnh cung, quần áo đồ ăn không thiếu đã đành, tin tức bên ngoài cũng dễ dàng lấy được, hơn nữa còn thuận lợi truyền lệnh cho Ninh Tửu.

Cửu hoàng tử giận dữ với nàng, giận cá chém thớt lên người Đường Tông, dù nàng đã lênh cho nhũ mẫu làm cho tiểu hoàng tử nhiễm lạnh, phát sốt, Cửu hoàng tử vẫn không nhìn lấy một cái.

Nàng dùng rất nhiều vàng để nhờ người mang cho Cửu hoàng tử đồng tâm kết trước đây hắn đưa cho nàng, Cửu hoàng tử trả lại ngọc bội vỡ nát, thậm chí đuổi luôn thỉnh cầu để nàng được chiếu cố tiểu hoàng tử.

Có thể nói hết sức vô tình!

Điều khiến nàng sụp đổ nhất là hoàng đế đang mắc bệnh nan y đã biết chuyện này, đang thương nghị với lục các phế danh tiếng Thái tử phi của nàng.

Tiếp tục như vậy, nàng cùng Tông nhi còn hy vọng gì được nữa.

Cửu hoàng tử sao có thể tuyệt tình với nàng như vậy? Nàng xé rách tờ mật tin, đập vỡ chung trà thì nghe thấy tiếng mở cửa.

Cửa lãnh cung vốn không được mở, mọi thứ cơm ăn áo mặc đều được đưa vào từ cửa ngách, nàng nhìn ra, Cố Tu mặc một thân thường y màu trắng đang chậm rãi đi tới.

Đi sau hắn là một viên quan nội thị, đầu hơi cúi, trong tay bưng một cái mâm, bên trên là một bình rượu ngọc.

Thịnh Như Nguyệt lui về sau một bước, Cố Tu từng bước đi tới, vén vạt áo, bước qua bậc cửa đi vào trong:

“Biểu muội,

“Biểu ca tới đưa ngươi một bước”

Thịnh Như Nguyệt vô lực ngã ngồi trên giường, run rẩy nhìn Cố Tu: “Biểu ca, lòng dạ ngươi thật độc ác.

“Ngươi là tới giết ta?” với sự hiểu biết của nàng về Cửu hoàng tử, Cửu hoàng tử không thể nào tuyệt tình như vậy.

Thậm chí về lâu dài, còn có thể bỏ qua chuyện này.

Cố Tu vén vạt áo lên ngồi xuống: “Ngươi không nên động đến tẩu tử của ngươi”

“Biểu ca, người không nên là cái dạng này”, Thịnh Như Nguyệt nói: “Chúng ta kết minh là thích hợp nhất.

“Nàng ta với ngươi căn bản là không cùng một loại người, tới bây giờ ta cũng không nghĩ đến chuyện muốn giết nàng, là do nàng không phân rõ nặng nhẹ, chỉ là một cái tỳ tử, vì sao nàng cắn ta mãi không buông?

“Ta là biểu muội của ngươi, ngươi bỏ qua cho ta, ta bảo đảm ngươi cả đời vinh hoa phú quý, có gì không tốt?

“Địa vị cực cao mới là cái ngươi nên theo đuổi”

Cố Tu: “Ngươi đã vượt qua ranh giới cuối cùng của ta.

“Không ai có thể động đến phu nhân của ta!

“Chính ngươi uống đi, cũng coi như giữ được tôn nghiêm cuối cùng của ngươi”

Cố Tu tự mình nhấc bình rượu ngọc tới, nâng lên rót vào trong ly, cung nhân khom người, bưng tới trước mặt Thịnh Như Nguyệt.

Rượu lóng lánh chiếu vào mắt nàng, Thịnh Như Nguyệt bất giác cong môi cười: “Biểu ca, ngươi thật không hiểu ta,

“Ta sẽ không chọn cái chết.

“Người chết rồi thì cái gì cũng mất, thứ ta mong muốn cũng không tranh được.

“Ta còn muốn tranh một thứ.

“Biểu ca, ngài mau cứu ta đi, rượu này ta không muốn uống”

Trong mắt Cố Tu tràn ngập một tầng băng sương, nhàn nhạt nói: “Ngươi cầu ta?”

“… Không, cầu cũng vô dụng.

“Nhưng là tẩu tử đang ở trong tay ta,

“Cùng ngài đấu lâu như vậy, chẳng lẽ ngay cả phương án dự phòng ta cũng không học được sao”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play