Thẩm Tinh Ngữ là nữ tử khuê các bình thường nhất, hiền lành thiện lương, cảnh máu tanh nàng từng thấy nhất là lột da nướng thỏ, săn bắt động vật.

Cho dù trải qua một số chuyện không tốt, trong lòng nàng vẫn có một ranh giới cuối cùng.

Từ đầu đến cuối, nàng không làm được việc coi mạng người như cỏ rác.

Mà Cố Tu là người nắm trong tay quyền lực, chính khách mưu mô, một câu nói của hắn có thể ảnh hưởng đến bao nhiêu mạng người.

Những nhân mạng kia, sau lưng đều là nhi tử, trượng phu, phụ thân của ai đó.

Chuyện lớn như vậy mà hắn nói bằng giọng nhẹ như không, tuỳ tiện nói ra chỉ để dỗ cho nàng vui vẻ.

Thẩm Tinh Ngữ biết rất rõ sự chênh lệch giữa nàng và hắn.

Nàng cùng hắn đã định trước không phải là cùng một loại người.

Đã không cùng một loại người, số mệnh đã định sẵn là không thể sống cùng nhau.

Đã quyết định tách ra, nàng không muốn nợ hắn ân huệ lớn như vậy, cũng không muốn nhìn thấy hắn gây ra sóng gió.

Hoặc cũng có thể đã thấy được nhân tình thế thái, như A Điều, như Tiên Dung Thái tử phi, như cha mẹ nàng, đối với những cái như chân tướng, công bằng, nàng không còn thật sự quan tâm nhiều nữa.

Đã từng là phu thê, nàng biết sự kiêu ngạo của hắn, biết cách nói thế nào để đâm thẳng vào lòng hắn: “Ta thật sự đã quên ngươi,

“Cũng không muốn trở lại bên cạnh ngươi”

Gân xanh trên mu bàn tay Cố Tu nổi lên, đáy mắt vằn đỏ, ánh mắt như dã thú, đè nén: “Ba năm trước, vì sao nàng chọn chết giả dưới nước?”

Thẩm Tinh Ngữ: “Đều là chuyện đã qua”

Cố Tu: “Có liên quan đến Như Nguyệt?

“Nàng không phải sợ, nàng chỉ cần nói ra, ta sẽ thay nàng trả thù”

Thẩm Tinh Ngữ: “Không phải,

“Ta khi đó chỉ là thấy ngươi cứu nàng trước, hai lần đều là mình bị bỏ lại, bị kích động nên muốn cho ngươi thấy hối hận”

Cố Tu mím chặt môi nhìn nàng một hồi rồi buông ra, khom lưng tìm trong ngăn kéo trên án kỷ, một lúc sau tìm ra một mảnh khăn tay trong góc, đưa cho nàng.

Là loại tơ tằm thượng hạng, có vẻ như để quá lâu nên có mùi mốc nhàn nhạt, màu sắc cũng đã cũ.

Thẩm Tinh Ngữ mở ra, một chữ “Nguyện” nằm ở giữa, mùi máu rất nhạt quanh quẩn ở chóp mũi, trên khăn còn đọng mấy giọt máu, dưới góc có thêu hoa thuỷ tiên.

“Đây là?”

Cố Tu giải thích: “Của Chử tam nương,

“Khi gian tình của nàng ta với phế Thái tử bị vạch trần, nàng chọn cách tự mình gánh chịu mọi chuyện, được ban rượu độc.

“Đây là nàng viết lúc sắp chết, cầu xin ta chuyển nó cho phế Thái tử.

“Lúc nàng ta dùng sinh mạng mình ngăn đao cho hắn, nàng biết phế Thái tử nói gì không?”

Thẩm Tinh Ngữ cau mày, nàng ban đầu còn tưởng rằng Chử tam nương bị Thái tử uy hiếp, nàng ta không giống kiểu người có thể hy sinh vì người khác.

“Nói gì?” nàng phối hợp hỏi.

“Hôm đó phế Thái tử mưu phản, trước trận chiến, ta lấy khăn tay này ra, hỏi hắn có muốn tới nhìn không”, Cố Tu kể lại lời của phế Thái tử hôm đó: “Vì ta mà chết là vinh dự của Chử tam nương, đợi ta thành công, ta sẽ cho nàng hậu táng”

Cố Tu nói: “Vô luận bất cứ lúc nào, tự làm tổn thương chính mình để khiến người khác hối hận là một việc ngu ngốc.

