Tào thị vừa hỏi vừa đi vào trong, càng đến gần, sự kỳ lạ trong phòng càng hiển thị rõ trước mắt.
Cửa sổ tre bị đóng lại, căn phòng không có ánh sáng, trên tường treo đầy những bức hoạ Thẩm Tinh Ngữ, ánh mắt Cố Tu u ám, hờ hững nhìn Thịnh Như Nguyệt, quai hàm căng thẳng và lạnh lùng, khí lạnh bao trùm khắp cơ thể hắn.
Thịnh Như Nguyệt tay trái cầm khối ngọc bội màu hồng, hạt châu rũ xuống mu bàn tay; tay phải bưng một ly rượu đặt trên môi, đang khóc như hoa rơi lá rụng trong gió lạnh, ánh mắt u ám nhìn Cố Tu.
Một bầu không khí giằng co quyết liệt giữa bọn họ, không ai trả lời bà, giống như không ai nhìn thấy bà đã tới.
“Chuyện gì?” Tào thị hoảng hốt, đi qua người Cố Tu, đến trước mặt Thịnh Như Nguyệt, định lấy ly rượu trong tay nàng mới phát hiện, ngón tay nàng đang siết chặt cái ly, dường như muốn bóp nát nó.
“Chuyện như thế nào?” Tào thị gằn giọng, dùng hết khí lực mới giằng được ly rượu ra khỏi tay Thịnh Như Nguyệt: “Nói chuyện!”
“Di mẫu!
“Biểu ca muốn giết con…”
Thịnh Như Nguyệt như tỉnh lại, nhào vào ngực Tào thị, khóc nức nở: “Đây là rượu độc”
Tào thị sinh được 3 nam một nữ, vì ân oán với Cố Tử Trực nên tình cảm sâu sắc nhất, chu đáo nhất chính là chất nữ Thịnh Như Nguyệt này.
Lúc Thịnh Như Nguyệt được ôm tới, nhỏ như một con mèo, ngay cả Cố Tân Ninh cũng do bà vú nuôi lớn, còn Thịnh Như Nguyệt được bà tự tay đút từng miếng mà lớn lên.
Thịnh Như Nguyệt cũng không phụ lòng mong đợi của bà, đối với bà hiếu thuận quan tâm. Hậu viện tịch mịch, bà toàn dựa vào nửa nữ nhi thân thiết Thịnh Như Nguyệt này mà cuộc sống mới có chút mùi vị.
Nhìn Thịnh Như Nguyệt sợ hãi nhào vào người bà, Tào thị cảm thấy trái tim tan nát!
Cõi lòng tan nát thì càng tức giận.
Bà như gà mẹ che chở gà con, lôi Thịnh Như Nguyệt ra phía sau, căm tức nhìn Cố Tu, cuồng loạn hét lên: “Ngươi điên rồi!
“Ngươi tâm bệnh đến cuồng à, nàng dù là biểu muội của ngươi, lớn lên từ nhỏ với ngươi, so với muội tử Tân Ninh còn thân thiết hơn.
”Trước kia những lúc bị bệnh ta không khống chế được, là nàng khóc lóc kéo lý trí ta trở lại, cứu ngươi dưới tay ta.
“Mỗi lần ngươi bị thương, không nhỏ một giọt nước mắt, không ăn cơm bôi thuốc, nàng đều khóc cùng với ngươi, đúng vậy, cho đến khi ngươi chịu ăn cơm bôi thuốc mới thôi.
“Chuyện trước kia là ta nợ ngươi, cha ngươi nợ ngươi, chúng ta nợ ngươi. Ngươi hận chúng ta, không muốn quan hệ không sao, nhưng Như Nguyệt không nợ ngươi! Suốt tuổi thơ, nàng là người duy nhất nguyện ý gần gũi ngươi, ngươi sao có thể đối xử với nàng như vậy?”
Nhi tử này, rõ ràng có quan hệ tốt nhất với Như Nguyệt. Khi Như Nguyệt bị những nữ tử thế gia kia khinh thường cười nhạo, hắn biết được, chuyện đầu tiên chính là để một tiểu cô nương như Thịnh Như Nguyệt làm quản lý chưởng quỹ của phủ Trấn Quốc công, để cho người khác không dám khinh thị nàng.
