Hoàng hậu và Thái tử cùng bị phế, điều này thể hiện quyết tâm của đế vương muốn động vào Thượng Quan gia. Thời điểm Thượng Quan gia suy tàn bắt đầu. Thượng Quan Tiên Dung chớp mắt từ một Thái tử phi được yêu quý trở thành ôn dịch, nhiều người muốn tránh không kịp. Đế vương cùng triều thần đã đi, cung phi phu nhân cũng nhiều người né tránh, lễ hạ táng của Thượng Quan Tiên Dung hết sức vắng vẻ.

Đây chỉ là vấn đề thời gian.

Thẩm Tinh Ngữ không khỏi nghĩ đến Thẩm Kỳ và Bạch Nguyên. Một người cả đời tình nguyện không nhận nữ nhi, một người thà dùng đuốc thiêu rụi mọi thứ cũng không dám vạch trần tội ác.

Trên đời này, cái gì là tội lỗi, cái gì là công đạo?

Trong số nữ quyến đưa tang, Thẩm Tinh Ngữ đứng ở cuối nhìn thấy, Chiêu viện cùng Thập nhất công chúa coi như có thân phận cao nhất.

Hai mẹ con Thập nhất công chúa trong hoàng cung là một sự tồn tại đặc biệt, có một ít ân sủng, nhưng lại không có quá nhiều chú ý, có thể thích làm gì thì làm.

Trong số những nam khách kia, trừ người Thượng Quan gia, đại hoàng tử Đường Miên, tông thất trong đó chỉ có Duệ bối tử không ngại hiềm nghi.

Thẩm Tinh Ngữ đứng ở hàng cuối cùng, đứng sau cung nga sai vặt, không có tư cách dâng hương cho Thượng Quan Tiên Dung, đành lạy ba cái từ xa.

Nguyện kiếp sau không gặp phải sài lang,

Gả cho quân tử khiêm nhường, cầm sắt hài hoà.

Nàng cũng chỉ có thể làm được như vậy cho người nằm xuống kia.

Những quý nhân bắt đầu đi ra khỏi lăng tẩm, Thẩm Tinh Ngữ chậm rãi đi theo sau, cảm giác áo choàng bị ai đó kéo một cái, nàng quay đầu, Duệ bối tử đặt ngón trỏ lên môi, làm một động tác chớ lên tiếng, cằm hất hất về phía sau.

Thẩm Tinh Ngữ hiểu ý, dừng bước, cùng Duệ bối tử xoay người quay lại.

Duệ bối tử kín đáo tránh những người trong hoàng gia đang canh giữ linh cữu, đưa nàng đi vòng vèo đến trước linh vị của Thượng Quan Tiên Dung, đưa cho nàng ba nén nhang: “Dâng hương đi”

Thẩm Tinh Ngữ nhận hương, nói cảm ơn, quỳ xuống bồ đoàn dập đầu dâng hương cho Thượng Quan Tiên Dung.

Duệ bối tử thấy nàng dâng hương xong, đưa một cái huyên* tới: “Thổi được không?”

(*cái huyên, một nhạc khí cổ bằng đất hình quả trứng có sáu lỗ)

Thượng Quan Tiên Dung cũng là một người yêu âm luật, nhớ tới Minh tâm mình để lại ở phủ Trấn Quốc công, Thẩm Tinh Ngữ cảm thấy rất xấu hổ, nhận lấy hỏi: “Ta có thể thổi được sao?”

“Có thể”, Duệ bối tử rút cây sáo ngọc bên hông ra: “Đại tẩu là một người yêu âm luật, trước đây chúng ta còn cùng nhau nghiên cứu qua phổ cầm cổ, hợp biên lại khúc “Nghê thường y vũ”

“Nàng sẽ thích”

Thẩm Tinh Ngữ vỗ cái huyên một cái: “Vậy chúng ta hợp tấu cho Thái tử phi một khúc “Vân hải lâm phi” đi”

Mất đi cũng là một loại giải thoát, tân sinh, từ đây núi cao biển sâu, non xanh nước biếc, tùy ý bay lượn

Duệ bối tử cảm thấy khúc này cực hay, liền dùng sáo ngọc hoà theo.

Âm nhạc có một loại ma lực đặc thù, dưới giai điệu du dương và tươi sáng, địa cung cũng trở nên tự do, một khúc kết thúc, Thẩm Tinh Ngữ vẫn chưa cảm thấy thoả mãn, hai người cùng nhau chơi ba lần.

Ra khỏi hoàng lăng, rời khỏi địa cung, vẻ u ám trong khoé mắt Thẩm Tinh Ngữ nhạt dần, đôi vai thả lỏng, toát ra cảm giác tự do và sống động, giống như một con chim đang vỗ cánh.

Khi thấy xe ngựa dừng ở Thái miếu, Thẩm Tinh Ngữ hỏi Duệ bối tử: “Ta có thể vào không?”

Thái miếu là quốc miếu, cung phụng hoàng thất cùng trọng thần, bên ngoài có lính gác, sau khi nàng giả chết chưa từng tới đây, cũng may Thẩm Kỳ đã được vào Thái miếu, dù không có nữ nhi ruột thịt hương khói, vẫn có hương hoả của quốc vận cung phụng.

Duệ bối tử nói: “Hôm nay hắn cùng Thái tử đấu đá nhau, không để ý tới bên này, huống chi nàng không còn là nữ nhân phải trốn trốn tránh tránh nữa, bây giờ nàng có một thân phận lẫy lừng, còn có thẻ hộ tịch rõ ràng.

“Bạch nương tử của vườn hoa Nguyên Trân, nương tử trồng hoa giỏi nhất Đại Khánh”

Thẩm Tinh Ngữ: “Cho nên ta có thể ứng phó với những chuyện lục soát kia có phải không?”

Duệ bối tử: “Nàng có thể thử một chút”

Thẩm Tinh Ngữ nhìn lướt qua những canh phòng ở Thái miếu, hít một hơi thật sâu: “Ta đi thử xem”

Duệ bối tử ngồi tại chỗ, Thẩm Tinh Ngữ xuống xe, đi tới trước mặt thủ vệ trao đổi một hồi, Duệ bối tử thấy nàng thản nhiên đưa thẻ hộ tịch, lại nhét cho canh phòng một ít tiền, canh phòng cho nàng đi vào, Thẩm Tinh Ngữ phát hiện, tim nàng vẫn rất trầm ổn, nàng đã có thể giao thiệp tự nhiên với các quan binh.

Đại Khánh dựng nước được 120 năm, đã truyền qua 3 đời, nơi này cung phụng đế vương của các triều đại, ngay cả hoàng hậu cũng không có tư cách vào Thái miếu, ngoài Thẩm Kỳ, trong đó còn 7 bài vị của các trọng thần.

Thẩm Tinh Ngữ đi tới, phát hiện trước bài vị Thẩm Kỳ, lư hương có ba nén hương mới được cắm, mới cháy được một đoạn nhỏ, quản lý Thái miếu cũng rất chu đáo, bài vị lư hương đều được định kỳ dọn dẹp lau bụi, giữa mùa đông còn có trái cây tươi, nhìn có vẻ mới được thay sáng nay, Thẩm Tinh Ngữ đã hoàn toàn yên tâm.

Duệ bối tử vẫn như thường lệ, đến đầu hẻm nhà Thẩm Tinh Ngữ thì chuẩn bị chia tay. Thẩm Tinh Ngữ rút từ trong tay áo ra một tờ giấy ghi phổ nhạc: “Ta có thể thuận lợi sống sót, có hộ tịch, có vườn hoa, từng bước từng bước đều được ngươi hỗ trợ.

“Đây là tân khúc ta mới biên, ngươi xem một chút”

Duệ bối tử nhận lấy, liếc qua, trong mắt loé sáng: “Đối với ta là ngàn vàng khó cầu,

“Ta không kịp chờ đến lúc về để được thử nữa”

Chỉ là một điệu nhạc thôi, mà thiếu niên quan ngọc này lộ ra vẻ như có được cả thế giới.

Theo lý thuyết, quan hệ của bọn họ rất khó xử, nhưng khi Thẩm Tinh Ngữ tiếp xúc mới phát hiện, sống chung cùng Duệ bối tử thật ra rất đơn giản. Hắn rất thuần khiết, cũng rất dễ hài lòng, Thẩm Tinh Ngữ đến giờ chưa thấy một chút nào là khó xử hay không tự nhiên.

Hắn thật yêu thích mình sao?

Thẩm Tinh Ngữ mơ hồ cảm thấy, nàng ở trước mặt hắn, cùng với việc ở cùng Thư Nhàn trước mặt có vẻ như không khác gì nhau.

“Ta còn cần phải vào cung lại một chuyến, ngươi giúp ta thu xếp nhé”

Duệ bối tử mắt không rời nhạc khúc: “Chờ tin của ta”

- --

Thư Nhàn còn tưởng phải đón năm mới một mình, thấy Thẩm Tinh Ngữ quay lại, rất kinh ngạc:

“Ta còn tưởng ngươi đón năm mới trong cung”

Thấy hai tay nàng giấu phía sau, người nhào lên muốn kiểm tra: “Ngươi giấu cái gì sau lưng?”

“Nhắm mắt lại”, Thẩm Tinh Ngữ quay người, không cho nàng nhìn: “Đây là lễ vậy bù đắp cho ngươi mấy ngày trông coi vườn hoa”

Thư Nhàn chớp chớp, nhắm mắt lại: “Thứ gì đó?

“Làm ra vẻ thần bí vậy?”

Hoàng cung đó, trong đầu Thư Nhàn hiện ra đủ các loại châu báu ngọc thạch, mở mắt ra, là một xiên kẹo hồ lô bọc đường giơ trước mặt: “…”!

“Ngươi có thể keo kiệt hơn một chút nữa được không?

“Ngươi đi Đông cung, Đông cung đó,

“Nô tài còn phải bưng vàng đi tìm ngươi”

Thẩm Tinh Ngữ đưa tay ra: “Không thích ăn thì trả lại ta”

Thư Nhàn cắn một viên trên cùng lớn nhất, vừa nhai vừa nói: “Chưa từng thấy qua một chủ nhân như ngươi, một xâu kẹo hồ lô còn muốn lấy lại!”

Thẩm Tinh Ngữ nhàn nhã khoanh tay: “Ta từ khi nào mà trở thành chủ nhân của ngươi?

“Chẳng phải ngươi không nguyện ý nhập cổ phần sao, hai trăm lượng kia coi như cho vay đúng không?

“Chủ nhân!”

“Chúng ta là tỷ muội tốt, nói nhiều đến chuyện mượn tiền ảnh hưởng đến tình cảm”, Thư Nhàn ngậm kẹo hồ lô, đẩy nàng vào trong phòng: “Ngài đại nhân không chấp tiểu nhân như ta, ta nguyện ý cả đời làm công cho ngươi”

Thư Nhàn nhiệt tình đẩy Thẩm Tinh Ngữ lên giường, ân cần đấm lưng xoa bóp, giống như đang phục vụ chủ tử vậy: “Để ta đi pha trà cho ngươi. Quản sự phủ Thừa tướng muốn đi cửa sau để có một ít hồng quả quả, đưa một bình Mông đính cam lộ hối lộ ta”

Nàng xách lò đất tới, dùng nhíp gắp lá trà, nói: “Nhưng người này thật sự điên rồ nha, một hộp nhỏ hồng quả quả mà cũng bán được 50 lượng một hộp.

“Họ cứ như đua nhau vậy, lấy chuyện mua được một hộp hồng quả quả là vinh dự.

“Ngươi quả thật là nhất bản vạn lợi nha”

So với việc làm vườn hoa lưu ly, thời gian làm vườn quá lâu, mùa đông rau quả đều thiếu, hồng quả quả vừa ngon vừa ngọt lại càng hấp dẫn.

Thẩm Tinh Ngữ nói: “Ta chẳng qua là đi trước một bước, sang năm nhiều người sẽ làm theo, sẽ không khan hiếm như vậy nữa” nhưng chỉ cần mùa đông này, nàng đã thu bạc mệt nghỉ.

Thư Nhàn không hiểu việc làm ruộng vườn: “Người khác có thể làm được không?”

Thẩm Tinh Ngữ: “Ta dạy, người khác sẽ không biết”

Thư Nhàn: “… Chuyện kiếm tiền như vậy mà ngươi lại muốn giao cho người khác?”

“Ngươi cũng nói, chuyện kiếm tiền như vậy, chắc chắn sẽ có người động tâm dò xét”, Thẩm Tinh Ngữ nói: “Hơn nữa một mình ta thì làm được lớn bao nhiêu? Không bằng ta bán hạt giống hồng quả quả, thị trường lớn hơn, trăm họ đều có sinh kế, cũng có nhiều người được ăn quả hơn, sao ta lại không làm?”

Thư Nhàn như được khơi thông ý tưởng mới, chắt lưỡi: “Đầu óc ngươi thật là linh hoạt”

Nước sôi thổi ra một luồng khói trắng trên nắp bình, Thư Nhàn lưu loát dùng trâm cài lại mái tóc dài trên đỉnh đầu. Chiếc áo màu xanh bên trong đè lên tay áo khoác màu đen đang được xắn lên, bởi vì xách ấm trà nên người hơi nghiêng xuống, cổ dài thon thả, mơ hồ lộ ra cục xương ở giữa cổ.

Thẩm Tinh Ngữ: “…”

Nàng đưa tay sờ qua một cái, bề ngoài nhìn rất giống hầu kết của nam nhân, nhưng sờ vào sẽ lộ tẩy, nó cứng hơn da rất nhiều: “Ngươi làm thế nào vậy?

“Nhìn rất là giống”

Nàng nói vẻ không tin: “Nếu không phải chúng ta quen biết nhau, đối diện trên đường chính, ta còn tưởng ngươi là một tiểu công tử nhà giàu nào đó”

Mới được 4 ngày, hôm đó nàng nói với Thư Nhàn, thay vì ngồi không thì giúp nàng quản lý vườn hoa một chút. Nàng ta nói nhất định phải giả nam trang mới chịu, hôm đó y phục nam trang đều là của mình, vậy mà bây giờ cục xương ở cổ đã tự mình làm ra được rồi, đúng là nam nhân chân thật.

“Có giống không?” Thư Nhàn rất cao hứng, nói: “Đừng nói những kẻ làm công kia, ngay cả quản gia của mấy gia tộc cũng không nhận ra ta là nữ”

“Lợi hại”, Thẩm Tinh Ngữ khen rất chân thành.

Vừa nói chuyện, Thuỷ Nhi đã bưng điểm tâm đi lên: “Công tử, nương tử, nếm thử một chút bánh mới làm”

Thẩm Tinh Ngữ chớp mắt: “Công tử?”

Thư Nhàn phẩy tay để Thuỷ nhi đi xuống, giải thích với Thẩm Tinh Ngữ: “Không phải ta đang giả nam trang hay sao, nếu thân phận ở đây cùng chỗ vườn hoa không giống nhau, thể nào cũng bị vạch trần nguy hiểm.

“Hơn nữa ta cảm thấy làm nam nhân rất tốt, cho nên ta quyết định, sau này ở nhà ta cũng làm nam nhân”

Ánh mắt Thẩm Tinh Ngữ quét qua móng tay ngắn ngủn của nàng, nhớ tới hôm đó lần đầu nàng giả trang nam nhân, có chút bất an, tìm cái kéo sửa lại hình dáng móng tay cho Thư Nhàn: “Phải cẩn thận từng chi tiết, đừng để bị người ta phát hiện”

Trong lòng nàng biết rất rõ, Thư Nhàn sợ người ta nhận ra thân phận của nàng, liên luỵ hình tượng của nàng ở vườn hoa.

Ban đầu, tuy nàng nghe lời mình chuộc thân, nhưng suốt thời gian đó nàng không hề đi ra ngoài, nàng luôn nói người khác sẽ nhận ra, liên luỵ đến mình vì nàng xuất thân thấp kém.

Thẩm Tinh Ngữ sờ lên mặt mình một cái, bởi vì nàng luôn giả trang xấu xí, nên nàng biết loại tư vị này.

“Ngươi không cần như vậy, người làm công chỉ để kiếm tiền, ai dám có dị tâm, ta đuổi đi ngay”

“Ngươi làm vậy cũng không thích hợp”, Thư Nhàn nói: “Tiền Khiêm Ích lấy lễ chính thê cưới Liễu Như Thị*, trăm họ có học đều tức giận nhặt đá đập thuyền cưới, Tiền Khiêm Ích đã bị cười nhạo thành cái dạng gì.

“Trăm ngàn năm qua người đời vẫn luôn như vậy, vì trinh tiết mà chết mới là liệt nữ, chúng ta chính là loại bản thân hạ tiện, có thể không phải ai cũng nghĩ như vậy, nhưng những người đến gần chúng ta, rất dễ bị nhìn như dị loại.

“Ta làm đàn ông thấy rất tốt”

(*Liễu Như Thị sống vào đời nhà Minh, nàng là một trong tám danh kỹ lừng danh Trung Quốc, nổi tiếng khắp Nam Kinh với vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, cầm kỳ thi họa lại đều vô cùng tinh thông. Liễu Như Thị có cuộc đời nhân duyên rất vất vả, sau 3 đời làm lẽ mới gặp Tiền Khiêm Ích. Tiền Khiêm Ích gặp Liễu Như Thị trong một lần đi chơi Hàng Châu, bất chấp tất cả mọi lời dị nghị cưới Liễu Như Thị về làm vợ. Sau khi chồng chết, Liễu Như Thị thắt cổ tự vẫn)

Thẩm Tinh Ngữ nghiêm túc quan sát Thư Nhàn, giữa mi tâm của nàng quả thực có một loại tinh thần hoàn toàn tươi mới, so với việc suốt ngày nhàn rỗi, có thể quản lý tốt vườn hoa, cùng những đại quản sự thế gia kia bàn bạc công việc chu toàn, bản thân nàng cũng có cảm giác thành tựu.

