Mới đầu, Thư Nhàn phát hiện các cáo thị treo giải lớn tìm Thẩm Tinh Ngữ không còn được dán mới 3 ngày như trước, có cái bị xé đi, có cái đã bị gió thổi khô, chuyển sang màu vàng, trên đường cũng không còn binh lính lục soát.
Về sau nữa, kinh thành có tin đồn, Lộc đỉnh công Cố Tu mới có một thị thiếp xinh đẹp, dáng dấp rất giống thế tử phi không rõ tung tích trước đây, rất được cưng chiều, nâng niu trên lòng bàn tay như trân bảo.
Thư Nhàn do dự mấy ngày, cuối cùng vẫn truyền tin này cho Thẩm Tinh Ngữ.
Những hạt mưa xuân rơi trên nóc nhà, từng dòng nước chảy xuống, Thẩm Tinh Ngữ đưa tay hứng, nghịch nước mưa chơi.
“Đó có phải chứng tỏ ta chuẩn bị không cần phải giả trang xấu nữa đúng không?”
Nàng chỉ chăm chú vào nghịch nước, Thư Nhàn lại ngược lại, rơi vào loại cảm giác phiền muộn không rõ ràng.
Hồi lâu, nàng gật đầu nói: “Chắc là vậy”
“Thật là tốt”, Thẩm Tinh Ngữ nói: “Qua mấy ngày nữa, băng tan hoàn toàn, ta cũng đi ra ngoài”
“Cũng phải”, Thư Nhàn thở dài một tiếng.
Qua chừng 10 ngày, Duệ bối tử lại mang đến tin mới: “Cố đại nhân cho A Điều một ít ngân lượng, để nàng tự do”
Hắn nhìn sắc mặt Thẩm Tinh Ngữ, nói thêm một câu: “Bây giờ nàng ấy ở trong hẻm Tập Tuỵ, ta đã dò xét qua, có vẻ như không có ai theo dõi, giống như…
“Thực sự được tự do”
Thẩm Tinh Ngữ ăn bánh lục tùng ở trong trà lâu, má phồng lên nói: “Vậy để ta đón nàng đi, vừa vặn ta sắp đi ra ngoài, ta đưa nàng đi vòng quanh một chuyến”
Duệ bối tử nói: “Để cho cẩn thận, cứ để cho người của ta làm, bên ta sẽ dẫn người ra, trực tiếp đưa lên thuyền”
“Được”, Thẩm Tinh Ngữ ăn miếng bánh cuối cùng, lại kêu tiểu nhị gọi thêm hai dĩa.
Duệ bối tử tò mò, ngon vậy sao, hắn nhặt một miếng mềm mềm bỏ vào miệng, ngọt phát ngấy suýt chết.
Thẩm Tinh Ngữ ăn hết sạch ba dĩa bánh điểm tâm.
- --
Một ngày tháng 4 trời trong, sáng sớm A Điều xách giỏ đi chợ mua thức ăn như thường lệ, một nữ tử mặc áo xanh chặn lại trên đường nói: “A Điều cô nương, có bạn cũ muốn gặp ngươi”
Ống tay áo dài của nữ tử kia hơi vén lên, dọc bên trong tay áo là một sợi dây bện có treo một phủ bài màu đen, A Điều rũ mắt xuống, đó là gia huy của phủ Túc thánh công.
A Điều lập tức gật đầu, đi theo nàng, xuống bến tàu, lên tàu, cuối cùng cũng gặp được Thẩm Tinh Ngữ.
Nàng giả trang làm nam tử, nhưng A Điều nhận ra ngay, nhào vào trong ngực nàng khóc oà lên, nàng biết Thẩm Tinh Ngữ không sao.
“Ngươi cùng thế tử gia rốt cuộc có chuyện gì? Sao phải trốn ra ngoài?
“Những ngày qua sống có tốt hay không?”
A Điều khoa chân múa tay một hơi, đối mặt với chân tướng bất lực sẽ chỉ làm cho người ta thống khổ, ân oán của nàng và Thịnh Như Nguyệt, Thẩm Tinh Ngữ biết, không thể nào coi như không có được.
Đời này giang hồ không gặp lại nhau.
Nàng hời hợt nói: “Không sao cả, ta chỉ không thích hắn, hắn quá cường hãn”
A Điều: “Thế tử gia rất quan tâm ngươi, một mực tìm ngươi”
Thẩm Tinh Ngữ không muốn nói thêm về Cố Tu, bèn nói: “Chúng ta không nói hắn nữa, nói về ngươi một chút đi, có phải Thái tử khi dễ ngươi không?
“Cho nên ngươi mới không dám nói?”
A Điều do dự một chút, gật đầu thừa nhận.
Thẩm Tinh Ngữ lại hỏi: “Là Thịnh Như Nguyệt đưa ngươi đến cho hắn?”
A Điều bản chất thuần khiết, đã đáp ứng Thịnh Như Nguyệt là không nói ra, cũng không tiết lộ bí mật của nàng, ngay cả khi riêng tư, nàng vẫn chọn phương pháp thoả hiệp với Thịnh Như Nguyệt: “Không có,
“Nàng không biết Dẫn Cát là gián điệp của Thái tử ở trong phủ”
Lúc đầu Cố Tu hỏi, nàng cũng trả lời như vậy, một nữ tử khuê các, không có liên quan gì giữa hậu viện với triều đình cũng là bình thường.
Nếu không có chuyện trên thuyền kia, tận mắt nhìn thấy vẻ mặt thật của Thịnh Như Nguyệt, Thẩm Tinh Ngữ có lẽ cũng sẽ tin.
Ánh mắt A Điều vẫn thuần khiết, có thể quên đi cừu hận, tin rằng người làm mình thương tổn sẽ không có kết cục tốt, tin vào nhân quả tuần hoàn, có niềm tin vào sự công bằng của thế gian. Đây cũng là một loại hạnh phúc. Thẩm Tinh Ngữ không muốn nàng phải quay lại những chuyện cũ nữa, không muốn nàng dính dáng đến chuyện báo thù, liền nói: “… Ta trách lầm nàng.
“Hết thảy đều đã qua rồi,
“Sau này tỷ muội chúng ta bên nhau, ta dẫn ngươi đi xem thiên hạ rộng lớn”
Nàng ôm vai A Điều đứng trên boong thuyền, thuyền rẽ nước lướt tới, bỏ lại tất cả phía sau. Những cánh buồm xa xa, ánh mặt trời chiếu lấp lánh như dát vàng trên mặt nước, mây cuộn như cánh hoa, xa xa có bóng chim trắng.
- --
Lúc đầu, Cố Tu không kiềm chế được bản thân, muốn đi hẻm Tập Tuỵ để xem chuyện gì xảy ra, sau đó, hắn không dám đi nữa. Từ một người không tin thần phật, hắn bỗng nhiên bắt đầu giống như rất nhiều phu nhân hậu trạch, cứ ngày 15 lại vào chùa, chắp tay cầu Bồ Tát.
Ngày này, hắn ở Vân Yên tự, nhìn thấy ai đó treo bùa bình an lên cây, hắn tiện tay lật một cái ra xem, phía trên viết: “Chu lang vĩnh viễn mạnh khoẻ, hạnh phúc”
Trước đây vốn coi thường những thứ tẻ nhạt này, hắn bỗng nhiên thấy hứng thú, lật một cái khác: “Ngô lang mỗi năm một cao, cỏ xuân mỗi năm một lớn”.
Chợt hắn nhìn thấy một nét chữ vô cùng quen thuộc, con ngươi lại co rút, trên đó ghi:
“Cố lang Thiên đồng quan chiến thắng trở về, gặp giai ngẫu, nhận ân thưởng, tích phúc duyên lành”
Tim hắn đột nhiên ngừng lại, hắn cẩn thận nhìn từng nét câu móc trong nét chữ, đúng là chữ viết của Thẩm Tinh Ngữ!
Hắn chăm chú đọc từng chữ, hốc mắt đỏ lên, nàng quan tâm đến mình, còn biết mình đi Thiên đồng quan đánh giặc!
Nhưng tại sao lại chúc mình gặp giai ngẫu?
Nàng muốn hoàn toàn buông bỏ mình sao?
Hắn giống như có được trân bảo, cẩn thận đem miếng giấy hoa tiên cầu phúc nho nhỏ màu đỏ đó cất vào trong ngực, lật tìm tất cả các cây cầu phúc ở Vân Yên tự, vẫn cảm thấy không đủ, lại chạy đi tất cả các miếu, đạo quán, am ni cô ở Thượng kinh.
Đáng tiếc, chỉ có một cái cầu phúc đó.
Hẻm Tập Tuỵ, sân nhà A Điều.
Vốn đã thất vọng quá nhiều lần, Cố Tu đứng trước cửa, ngón tay thon dài nắm lấy vòng cửa yên lặng hồi lâu, ngay cả dũng khí để gõ cửa cũng không có.
Phất tay một cái, để cho Song Thuỵ vào xem.
"Xem ra người rời đi đã lâu, căn nhà này cũng đã bị bỏ hoang."