Như Nguyệt cùng Cửu hoàng tử có tư tình, hắn liền trù mưu tính kế, từ đế vương lấy được thánh chỉ, để Như Nguyệt đường đường chính chính làm Cửu hoàng tử phi.
Làm sao hắn có thể giết muội muội tự tay hắn che chở lớn lên chứ?
Cố Tu: “Tội của nàng đã làm không thể tha thứ, đây là nàng nên chịu”
“Là phế Thái tử”, Thịnh Như Nguyệt thút thít kéo vai Tào thị giải thích: “Biểu ca nói, phế Thái tử trước khi chết đã nói gì đó về con, biểu ca vì vậy nghi ngờ chuyện biểu tẩu ngã xuống nước cùng thuỷ phỉ có liên quan đến con, cho rằng con hại biểu tẩu”
Nàng uỷ khuất vô cùng: “Biểu ca không tin con.
“Biểu ca tình nguyện tin phế Thái tử, cũng không chịu tin lời của con, cho rằng con hại biểu tẩu.
“Con làm gì có năng lực đó chứ”, Thịnh Như Nguyệt uỷ khuất đấm vào ngực, nước mắt giàn giụa: “Con giỏi lắm chỉ làm chấp chưởng phụ trách quỹ của phủ Trấn Quốc công, những hộ vệ có bản lĩnh trong phủ, quân binh kia, con làm sao điều động được.
“Con bị oan, di mẫu, người tin con đi”
“A!” Tào thị điên rồi: “Ngươi rốt cuộc có đầu óc hay không?”
Bà hổn hển đánh Cố Tu: “Như Nguyệt là một nữ tử khuê các, đi đâu để tìm thuỷ phỉ, ngươi nói đi?
“Nàng tại sao muốn giết Thẩm Tinh Ngữ?
“Lần trước, vì tỳ nữ, vẫn luôn là Thẩm Tinh Ngữ cưỡng ép nàng, cưỡng ép mọi người chúng ta, Như Nguyệt vẫn một mực không so đo, một mực bỏ qua cho nàng, ngươi bị mù sao? Không nhìn thấy sự nhượng bộ của nàng?
“Ngươi thế nào mà ngay cả chuyện hoang đường của phế Thái tử mà ngươi cũng tin?”
Tào thị không thể kiềm chế được nữa, tức giận đến mức từng thớ thịt trong cơ thể như bị xé nát. Nhi tử của bà rõ ràng là cơ trí như thế, phủ Trấn Quốc công vốn như mặt trời trên cao, nữ nhân Thẩm Tinh Ngữ kia vừa chết, nhà không còn ra nhà, chia năm xẻ bảy không nói, giờ anh em còn muốn giết nhau!
Đau, tức giận đến đau toàn thân.
Tào thị vốn là người có tính tình nóng nảy, những năm này cố gắng dùng thư pháp để áp chế tính nóng của mình lại, nhưng bản chất vốn đã khắc vào xương tuỷ, lúc gặp phải chuyện, đương nhiên sẽ bộc lộ hoàn toàn.
Huyết dịch trong người bà vọt thẳng lên não, nghiến răng ken két:
“Có phải không có Thẩm Tinh Ngữ, cuộc sống của ngươi không qua được phải không?”
Lúc Cửu hoàng tử suy thoái, là được Cố Tu nâng đỡ, Tào thị hiểu rằng không phải ai cũng biết, mấy năm nay, hắn vì chuyện này mà hao tổn bao công sức, mưu tính trong bao nhiêu lâu, mới cùng Cửu hoàng tử quá mệnh giao tình.
Không có liên hôn với Thịnh Như Nguyệt cũng không sao, bây giờ có Thịnh Như Nguyệt, Cửu hoàng tử lại sắp leo lên ngôi vị Thái tử, nhi tử này lại muốn tìm cách mưu sát thê tử của hắn?
Đây là muốn mười năm cố gắng hoá thành hư không hay sao?
Điên rồi!
Nhi tử bà điên rồi!
Hắn muốn giết Thịnh Như Nguyệt, tính kéo cả mình chôn theo sao?
“Ta chính là như thế thì đã sao?” Cố Tu nhìn Thịnh Như Nguyệt: “Tẩu tử ngươi cũng đã không tìm được về, vậy không bằng chúng ta cùng nhau xuống địa ngục đi, cùng đi hỏi cho rõ”
Thịnh Như Nguyệt: “Vì sao ngươi không thể tin ta?