Trong lòng Thẩm Tinh Ngữ nhất thời như có ngũ vị tạp trần, có vẻ như đối với Thư Nhàn, đây cũng không hẳn là chuyện xấu.

Thư Nhàn thấy sắc mặt nàng do dự liền nói: “Vườn hoa của ngươi bây giờ đã có danh tiếng, sợ sẽ có người nhòm ngó, ngươi chỉ là một nữ tử yếu đuối, sợ người ta cho rằng dễ dàng khi dễ ngươi, dễ bị để mắt tới.

“Có ta làm nam nhân sẽ tốt hơn”

Thẩm Tinh Ngữ nhìn ánh mắt nàng: “Ngươi định cả đời làm nam nhân sao?

“Váy,

“Trâm cài,

“Sơn móng tay, không có những thứ đó, ngươi không khó chịu sao?”

“Ta thật thích”, Thư Nhàn nói: “Ngươi sẽ không hiểu ta thích được người khác nhìn thẳng vào mình với vẻ chờ mong là như thế nào”

Thẩm Tinh Ngữ cuối cùng cũng biết, Thư Nhàn thật sự muốn làm một nam tử, gật đầu đồng ý nói: “Được rồi”

Thư Nhàn nói thêm: “Còn có, hôm nay ta đã có tên của mình, Lăng Hàn”

Thẩm Tinh Ngữ: “Để ta nhờ người làm hộ tịch cho ngươi”

Thư Nhàn ôm lấy nàng: “Vậy thì tốt quá!”

“Đúng rồi”, Thẩm Tinh Ngữ đi tới giá, cầm một bầu rượu tới: “Ngươi hẳn đã biết rồi, Thái tử bị phế.

“Chúc mừng một chút”

Thư Nhàn có chút mơ hồ: “Phế?”

Nói thế nào nhỉ, người bị đánh đương nhiên là hận, nhưng đó là trữ quân, vị trí quá cao, người ta muốn giết nàng, cũng chỉ cần một câu nói. Thư Nhàn cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đến việc trả thù, cho nên có chút khó tin nói: “Trữ quân mà có thể dễ dàng phế như vậy sao?”

Thẩm Tinh Ngữ không biết nghĩ tới cái gì, nụ cười trong nháy mắt mất tự nhiên, nhưng hồi phục rất nhanh: “Tranh đấu trên triều đình, bị đại thần kéo xuống.

“Thật sự đã bị phế, triều đình đã dán cáo thị,

“Không tin ngươi có thể đi xem”

Thư Nhàn xốc bầu rượu lên uống một hồi lâu: “Người làm được việc đó hẳn là tài giỏi lắm!

“Ta kính hắn!

“Ta thay mặt 18 đời tổ tông kính hắn!”

Thẩm Tinh Ngữ mi mắt rũ xuống, không nói gì, chỉ rót rượu uống.

Cuối cùng cả hai đều say.

Thư Nhàn nhận định mình giả nam trang nhất bản vạn lợi, ngày thứ hai nàng phát hiện nhược điểm của việc giả nam trang.

“Ai ai, Lăng quản sự, ngươi cùng chủ vườn có phải là một đôi không?”

“Ngươi cùng chủ vườn khi nào thành hôn?”

“Tuy nói chủ vườn của chúng ta dáng dấp không rõ lắm, suốt ngày đeo mạng, nhưng bản lãnh của nàng thì khỏi bàn, Lăng quản sự, ngươi cũng đừng kén chọn, nàng mỗi ngày có thể kiếm không ít tiền."

“Nếu là ta thì ta sẵn sàng nguyện ý, xấu xí kiểu gì ta cũng nguyện ý cưới”

Từ trong vườn hoa đi ra, Thư Nhàn vuốt cằm nói: “Xong rồi, tất cả mọi người đều nghĩ ngươi đã có nhân tình”

Thẩm Tinh Ngữ: “…”

“Vì danh tiếng của ngươi”, Thư Nhàn nghiêm túc suy nghĩ: “Ta cảm thấy, gọi trượng phu nghe có vẻ tốt hơn,

“Ngươi không ngại mình có có nhiều trượng phu chứ?”