Cố Tu nghe được kết quả này, ôm khung cửa cười thành tiếng, miệng cười nhưng nước mắt lại chảy ra.
Song Thuỵ trong lòng kinh ngạc, từ khi 7 tuổi, hắn đã hầu hạ bên cạnh Cố Tu, cho dù bị thương nặng bao nhiêu, uỷ khuất bao nhiêu, hắn chưa bao giờ có một nét nào mất bình tĩnh, vĩnh viễn giống như đầm nước trong trẻo lạnh lùng, không buồn không vui.
Chưa bao giờ thấy hắn khóc.
Song Thuỵ dùng tay áo lau mắt, nhìn Cố Tu khóc, so với bị đao chém còn khó chịu hơn.
“Làm thế nào để cho một nữ tử cam tâm tình nguyện quay đầu?”
Trong Đại Lý tự, Cố Tu ngồi trên án kỷ hỏi thuộc hạ.
Đám thuộc cấp miệng há to như quả trứng gà! Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy nhất đẳng Lộc đỉnh công đại nhân hỏi một điều... vô lý như vậy.
Đại nhân nhà hắn cũng muốn dỗ dành lão bà?
Cái này bọn họ phải làm thế nào?
Đều là lão bà dỗ bọn họ.
Cố Tu cũng mặc kệ, hạ lệnh, mỗi người phải nộp một phần ghi chép chi tiết giống như tra án, cho thuộc hạ nghỉ phép, về học hỏi kinh nghiệm của lão bà, dùng cây trâm, y phục, trang sức các loại như thế nào nộp lên, tính vào đánh giá công khảo cuối năm.
Các quan viên tra án như thần của Đại Lý tự về nhà đuổi theo lão bà, vắt hết óc giúp Lộc đỉnh công đại nhân viết một phần kế hoạch truy thê.
Thẩm Tinh Ngữ thích hải đường, Cố Tu liền trồng toàn bộ hải đường trên các con phố của Thượng kinh. Thẩm Tinh Ngữ thích thảo nguyên, ở ngoại ô hắn tạo nên một đào hoa cốc, trồng đầy các loại cỏ tươi đẹp, bên ngoài trồng một vòng hải đường, ngày xuân bướm bay vờn quanh. Hắn còn nuôi rất nhiều bồ câu đưa thư, tạo thành từng đàn bay trong sơn cốc, hắn không biết nàng đi xa đến tận hải ngoại, ở chỗ này phóng từng đợt từng đợt pháo hoa, một lần lại một lần tịch mịch.
- --
Mùa xuân hai năm sau, cuối cùng Thẩm Tinh Ngữ cũng trở về.
Thư Nhàn nước mắt rưng rưng đánh nàng: “Ngươi là đồ không có lương tâm, còn biết quay về, hu hu…”
Thẩm Tinh Ngữ mỉm cười.
Sau khi phát tiết, Thư Nhàn cho nàng xem xét chi tiết vườn hoa cùng quy mô canh tác hiện nay, sau đó sắp xếp đưa nàng đi chơi: “Thượng kinh bây giờ có thêm chỗ chơi mới rất đẹp, mọi người đều đi qua đó”
Thẩm Tinh Ngữ vui vẻ đồng ý.
Bản tính ân cần và chu đáo của Thư Nhàn, thích chăm sóc Thẩm Tinh Ngữ, đã được thể hiện ngay lập tức, từ tấm vải dầu có thể trải trên mặt đất, đến món ăn nhẹ, trái cây, bánh hoa đào, cho đến trò chơi thả diều, không thiếu một thứ nào.
"Nơi này thực sự rất đẹp." Thẩm Tinh Ngữ vừa nói vừa nhìn đồng cỏ xanh mướt vô tận.
“Đúng vậy”, Thư Nhàn tự trải miếng vải dầu nói: “Ngươi muốn chạy một vòng không?
“Bây giờ ta cưỡi ngựa rất tốt, có thể đem ngươi chạy chơi một vòng”
Ngày xuân ấm áp, phi ngựa trong sơn cốc, thật sự là một điều hấp dẫn, Thẩm Tinh Ngữ vẫn chưa có cơ hội học cưỡi ngựa, trước kia nàng không dám ra đường vì sợ bị lục soát, lúc được tự do thì nàng lại đang phiêu lưu trên biển. Lang thang khắp trên thế giới rộng lớn, đi đến những nơi xa nhất, thậm chí nàng còn đi đến Tây vực, nơi những người có đôi mắt xanh và mái tóc vàng hơi xoăn.