"Cái chết không thể làm nam nhân hối hận,

“Hy sinh cũng chưa chắc đã đổi lấy được tình yêu, trừ phi bản thân nam nhân đó có cảm tình với nàng.

“Nàng có biết nàng đã tổn thương người khác nhiều thế nào không?”

Ánh mắt như thiêu đốt rơi vào người nàng, Thẩm Tinh Ngữ giật mình, lật đật rũ mắt né tránh, ngón tay thon dài của Cố Tu nâng cằm nàng lên, lộ ra cần cổ mềm mại, buộc nàng phải nhìn thẳng vào hắn.

“Lần ám sát ta chọn Như Nguyệt bởi vì mục tiêu của thích khách là ta và Như Nguyệt, không bị chúng ta liên luỵ, khả năng an toàn của nàng rất lớn.

“Lúc ở trên thuyền, ta không biết nàng rơi xuống nước,

“Nếu biết, ta sẽ chỉ đi cứu nàng”

Hoá ra chân tướng cuối cùng là như vậy, Thẩm Tinh Ngữ lại không có cảm giác gì, cằm bị hắn bóp có chút đau, người hơi lùi về sau: “Đều đã qua rồi,

“Đều là ý nghĩ trước kia của ta, ta đã sớm không để ý”

Cố Tu khoá nàng lại, không cho nàng nhúc nhích: “Phương pháp kia của nàng không tốt, nhưng… thành công.

“Ba năm qua, ta hối hận vô số lần”

Tay hắn nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, lưu luyến ngửi mùi thơm trên cơ thể nàng, giọng khàn khàn gần như dỗ dành nói: “Quên ta không sao,

“Yêu ta lần nữa đi”

Thẩm Tinh Ngữ quay mặt ra, không nhìn hắn, gương mặt băng lạnh: “Cố Tu mà ta biết là người kiêu ngạo và có tôn nghiêm, khinh thường cưỡng bách tình yêu của tiểu nữ, ngươi đừng để ta coi thường ngươi”

Yên lặng như chết.

Hồi lâu, Thẩm Tinh Ngữ cảm giác thoát được sự vây hãm, bàn tay to bao quanh nàng cũng buông xuống, Cố Tu bước ra ngoài, nàng vội vàng đứng ra khỏi ghế, đặt lệnh bài của hắn lên bàn.

Cố Tu giải tán cấm quân, Thẩm Tinh Ngữ bám vào váy, nhìn mũi giày, chậm rãi đi phía sau Cố Tu, giữa hai người như có một dòng sông ngăn cách.

Thẩm Tinh Ngữ thực sự không muốn tham gia dạ tiệc đó, trước khi vào Đông cung, nàng lấy dũng khí, xách váy chạy đến trước mặt Cố Tu:

“Ngươi có thể cầu xin Thái tử điện hạ giúp ta được không, ta thật sự còn có chuyện quan trọng”

Cố Tu nhìn nữ nhân trước mặt mình, nàng rũ thấp mi mắt, bộ dạng đầy vẻ đắn đo.

Kể cả ăn cơm với hắn, nàng cũng không muốn.

Chữ “tuỳ” vừa mới nói ra, vừa đúng lúc Cửu hoàng tử xuất hiện: “Các ngươi đang làm gì?”

Cố Tu gật đầu: “Không có gì”

Hắn trả lời Thái tử xong, rất nhanh nhìn Thẩm Tinh Ngữ: “Nàng về đi”

Thẩm Tinh Ngữ định nhấc chân đi, tiếng quở trách của Thái tử truyền tới: “Không cho phép đi!

“Lệnh của Thái tử không ai được cãi, người nào làm trái, cô cắt đứt chân!”

Thái tử nhìn Cố Tu vẻ mặt lạnh lùng hơn trước mà không hiểu gì cả, hai người nói chuyện kiểu gì vậy, Cố Tu trông như đang giận dỗi!

Rõ ràng đã không thể rời bỏ được nữ nhân này mà vẫn trả lời cứng rắn như vậy, không phải tự mình chịu tội hay sao?

“Thế tử phi, ngươi vào trong uống ly trà, đừng chấp nhặt với hắn”

Hai tai Thẩm Tinh Ngữ run lên, bụng như có gai đâm, mím môi, biết giải thích cũng phí công.