“Ta cũng là muội muội mà ngươi yêu thương cùng ngươi lớn lên!
“Từ nhỏ đến lớn, ta muốn gì ngươi đều cho ta”, rõ ràng trong lòng Cố Tu, nàng mới là sự tồn tại quan trọng nhất, tại sao chỉ vì một Thẩm Tinh Ngữ, mọi cái đều thay đổi?
“Vậy thì cùng chết đi!”
Tức giận đến mức tận cùng là một loại kích động muốn chết.
Tào thị trong đầu ong ong, tim đau đến cực hạn, trong đầu bà lúc này tràn đầy kích động muốn chết, loại kích động này là máu, là đau đớn, là bi thương, cũng là sung sướng, loại cảm xúc phức tạp đan xen, giống như bản thân thương tích đầy mình, đối phương cũng bị đau như vậy, cũng cảm nhận được loại hận ý này.
Loại đau này gọi là hối hận. Từng giọt máu đều đang gào thét muốn chết, cũng là lén lút mong chờ sau khi chết, Cố Tu sẽ hối hận cùng tỉnh lại.
Bà nhìn thấy bình ngọc trên bàn, không chút do dự cầm lên, rót thẳng vào miệng, hoàn toàn không để ý rượu tràn ra mép chảy xuống ướt xiêm y.
“Di mẫu!”
Động tác Tào thị rất nhanh, Thịnh Như Nguyệt không kịp phản ứng, tê tâm liệt phế kêu lên, bình ngọc rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh. Trên sàn nhà, mùi rượu cay nồng lập tức lan tràn trong không khí, Thịnh Như Nguyệt nghiêm giọng hét chói tai: “Người mau nhổ ra,
“Di mẫu, người mau nhổ ra!”
Tào thị ôm bụng từ từ ngồi xuống đất, máu từ khoé miệng chảy ra, Thịnh Như Nguyệt như phát điên quay đầu nhìn Cố Tu: “Biểu ca, mau gọi đại phu,
“Gọi người tới cứu di mẫu!”
Cố Tu bình tĩnh nhìn nàng giống như nhìn người xa lạ: “Tối độc hạc đỉnh hồng, không có giải dược, ngươi có thể đi cùng xuống dưới đó với bà”
Thịnh Như Nguyệt: “Ngươi điên rồi!
“Bà là mẫu thân của ngươi!”
Cố Tu hướng ra ngoài vỗ tay một cái, Song Thuỵ lại bưng một cái mâm đi vào, bên trong mâm có một bầu rượu cùng hai cái ly.
Cố Tu nâng bầu rượu lên cao, rót vào hai cái ly, cầm một ly, đưa một ly cho Thịnh Như Nguyệt: “Uống đi, coi như không phụ lòng tình nghĩa chúng ta lớn lên cùng nhau”
Thịnh Như Nguyệt thất thần, kinh ngạc nhìn Cố Tu, quên cả nhận ly rượu, hắn điên thật rồi!
Hoá ra, trong ván cờ này, hắn không định cho mình con đường sống.
Bên cạnh, Tào thị vô lực dựa trên đất, vẫn đang ói ra máu, người run rẩy. Cố Tu thấy Thịnh Như Nguyệt thất thần, nắm cằm nàng, rót rượu vào miệng. Thịnh Như Nguyệt giãy dụa, đây đúng là biểu ca, hắn đã nhận định chuyện gì, căn bản không để cho người ta một tia hy vọng nào để tranh cãi, trực tiếp động thủ.
Ngón tay Cố Tu như kìm sắt, mặc kệ nàng giãy giụa, rượu vẫn được rót vào trong miệng.
Làm xong, hắn vén áo, khoanh chân ngồi xuống đất phía đối diện, bưng ly rượu lên môi, nhìn hai người thật sâu một cái rồi cười: “Ba người cùng nhau xuống hoàng tuyền, cũng không coi là tịch mịch.
“Rất tốt”
Nói xong, hắn nâng ly lên, Thịnh Như Nguyệt đang nằm co quắp, giờ phút này nàng không còn suy nghĩ nhiều, dùng tất cả sức lực còn lại hất đổ ly rượu trên tay Cố Tu.