“Nhìn xem, mỹ nhân phối với bạch mã, còn có yên vàng.” Ngựa của Thư Nhàn là một con bạch mã, tính tình ôn thuận, xa xỉ đến mức yên ngựa cũng dát vàng. Nàng lật người lên ngựa, đưa tay cho Thẩm Tinh Ngữ: “Mau, lên đây, vi phu đưa ngươi chạy một vòng”
Thẩm Tinh Ngữ cười, đưa tay cho nàng, Thư Nhàn kéo tay, ung dung đưa nàng lên ngựa, chiếc roi da khẽ phất lên, con ngựa co chân chạy.
Đào hoa cốc cỏ xanh non, nước trong vắt, dọc theo sơn cốc là những cây hoa đủ màu sắc, mây trắng phiêu phiêu, ngọn gió ấm áp thổi vào mặt, tà váy tung bay, ống tay áo màu hoa đào lộ ra cánh tay trắng như tuyết, hương cam quất mát lạnh ngọt ngào bay trong gió, cánh hoa bồ công anh rải rác khắp nơi.
Thư Nhàn đem Thẩm Tinh Ngữ chạy hai vòng quanh đào hoa cốc.
Thẩm Tinh Ngữ eo có chút mỏi, chân cũng tê, nhưng vẫn chưa thoả mãn nói: “Rảnh rỗi ta cũng muốn học cưỡi ngựa, thật thoải mái”
Thư Nhàn: “Vi phu dạy ngươi”
“Đa tạ phu quân”, Thẩm Tinh Ngữ làm ra bộ tiểu nương tử ân ân ái ái cùng phu quân.
A Điều nổi da gà, hai người này là cái kiểu gì vậy? Đó là hai nữ tử đó nha!
Khoa tay múa chân một trận: “Hai người nếu mà đi vườn hoa diễn hí kịch, Quý phi cũng phải say!”
“Đương nhiên”, Thư Nhàn kéo đầu Thẩm Tinh Ngữ qua, đặt lên vai mình: “Châu Châu nhà ta đẹp như vậy, ta đã bắt được nàng, phải cho nàng một mái nhà thoải mái nhất”
Thẩm Tinh Ngữ nghĩ tới chữ “nhà”, trong lòng ngọt ngào.
“Gì vậy?
“Sao lại có nhiều tiểu cẩu tử thế này?”
Xa xa có một đám chó con trắng muốt chạy tới phía các nàng, Thư Nhàn lấy từ trong túi ra một cái muỗng, trong tay cầm một quả mật đào mọng nước.
Thẩm Tinh Ngữ uống một ngụm nước nho, nhìn sang: “Thật vậy”
Đám tiểu cẩu này to chừng bằng con mèo lớn, toàn thân có bộ lông trắng như tuyết, đôi tai hình tam giác vểnh lên, đôi mắt đen, chiếc mũi đen và cái miệng nhếch lên trong bộ lông rậm rạp, nhìn vô cùng dễ thương. Một đám nhúng nhắng đang chạy từ phía trên sơn cốc xuống, phải đến cả trăm con.
"Gâu!"
"Gâu!"
Thật kỳ lạ, đám chó con cứ vây xung quanh Thẩm Tinh Ngữ, sủa nhóc nhách.
Thẩm Tinh Ngữ đưa tay ra sờ mấy cái đầu trắng muốt, cười nhạo: “Kỳ cục, sao đám này cứ vây quanh ta vậy?”
Thư Nhàn bế một con lên: “Đám cẩu tử này, định cướp lão bà của ta à?”
Thẩm Tinh Ngữ không biết, hai năm qua, Cố Tu học điều hương, làm hơn trăm lần, cuối cùng cũng chế được chính xác mùi hương của nàng, nuôi những con chó nhò này, mỗi ngày cho chúng ngửi mùi hương của nàng, vừa rồi nàng cưỡi ngựa chạy quanh đào hoa cốc hai vòng, mùi hương thoảng trong không khí, đương nhiên sẽ kinh động đến đám chó con.
Thẩm Tinh Ngữ sẽ đề phòng những người đi tìm mình, nhưng với chó, nhất định nàng sẽ không phòng bị.
Cùng thời khắc đó, trong căn phòng lớn nhất của Đại Lý tự, Cố Tu ngồi bên trên, phía dưới là một hàng mấy chục thuộc hạ đang cùng nhau phân tích một vụ án, chợt cánh cửa bị đẩy ra một cách thô bạo!
Ở Đại Lý tự không ai dám làm như thế, tất cả mọi người trong phòng, kể cả Cố Tu đều quay ra nhìn.
Viên Tâm như một trận gió lao đến trước mặt Cố Tu, tay chống trên chiếc bàn sơn đen, cả người đổ về phía Cố Tu: “Thế…”