Thái tử kêu nữ quan tới đưa Thẩm Tinh Ngữ đi, hắn kéo Cố Tu đi nói chuyện, đại khái nói nữ nhân thì phải dỗ dành, ba năm chật vật như vậy còn chống đỡ nổi, nói mấy câu mềm mỏng thì có gì khó?

Cố Tu cũng không thể giải thích với hắn là đã nói hết sức rồi, nhưng mà người ta không cần.

Cúi thấp đầu rót một ấm trà.

Cửu hoàng tử có lòng muốn hoà giải, lại không có người ngoài nên bữa tối không phân biệt nam nữ ngồi riêng, trên bàn rượu lời trong lời ngoài đều nói tốt giúp cho Cố Tu, Thịnh Như Nguyệt cũng hết sức “chân thành” khuyên nhủ hai người.

Cố Tu vẫn yên lặng như cũ, chỉ cúi đầu uống rượu, Thẩm Tinh Ngữ không có quyền phát biểu, hoặc có nói, cũng không ai muốn nghe lời thật lòng của nàng, cũng chỉ cúi thấp đầu lắng nghe.

Cố Tu uống say, được người đỡ xuống, Thẩm Tinh Ngữ đi theo muốn cáo từ, nhưng lời nàng quá nhẹ, Thái tử không để cho nàng đi, nàng đành phải ở lại Đông cung, để cung nga dẫn đến sương phòng.

Vừa bước qua cửa, nàng mơ hồ nghe bên trong có tiếng động, cảnh giác quay đầu định bước ra ngoài, nữ quan đã khoá cửa lại.

“Thế tử phi, Thái tử điện hạ có lệnh, cửa này sáng mai mới được mở. Cố đại nhân uống nhiều rượu như vậy, làm phiền ngài chiếu cố”

Thẩm Tinh Ngữ đi đến xem cửa sổ, cũng đã bị chốt kín từ bên ngoài.

Nàng dựa đầu bên cửa sổ, mi mắt rũ xuống, ngón tay bám vào song cửa, nàng đã nói đến bảy lần rằng nàng và Cố Tu không còn quan hệ.

Không một ai nhớ.

Tất cả mọi người dường như đều nhận định, rằng nàng chỉ đang giận dỗi làm loạn, cuối cùng cũng sẽ quay về phủ.

“Bang” một tiếng, bên trong có tiếng vật nặng rơi xuống, Cố Tu hôm nay uống không ít rượu, Thẩm Tinh Ngữ khẽ cắn răng, cuối cùng vẫn bước chân đi vào.

Dao quang điện:

Cửu hoàng tử có chút say, khẽ ngân nga hát, có vẻ tâm tình rất tốt, Thịnh Như Nguyệt nhận bát canh giải rượu do cung nga đưa tới, thổi cho bớt nóng, múc một muỗng đưa tới, cười hỏi: “Điện hạ có chuyện gì vui vậy?”

Cửu hoàng tử nói: “Cô đây là vui vẻ thay cho biểu ca của nàng, giữ lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể ở cùng một chỗ với thế tử phi, không còn phải bơ vơ một mình”

Thịnh Như Nguyệt nhướn mi: “Ngài nhìn bộ dạng hời hợt lãnh đạm của tẩu tử có phải kiểu ở bên cạnh biểu ca không?”

“Qua tối nay, bọn họ nhất định sẽ ở cùng nhau”, Cửu hoàng tử đến chân mày cũng vui vẻ: “Cô đã động tay chân, Cố Tu uống chính là xuân dược tửu”

Chiếc muỗng lướt qua đáy chén, Thịnh Như Nguyệt sửng sốt: “Ngài bỏ thuốc cho biểu ca?”

Nàng có chút khổ não nói: “Tẩu tử sẽ không tức giận hơn chứ?

“Nếu nàng không đồng ý, biểu ca không phải tự chịu khổ à, để ta tìm thái y xem một chút”

“Quay lại”, Cửu hoàng tử kéo tay nàng ngồi xuống: “Nàng yên tâm, chuyện này cũng không do thế tử phi.

“Nàng không hiểu, loại rượu này là loại mị dược mạnh nhất, nếu không cùng người hoan hảo, kinh mạch sẽ vỡ tung mà chết, thế tử phi không thể nào cứ đứng vậy nhìn phu quân mình chết.

“Nếu Cố Tu chết trên giường nàng, nàng có thể sống được sao? Yên tâm.