Lúc này, dược tính phát tác, dạ dày nàng đau nhói, phun ra một ngụm máu: “Không muốn…”
Cố Tu không nghĩ nàng sẽ lao tới, hoàn toàn không phòng bị, người lung lay một chút rồi lại ngồi như cũ.
Nước mắt Thịnh Như Nguyệt chực rơi xuống, nhìn Cố Tu, có lẽ nàng nghĩ mình sắp chết, nhìn Cố Tu cảm thấy rất lưu luyến: “Biểu ca…
“Rất đau,
“Chàng đừng uống… phải sống!”
Cố Tu nhìn chằm chằm vào mặt nàng: “Tại sao muốn hại tẩu tử ngươi?
“Sắp chết rồi, nói cho ta tại sao, ta ở dưới đó mới tìm nàng chuộc tội.
“Nếu không ta chết không nhắm mắt”
Người khác lúc sắp chết có lẽ không quan tâm đến mấy cái thanh danh này, Thịnh Như Nguyệt há mồm, lời đến khoé miệng, nàng phát hiện mình vẫn không nỡ buông bỏ, không muốn để Cố Tu biết mặt mũi chân thật của mình, cũng không muốn chết rồi vẫn còn để lại tiếng xấu vạn năm, nàng thật sự muốn làm Thái tử phi!
Cho dù chỉ là một khối bài vị, nàng cũng muốn được cung phụng trong hoàng lăng, được Cửu hoàng tử tâm nguyện cả đời, được Trần Mạt Khâm nhớ mãi không quên, nếu ngay cả một người nhớ nhung nàng cũng không có thì đáng thương biết bao, cuối cùng nói: “Ta không có,
“Ta không có hại tẩu tử,
“Phế Thái tử oan, oan uổng ta.
“Hắn khích bác, muốn để chúng ta tương tàn”
Cố Tu: “Đường Miện trước khi chết, ta hỏi hắn ba câu.
“Chuyện thuỷ phỉ, có phải là người của ngươi hay không?
“Không phải.
“Chuyện ngươi động đến tỳ tử của thê tử ta, Thịnh Như Nguyệt có phải là nội ứng hay không?
“Không phải.
“Ngươi thèm muốn thê tử của ta?
“Phải.
“Theo mối hận của phế Thái tử đối với ta, cũng theo bản tính của hắn”, Cố Tu nói: “Hai câu cuối cùng, hắn trả lời ngược lại mới đúng”
Khích bác quan hệ của hắn với Thịnh Như Nguyệt, chính là khích bác hắn và Cửu hoàng tử hiểu lầm lẫn nhau, thèm muốn Thẩm Tinh Ngữ không phải là chuyện có lợi, hẳn là hắn nên chối từ mới đúng.
Ba vấn đề trên, theo như tính tình của Đường Miện, câu trả lời phải là: Không phải, Phải, Không phải.
Ngay cả Thịnh Như Nguyệt cũng đều cho rằng hắn là cái loại người như vậy, nhưng không ngờ ở phút cuối cùng, hắn lại che chở Thịnh Như Nguyệt, thừa nhận mình thô bỉ.
Thịnh Như Nguyệt cuối cùng cũng minh bạch, nàng thua ở chỗ nào.
Thành cũng phế Thái tử, bại cũng phế Thái tử, đúng vậy, Cố Tu căn bản không tìm được chứng cớ trực tiếp, chứng minh nàng cùng phế Thái tử có tư tình.
Hắn chỉ có nghi ngờ.
Trước thời hạn giao dịch của nàng cùng phế Thái tử hoàn thành, chắc chắn nàng sẽ không bị bán đứng, không để cho Cố Tu tóm được mình, nhưng qua hành động của Đường Miện, Cố Tu đã đoán được chân tướng sự việc.
Dạ dày Thịnh Như Nguyệt đau nhói, lại ói ra một ngụm máu: “Ta đã phải chết, vì sao phải lừa gạt ngươi?
“Chắc có lẽ trước khi chết, hắn không kịp phản ứng”
“Ngươi đủ rồi!”
Tào thị cuối cùng ói ra một búng máu, đẩy Cố Tu ra. Thịnh Như Nguyệt kinh ngạc phát hiện, sức lực của Tào thị đã được khôi phục.
Chính Tào thị cũng sợ run, ngây ra, cảm giác dạ dày cháy rát đã không còn: “Rượu này không độc?”