Thẩm Tinh Ngữ: “…”

- --

Phủ Trấn Quốc công.

Cố Tu vừa trở về đã thấy Tào thị đứng chờ trước cửa.

Chỉ trong một buổi tối, tin Thái tử bị phế đã truyền khắp cả kinh thành. Tào thị đương nhiên cũng biết, vô cùng áy náy vì đã trách nhầm nhi tử.

Hoá ra, hắn vẫn để ý đến muội muội của mình.

“Tu nhi”

Bà tiến lên một bước, đi tới trước mặt Cố Tu: “Mẹ tới xem con một chút”

Cố Tu siết dây cương, nhàn nhạt nhìn Tào thị, tung người xuống ngựa, gã sai vặt tới dắt ngựa vào chuồng.

Hắn xốc vạt áo, từ từ bước lên bậc thềm phủ Trấn Quốc công, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, lãnh đạm hỏi: “Có chuyện gì?”

Tào thị không để ý đến vẻ lãnh đạm của hắn, đuổi theo nói: “Là mẹ trách nhầm con, ta biết, trong lòng con vẫn nghĩ tới Tân Ninh”

Cố Tu bước vào bên trong phủ, giọng nói vẫn lãnh đạm như cũ: “Có chuyện gì?”

Tào thị bước vào theo, liếc nhìn qua một cái, còn không tới nửa tháng nữa là hết năm, bên trong phủ vắng ngắt, ngay cả một cái đèn lồng cũng không treo lên, không có một chút không khí nào của năm mới, nhìn thân hình đơn bạc của hắn gầy đi rất nhiều, trong lòng đau nhói.

“Sắp hết năm, hài tử của Trạm nhi cũng đã được 4 tháng, đã có thể lật người, mập mạp đáng yêu, muội muội, phụ thân, đệ đệ con đều ở tại biệt uyển, bên kia treo đèn lồng, đồ tết cũng làm xong rồi, còn chuẩn bị pháo bông, con tới biệt uyển cùng nhau ăn tết đi”

Cố Tu: “Không cần”

Tào thị: “Vậy ta tới ăn tết cùng con, con cũng không thể đón tết một mình”

Cố Tu: “Không có gì là không thể”

Tào thị: “Con vẫn còn nghĩ tới nàng?”

“Đó là chuyện của ta”, Cố Tu nói: “Mẫu thân nếu không có việc gì thì quay về đi”

Tào thị thấy Cố Tu vẫn bước về phía trước, chạy theo thân ảnh thon dài đó: “Con có nghĩ tới, đã lâu như vậy, nếu nàng không chết, sợ là—

“Cũng đã có người mới.

“Có lẽ bây giờ nàng đã có người khác ở bên ngoài”

Cố Tu đang bước chợt đứng khựng lại.

Tào thị há mồm, vốn định nói thêm vài câu, chỉ thấy bóng lưng hắn không nhúc nhích, giống như một bức tượng vô hồn, bà bỗng nhiên không nói được.

“Mẹ chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon, cả nhà chúng ta ở biệt uyển chờ con, cùng nhau đón năm mới”

Phía sau lưng có tiếng bước chân rời đi, Song Thuỵ nhìn Tào thị đi vòng qua bình phong, nghe “phốc” một tiếng, máu từ miệng Cố Tu bắn ra như mưa.

“Gia!” Song Thuỵ hốt hoảng kêu lên:

“Gia!”

Song Thuỵ kêu ba bốn tiếng, Cố Tu mới từ từ tỉnh lại, móc khăn trong tay áo ra, mím môi lau: “Không sao”

Song Thuỵ đưa thuốc chữa đau tim cho hắn, trong mắt lấp loáng nước: “Đại phu nói tâm tình của ngài không thể bị kích động, dễ ho ra máu.

“Ngài đây cũng là tội gì”, đạo lý đơn giản như vậy, ngay cả hắn cũng có thể nghĩ ra được, vì sao chủ tử vẫn không khống chế được ưu tư.

Chẳng lẽ ngay cả chuyện đơn giản như vậy, thế tử gia cũng không nghĩ tới?

Hay là không dám?

Song Thuỵ muốn khóc: “Ta đi mời đại phu”

“Không cần”, Cố Tu bình tĩnh nhai nát viên thuốc rồi nuốt xuống: “Làm việc trước đã,

“Làm theo những gì ta đã chỉ, đưa tin tức cho đại hoàng tử” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play