“Cứ ngủ ngon một giấc, ngày mai dậy, hai người nhất định sẽ hoà hợp như lúc ban đầu”

Cửu hoàng tử bên này chắc chắn Thẩm Tinh Ngữ sẽ hầu hạ Cố thế tử, nhưng hắn không biết, Thẩm Tinh Ngữ ghét nhất chính là bị ép buộc.

Bị Cố Tu say rượu đẩy đến mép giường, nàng cắn mạnh vào bả vai hắn, quai hàm cắn thật chặt đến mức chảy máu.

Cơn đau làm cho ý thức mơ hồ của Cố Tu dần dần tỉnh táo lại. Ánh mắt Cố Tu chậm chạp tỉnh táo lại, đối diện với đôi mắt đang trợn lên của Thẩm Tinh Ngữ: “… Đã tỉnh chưa?”

Người Cố Tu cứng đờ, run rẩy sợ hãi nhìn nàng.

“Ngươi, các ngươi có hiểu rõ tiếng người không, ta…”

Nàng cắn chặt răng, âm thanh chán ghét tràn ra: “Ta. Không. Nguyện. Ý”

Tiếng vải bị xé vang lên, ga trải giường dưới đầu ngón tay Cố Tu bị cuộn lại, xé thành từng mảnh.

Hắn lạnh lùng nhìn Thẩm Tinh Ngữ một cái, đứng dậy, người lung lay, lảo đảo đi vào phòng tắm, máu chảy ào ào từ mũi, miệng hắn, ngay cả áo quần cũng không kịp cởi, hắn múc nước lạnh trực tiếp dội lên đầu.

Không tác dụng, kinh mạch tựa hồ như có đao chém qua, tầm mắt hắn mơ hồ, trong mắt có hình bóng chồng lên nhau, giống như có dã thú trong cơ thể, đang dùng móng vuốt cào xé lục phủ ngũ tạng hắn.

Hắn dứt khoát ngồi vào bồn nước, kinh mạch bị đảo ngược, đầu ngón tay run rẩy đến nỗi không cầm nổi chiếc khăn, dứt khoát nhúng cả đầu vào trong nước lạnh.

Vẫn không có tác dụng, lục phủ ngũ tạng giống như đang bị nướng trên than đỏ, mỗi kinh mạch đều đau, trên sống lưng toát mồ hôi, hắn đau đớn toàn thân run rẩy, nghiến răng kèn kẹt, môi bị cắn tím bầm.

Đau!

Toàn thân cao thấp mỗi nơi đều thống khổ vạn phần.

Thẩm Tinh Ngữ biết hắn say không nhẹ, thật lâu không nghe thấy động tĩnh gì trong phòng tắm, đi tới trước cửa phòng tắm hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

Thanh âm nữ nhân rơi vào tai, giống như miếng thịt tươi treo trước miệng cọp.

Sự cố gắng nhẫn nhịn kiềm chế đến mức tận cùng trong nháy mắt sụp đổ.

Trong nháy mắt, hắn muốn liều mạng xông ra, đẩy người ngã xuống.

“Nàng đi ra!”

Cố đại nhân giỏi nhất là miệng lưỡi cứng rắn!

Ngón tay hắn bám vào thành bồn tắm, gân cốt nổi lên, rút gân lột da cũng chỉ đau đến như vậy, dùng hết sức lực hét lên.

Nghe thanh âm hắn có vẻ khàn khàn bức bối, Thẩm Tinh Ngữ vẫn bận tâm, suy nghĩ một chút rồi ra đập cửa: “Có ai không, kêu thái y tới…”

Đáng tiếc, Cửu hoàng tử chắc chắn Thẩm Tinh Ngữ sẽ hầu hạ Cố Tu nên đã sớm sai hạ nhân lui hết ra ngoài, trong sân không có một ai, Thẩm Tinh Ngữ kêu lên, ngoài Cố Tu thì không ai nghe thấy.

Nghe thấy Thẩm Tinh Ngữ kêu, hắn nghĩ, có lẽ nàng tình nguyện nhìn hắn chết cũng không nguyện ý cùng hắn, Cố Tu thống khổ co người lại.

Trong lúc nhất thời không phân biệt được đến tột cùng là thống khổ trên người hay thống khổ trong lòng nặng hơn.

Nàng ngay cả sinh tử của hắn cũng không để ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play