Cố Tu nhìn Tào thị một cái thật sâu, lại liếc mắt nhìn Thịnh Như Nguyệt, đứng dậy ra khỏi phòng.
Song Thuỵ theo sau, có chút lo âu, hỏi: “Gia, người bây giờ có muốn vào cung không?
“Hay là nghỉ ngơi trước một chút?”
“Không cần”, đế vương vẫn đang ở trong cung chờ hắn, Thiên đồng quan còn chưa thu thập xong, hắn dặn Song Thuỵ: “Ta đi chuyến này sẽ khá lâu, A Điều bên kia nhất định phải chú ý cho tốt.
“Ta vừa đi, thiếu phu nhân nhất định sẽ xuất hiện, nhớ bắt người lại”
Hắn trốn trong bóng tối đã đủ nhiều, bắt nàng không thành vấn đề, bên trong tay áo khẽ sờ cái dây chuyền, Thẩm Tinh Ngữ nhất định sẽ xuất hiện.
Song Thuỵ vâng lời.
- --
Thịnh Như Nguyệt yếu ớt dựa vào thành xe ngựa, lưng ướt đẫm mồ hôi, trong lòng tràn đầy sợ hãi.
Nàng thực sự cho rằng mình sẽ chết.
Thiếu chút nữa nàng đã nói hết ra chân tướng.
Bây giờ nàng mới suy nghĩ tỉ mỉ lại mọi chuyện, cảm thấy tâm cơ Cố Tu quá mức sâu kín, từ lúc bắt đầu nói chuyện cũ, đến các bức hoạ của Thẩm Tinh Ngữ, thậm chí rượu độc, vẫn luôn công phá phòng tuyến của nàng.
Nàng lúc đó một lòng cho là Cố Tu muốn đẩy mình vào chỗ chết, chưa bao giờ nghĩ rằng rượu độc mới là kết cục cuối cùng.
Điều Cố Tu muốn, đến lúc này, chắc chắn là chân tướng mọi chuyện.
Chỉ cần nắm chắc chân tướng, hắn sẽ có biện pháp để Cửu hoàng tử thất vọng về mình, hắn tâm trí như thế, có thể sẽ để Cửu hoàng tử tự xử lý mình.
Chử tam nương không phải là do phụ thân nàng tố cáo hay sao? Lúc sắp chết nàng không có cha không có mẹ, không có gì để nương tựa.
Vậy còn nàng, đã vượt qua được chưa?
Thịnh Như Nguyệt lúc này mới ý thức được Cố Tu kinh khủng như thế nào, nàng phát hiện nàng căn bản không thể nhìn thấu được Cố Tu, không ai đoán được ý đồ của hắn.
Không ai có thể nhìn ra được đường đi của hắn.
Trải qua cửu tử nhất sinh, Tào thị cũng vô lực dựa vào thành xe, trông kiệt sức.
Thịnh Như Nguyệt mím môi, nước mắt tuôn ào ào, nằm trên đầu gối Tào thị: “Di mẫu… biểu ca, hắn…
“Nếu như ngày nào đó con phải ra đi, người nhất định phải sống thật tốt, đừng khóc.
“Người sống không tốt, con ở dưới đất cũng không yên tâm”
Tào thị sợ hãi cứng người lại: “Con nói là, biểu ca con còn phải…”
“Hy vọng không phải vậy”, Thịnh Như Nguyệt khổ sở hít mũi, cơ thể vẫn run rẩy vì căng thẳng và sợ hãi: “Con không còn hiểu biểu ca nữa, hắn giống như điên rồi.”
Tào thị suy nghĩ một lúc, trong mắt loé lên kiên quyết: “Con yên tâm, ta sẽ không để cho con xảy ra chuyện.
“Ta sẽ làm cho biểu ca con tỉnh táo lại”
- --
Cố Tu trở về hoàng cung, Cửu hoàng tử đã kết thúc xong mọi việc, cung nhân dùng nước cọ rửa vết máu, Cố Tu làm báo cáo, đế vương hài lòng vỗ vai hắn, cho hắn mật chỉ cùng binh phù.
Cố Tu vừa bước ra khỏi cửa cung, Cố Tử Trực không phân biệt đúng sai, đấm thẳng vào mặt hắn: “Mẫu thân ngươi tự vẫn rồi!
“Ngươi bằng lòng chưa…”
Lệnh bài trong tay Cố Tu rơi xuống đất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT