“Mẫu thân… hu hu… con rắn rất lớn, da có hoa văn, nó cắn con…”

Trong phòng, Cố Tân Ninh ôm Tào thị khóc đến gần hụt hơi.

Trong sảnh lớn, tỳ nữ của Cố Tân Ninh quỳ rạp dưới đất, lúc Cố Tu cùng Thẩm Tinh Ngữ chạy đến, phủ y đến xem mạch đang xách hòm thuốc đi ra.

Cũng may mắn, con rắn cắn Cố Tân Ninh không phải rắn độc, nhưng Cố Tân Ninh bị doạ sợ đến như vậy, không biết đến bao giờ mới hết ám ảnh.

Cố Tu hỏi đại phu: “Mùa này rắn đang ngủ đông, chủ yếu ở trong núi, sao lại xuất hiện ở phật đường?”

“Biểu ca”

Cố Tu chưa nói gì, Thịnh Như Nguyệt vội vã chạy tới, phía sau là thị vệ trong phủ đang cầm một con rắn dài đã bị đập chết: “Bắt được rắn rồi.

“Là sơ suất của ta, cuối năm, hạ nhân có chút lười biếng mới để xảy ra sơ suất này”

Thẩm Tinh Ngữ từ nhỏ đã sợ mấy loại này, quay đầu nhìn ra chỗ khác, đỡ bị ám ảnh rồi đêm lại gặp ác mộng.

Cố Tu nhìn lướt qua con rắn hoa nhỏ màu trắng, là rắn nước, loại này không ngủ đông, phật đường nằm gần con mương nhỏ, có thể nó bơi từ đây tới, liền nói: “Không phải việc gì cũng tự ôm vào mình, ngươi cũng không phải thần tiên, không lường hết được mọi chuyện”

“Đa tạ biểu ca không trách cứ”, Thịnh Như Nguyệt nói: “Ta đã dặn quản sự ngày mai đi kiểm tra hết, tất cả mọi ngươi trong sân cũng phải lật các góc lên, đợi trời sáng kiểm tra trong mương, nhất định không để chuyện này xảy ra lần nữa trong phủ”

Thẩm Tinh Ngữ bước qua bình phong nhìn vào bên trong, trong mắt Cố Tân Ninh đầy sự sợ hãi, Tào thị đau lòng đang ôm nàng dỗ dành.

Thẩm Tinh Ngữ biết, lúc này người Cố Tân Ninh không muốn gặp nhất chính là mình, nàng lặng lẽ quay người bước ra ngoài, dặn tỳ nữ nấu một ít cháo nóng mang qua.

Tỳ nữ nấu bát thuốc an thần mang lên, Cố Tân Ninh uống xong mới ngủ được, Tào thị bị mọi chuyện quấn lấy làm cho mệt mỏi cả đầu óc lẫn thể xác, không còn tâm trạng để ăn uống.

“Phu nhân dùng chén cháo nóng đi…”

Lưu Trùng Gia bưng lên một chén cháo, gạo trắng mịn được nấu vừa tới, còn thêm hai miếng gừng vàng, mùi cháo khiến Tào thị có cảm giác muốn ăn, nhận lấy, ăn được nửa chén, trong bụng ấm áp, dễ chịu.

“Là thiếu phu nhân sai tỳ nữ nấu”

“Vẫn là nó chu đáo”, Tào thị đặt chén xuống, mí mắt có vẻ xúc động.

Cố Tân Ninh lần này bị kinh sợ. Mùng hai, mọi người trong gia tộc tới chúc tết đều tập trung ở sân Cố Tân Ninh, Tào thị bây giờ trong mắt chỉ có con gái, không có tâm trạng xã giao, mọi thiệp mời gia yến đều quăng hết cho Thẩm Tinh Ngữ. Cố Tu bận bịu công vụ, Thẩm Tinh Ngữ lôi Thịnh Như Nguyệt đi cùng.

Hôm đó, phủ Túc Quốc công bày yến, Thẩm Tinh Ngữ đến không sớm cũng không muộn, lo liệu đủ phép tắc.

“Tẩu tử, người nhìn xiêm áo bọn họ mặc kìa, ta nghe ông chủ Trân mãn đường nói, cái này gọi là trang phục phu thê, bây giờ mọi người trong kinh đô đều mặc theo, rất thịnh hành”

Thịnh Như Nguyệt xốc rèm xe ngựa, nhìn ra ngoài nói.

Thẩm Tinh Ngữ nhìn theo, mấy cặp phu thê tới dự yến tiệc đều mặc trang phục đôi cùng màu, trên mặt có chút ngượng ngùng.

“Tới nơi rồi, xuống xe đi”

Duệ bối tử vừa bước xuống xe, thấy một bóng áo trắng, nhìn lên thấy Thẩm Tinh Ngữ khoác áo lông vũ, hắn tuỳ ý quay đầu, tình cờ ánh mắt lướt qua.

Duệ bối tử: “…”

Duệ bối tử lập tức xoay người, đi ngược lại phía cửa một bước.

“Duệ bối tử, sao lại quay về?” người đi cùng hỏi.

Duệ bối tử: “Đấy là lễ nghĩa nhường nhau, ngươi biết không?”

Người đồng hành: “…”

Một lát sau, Duệ bối tử đoán Thẩm Tinh Ngữ đã đi vào trong, lúc này mới xoay người, ánh mắt đảo quanh một vòng, quả nhiên không thấy bóng dáng Thẩm Tinh Ngữ.

Thẩm Tinh Ngữ trong mắt hắn là phụ nhân xảo quyệt và độc ác nhất, hắn không muốn thấy nàng. Không biết tại sao, khi xác định không có nàng ở đó, hắn đột nhiên cảm thấy không còn hứng thú nữa.

Giống như chuẩn bị đi dạo phố, ở nhà chọn lựa quần áo cẩn thận, đến lúc đi ra ngoài, tìm khắp mà không mua được món đồ ưng ý.

Duệ bối tử đem hết chuyện này đổ tại tiệc rượu của Túc vương phủ quá mức không thú vị.

Túc vương phi coi Thẩm Tinh Ngữ là thượng khách, tự mình đưa vào sảnh, rất long trọng, các phu nhân quý nữ lần này không còn ai dám nói nửa câu khó nghe, thậm chí đối với Thẩm Tinh Ngữ còn rất khách khí, cung kính.

Tiệc rượu thường chỉ nói dăm ba câu chuyện nhàm chán, dân tình Đại Khánh vốn cởi mở hơn, trong yến hội cũng sẽ tổ chức một ít trò chơi như ngựa cầu, đầu hồ, ném hoa này khác.

Phía trước rất náo nhiệt, Thịnh Như Nguyệt đề nghị đi ra xem đầu hồ*, Thẩm Tinh Ngữ hoài nghi nàng ra đó vì vị công tử tuấn mỹ trong đêm giao thừa, nên không vạch trần nàng.

(* trò chơi ném mũi tên vào miệng bình)

Thịnh Như Nguyệt có thể nhanh chóng bước qua được chuyện cũ cũng là việc tốt, Thẩm Tinh Ngữ đương nhiên sẽ cố gắng giúp hết sức.

Đi qua thuỷ tạ, khu vực đầu hồ phía trước càng náo nhiệt, một nam nhân có râu cường tráng vừa ném trúng cả 9 mũi tên, nhất thời trên sân không có đối thủ.

“Cô tới cùng Ngô tướng quân tỷ đấu một chút”

Một thanh âm uy nghiêm vang lên, Thẩm Tinh Ngữ nhìn theo, thấy một người mặc vương phục thập nhị điểu, ánh sáng vàng kim loé lên trong nắng.

“Tham kiến Thái tử điện hạ”

Mọi người nhất tề quỳ xuống, Thẩm Tinh Ngữ ngơ ngác, phản ứng chậm hơn, quỳ xuống theo, lá gan nhỏ như mèo của nàng không khỏi run lên, Thái tử điện hạ sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận chứ?

“Đều đứng dậy đi, hôm nay không có Thái tử gì cả, chỉ có tân khách bình thường tới dự tiệc thôi”

Thái tử đại nhân rất gần gũi, để mọi người đứng dậy, cầm mũi tên bắt đầu ném, cả sân ầm ĩ hô vang, tiếng nịnh bợ vang lên không dứt.

Thẩm Tinh Ngữ không quen với những cảnh này, thấy Thịnh Như Nguyệt cùng quý công tử đã vào lương đình chơi song lục, liền một mình trở về hậu viện, đến lúc yến tiệc bắt đầu, Thịnh Như Nguyệt mới quay trở lại.

Đây là kiểu khúc thuỷ lưu thượng yến, xuôi theo dòng chảy quanh co thật dài, các đĩa thức ăn được đặt trên mâm gỗ chảy xuôi theo dòng nước, chậm rãi xê dịch.

Thẩm Tinh Ngữ được mời mấy ly rượu, tửu lượng nàng không tốt, rất nhanh đã thấy choáng váng.

Thịnh Như Nguyệt đặt đũa, đỡ nàng vào sương phòng nghỉ ngơi giải rượu, lúc đi cùng cung nga của phủ Túc vương qua hành lang uốn lượn, gió lạnh thổi khiến Thẩm Tinh Ngữ tỉnh táo lại không ít, đi tới phòng dành cho khách để nghỉ ngơi.

“Ngươi quay về đi, ta tự vào được rồi”, Thẩm Tinh Ngữ bước chân qua bậc cửa.

“Tẩu tử vào nghỉ đi cho khoẻ, ta trở lại yến tiệc”, Thịnh Như Nguyệt nói.

Thẩm Tinh Ngữ như bước trên bông loạng choạng đi vào, khép cửa lại, cũng không còn sức để nhìn xung quanh, đi qua bình phong mười hai hoa thiên điểu bước vào trong.

Phía sau bình phong, một nam nhân khoan thai quay đầu lại, Thẩm Tinh Ngữ trong nháy mắt tỉnh rượu, lui về sau một bước, cung nga sắp xếp tẩm điện, tại sao bên trong lại có người?

Người đó còn mặc vương bào, thập nhị điểu loé ánh sáng vàng kim rực rỡ, hai cúc trên mở rộng, lộ ra huân y bên trong, không phải Thái tử thì là ai.

“Thái tử điện hạ tha tội, thần phụ không biết ngài ở bên trong, thần phụ cáo lui”

Thẩm Tinh Ngữ nói xong quay đầu đi về phía cửa, cảm giác người phía sau đuổi tới, nàng không do dự lập tức rút cây trâm kề sát vào cổ.

Tay Thái tử đã chạm được bên váy của Thẩm Tinh Ngữ.

“Thái tử đừng tới đây”

Cây trâm sắc bén toả ra ngân quang, cắm vào phần thịt mềm ở cổ, chỉ cần khẽ động, cây trâm sẽ cắm sâu vào thịt chảy máu.

Thái tử không còn cách nào khác, đành rút tay về, trấn an: “Thế tử phi không cần kích động”

Thẩm Tinh Ngữ lại lui về sau một bước, tàn nhẫn ấn cây trâm xuống sâu hơn, thoáng chốc máu tươi đã rỉ ra: “Người đừng tới đây, người mà bước tới ta sẽ chết ngay tại chỗ!”

Nàng vốn dĩ nhu mì, giờ này là cá chết lưới rách, đoạn tuyệt cùng dữ tợn.

Chỉ cần bị xúc phạm một chút liền dám đâm xuống, loại nhu mì cùng dữ tợn đan xen thật sự có sức hấp dẫn chết người.

Thái tử chắp tay ra sau, ánh mắt nhìn thật sâu Thẩm Tinh Ngữ: “Thế tử phi đừng nên thái quá.

“Cô chẳng qua sợ đột nhiên xảy ra chuyện, sợ ngươi kinh hoảng chạy ra ngoài, bị người ta nhìn thấy, nghi ngờ cô làm cái chuyện hoang đường, hư hại danh dự của cô.

“Cô dưới một người trên vạn người, thích loại nữ tử nào đều có người đưa tới tận giường, cần gì phải động vào một phụ nhân đã thành hôn”

Thẩm Tinh Ngữ: “… Điện hạ nói thật?”

Thái tử: “Ngươi cho là ngươi có gì đáng giá để cô bất chấp giang sơn, động vào thê tử của đại thần?”

Thẩm Tinh Ngữ trong lòng vẫn nghi ngờ, nàng không dám vì mấy câu bên ngoài này mà buông lỏng cảnh giác, đằng nào cũng đã đắc tội Thái tử, nàng thà làm người ác còn hơn tự đưa mình vào hiểm cảnh: “Điện hạ, trong sạch của phụ nhân hậu trạch liên quan đến mạng người, không phải ta không tín nhiệm điện hạ…”

Thẩm Tinh Ngữ vẫn không dám buông lỏng, lùi lại sát vào tường: “Thần nữ tự biết mình là phụ nhân dốt nát đi đo lòng quân tử, cầu mong điện hạ không so đo cùng phụ nhân như ta, mong điện hạ mở cửa”

Thái tử liếc nhìn Thẩm Tinh Ngữ bằng nửa con mắt, đi tới mở cửa, bên ngoài không có ai, tự mình đi ra ngoài trước.

Thẩm Tinh Ngữ cả người mất hết sức lực, ngã dựa vào tường.

Mồ hôi lạnh toát ra trên trán, trong lòng sợ hãi, một lúc lâu sau nhịp tim mới trở về bình thường, dùng khăn tay lau sạch chút máu dính ở đầu cây trâm, lấy cái gương nhỏ trong hà bao bên hông, lau giọt máu trên cổ. Cũng may hôm nay nàng mặc áo cổ cao, lúc nãy hốt hoảng vẫn còn nhớ kéo cổ áo xuống, bây giờ có cổ áo che vết thương, người ngoài cũng không nhìn thấy.

Nàng cắm lại cây trâm vào tóc, sửa sang một chút, thấy không có gì khác thường mới lặng lẽ thò đầu ra quan sát, không thấy ai mới đi ra ngoài.

Thẩm Tinh Ngữ quay lại tiệc rượu, nhìn quanh một vòng, lập tức nhìn ra cung nga dẫn đường vừa rồi, nàng che tay áo đi tới gần, giả bộ đụng vào cung nga, nhanh tay nhét ngọc bội vào trong người ả.

“Bang” một tiếng, cung nga ngã xuống đất, mâm trà cụ vỡ nát, nước đổ tung toé.

Tiếng động này khiến mọi người trong tiệc rượu đều quay đầu lại nhìn, bao gồm cả Túc vương phi.

Thẩm Tinh Ngữ: “Vương phi, ta mất đồ trọng yếu, nghi ngờ cung nga này ăn trộm, có thể giao cung nga cho ta được không?”

Nàng nhìn chằm chằm vào Túc vương phi, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nhỏ nào trên khuôn mặt bà, nếu Túc vương phi biết chuyện này sẽ không giao cung nga cho nàng, ngược lại nếu Túc vương phi không biết, đương nhiên sẽ thuận lý thành chương để cho nàng xử lý cung nga.

Cung nga kia từ dưới đất bò dậy, quỳ xuống, Túc vương phi suy nghĩ một chút, nếu chuyện này không chạm đến giới hạn của Thẩm Tinh Ngữ, nàng sẽ không vì một chuyện nhỏ này mà yêu cầu chủ nhà giao cung nga ra. Cung nga này chỉ sợ bây giờ là củ khoai nóng bỏng tay, bà lập tức lựa chọn ném ra ngoài, đỡ liên luỵ đến mình: “Nếu là cung ngay tay chân không sạch sẽ, đắc tội thế tử phi, là do bổn vương phi dạy người không chu toàn, từ giờ phút này, cung nga này là người của thế tử phi”

Có thể dứt khoát đem cung nga giao cho nàng, có thể thấy Túc vương phi không biết chuyện này.

Thẩm Tinh Ngữ vốn định đùng việc gài đồ trang sức để đòi người, cuối cùng không phải dùng tới, mỉm cười cảm ơn vương phi rồi cáo từ, đưa cung nga đi.

Thịnh Như Nguyệt tò mò ôm cánh tay Thẩm Tinh Ngữ: “Tẩu tử, cung nga này rốt cuộc làm chuyện gì vậy?”

Liên quan đến chuyện tính mạng, Thẩm Tinh Ngữ không muốn nói cho bất cứ ai: “Không có gì, bị mất trộm ít đồ trang sức thôi”

Thịnh Như Nguyệt biết ý không tiện nên không hỏi nữa.

Thẩm Tinh Ngữ cho tất cả hạ nhân ra ngoài, chỉ giữ lại A Điều, bắt đầu thẩm vấn cung nga:

“Ngươi phải biết, phu quân ta thống lĩnh Đại Lý tự, nơi đó có đủ các biện pháp để bắt ngươi nói thật. Bây giờ ngươi có hai lựa chọn, một là nói thật với ta, bất kể ngươi nghe lệnh của ai, ta đều có thể tha chết cho ngươi.

“Hai: Ngươi nói láo với ta, ta sẽ đem chuyện này nói với phu quân, ngươi sẽ bị đưa về Đại Lý tự, chịu hết cực hình cho đến khi ngươi phải khai ra, nguyện ý thừa nhận Thái tử”

Cung nga hốt hoảng quỳ xuống đất, đập đầu binh binh: “Nô thật không hiểu phu nhân đang nói cái gì, nô làm sai điều gì”

Thẩm Tinh Ngữ đưa mắt, A Điều bê một chậu than nóng tới.

Thẩm Tinh Ngữ lạnh giọng: “Ngươi cầm cục than trong lòng bàn tay để bổn phu nhân nhìn xem, rốt cuộc là ngươi nói thật hay nói dối”

Cung nga rụt rè e sợ, cuối cùng vẫn cầm cục than nóng lên tay.

Thẩm Tinh Ngữ không nhìn ra cung nga trước mắt có vấn đề gì, liền kêu Đan Quế dẫn đi cho phủ y chữa trị, sau đó an trí đến điền trang.

Đóng cửa lại, A Điều mới hỏi tỉ mỉ nguyên do, Thẩm Tinh Ngữ kể hết đầu đuôi câu chuyện, A Điều hoảng sợ:

Phủ Túc vương lớn như vậy, lại là Thái tử, làm sao có thể sơ suất được?

A Điều trên mặt lo âu: “Cung nga kia cái gì cũng không nói, vậy người định thế nào?”

Thẩm Tinh Ngữ vuốt nếp nhăn trên trán: “Cái chính không phải cung nga nói thật hay không, ta gióng trống khua chiêng đem người mang về, còn có dấu vết dụng hình rõ ràng, nếu chuyện này có thật, tất sẽ có người chột dạ.

“Nhân chứng nằm trong tay ta như vậy, đối phương có thể ngủ yên được sao? Nếu cung nga kia không trong sạch, trong 3 ngày tới tất ở điền trạng sẽ bị chết thảm, nếu vẫn sống sót, ta có thể xác định chuyện này là vô tình”

Chờ xem mọi chuyện về sau sẽ thế nào, nếu như là vô tình, Thẩm Tinh Ngữ đương nhiên sẽ bỏ qua, còn nếu như là cố ý, Thẩm Tinh Ngữ cũng sẽ không nề hà mà nói hết với Cố Tu, để cho hắn tra rõ chân tướng.

A Điều yên tâm hơn: “Vậy ta đi điền trang theo dõi nàng ta”

Thẩm Tinh Ngữ vỗ trán nàng ta: “Ngươi ngốc à! Ngươi đi khác gì nói cho mọi người biết đây là do ta sắp xếp”

A Điều không còn cách nào khác đành nghe theo.

Thẩm Tinh Ngữ vén cổ áo, nhìn vào gương, vết thương đỏ rực trên cổ không che giấu được, Cố Tu trước giờ đều thích để đèn, hắn thông minh như vậy, nàng không muốn hắn biết trước khi mọi chuyện được rõ ràng.

Trong lòng nàng cũng hy vọng chuyện này chỉ là nàng nghĩ nhiều, chuyện bé xé ra to.

Nàng hy vọng trong lòng hắn nàng luôn trong sạch, không hề có một vết nhơ.

Nếu không nói dối, Thẩm Tinh Ngữ nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chỉ có một biện pháp, đó là ở chỗ vết thương vẽ một bông hoa, mặc dù vẽ lên người là chuyện khá kỳ quái, nhưng cũng không còn cách nào khác.

Nàng nhìn vào gương, vẽ một đoá hoa mẫu đơn ở chỗ vết thương, vẽ xong nàng lên giường phiền não nằm lăn qua lăn lại, bỗng nhiên cảm thấy bụng dưới lạnh buốt, kinh nguyệt của nàng tới rồi.

Thẩm Tinh Ngữ có chút thất vọng.

Mấy ngày qua, chu kỳ của nàng đã trễ hai ngày, trong lòng nàng có chút mơ hồ mong đợi, hoá ra chỉ là chậm một chút mà thôi.

Nàng trời sinh đã bị lạnh tay lạnh chân, đến ngày này, bụng nàng càng lạnh, cả người nhợt nhạt hơn bình thường, chân tay cũng mềm nhũn.

Thẩm Tinh Ngữ nằm trên giường suốt một buối chiều, cuối cùng cũng nhìn thấy Cố Tu đạp màn đêm đi về Triêu Huy viện, mừng rỡ xốc chăn bước xuống: “Gia, ngài về rồi?”

Chân mềm nhũn đạp xuống đất, cả người nghiêng ngả, Cố Tu thấy nàng sắp ngã liền giơ tay đỡ, thuận tay ôm nàng vào lòng, đặt lên đùi, cùng ngồi trên ghế dài.

Không nói câu nào, ngón tay theo cổ áo nàng mở ra, đoá hoa mẫu đơn đỏ tươi nở rộ trên chiếc cổ nõn nà, từng cánh hoa men theo chỗ hõm của xương quai xanh chiếu vào chói mắt hắn.

Hơi nóng bỏng rát, đầu lưỡi hắn quấn quanh cổ nàng, Thẩm Tinh Ngữ vội vàng nói: “Ta tới kỳ nguyệt sự, không hầu hạ chàng được”

Nam nhân đang hôn bỗng cứng đờ, ngón tay nhẹ nhàng xoa bông hoa mẫu đơn trên cổ: “Nàng cố ý?”

Thẩm Tinh Ngữ: “… Ta vẽ xong mới có nguyệt sự”

Cố Tu hít sâu một hơi, có chút hơi thống khổ.

Lần đầu tiên Thẩm Tinh Ngữ thấy Cố Tu lộ ra biểu tình khó chịu, trong lòng nàng nguyện ý dâng hiến tất cả cho Cố Tu.

Thê tử vừa ngoan vừa mềm, đáy mắt đều là đau lòng.

Cố Tu hài lòng khẽ vuốt mặt nàng.

Sau đó hai người ăn tối, bụng Thẩm Tinh Ngữ không thoải mái nên sớm đi tắm rửa, thay đồ đi ra, ôm Cố Tu từ phía sau: “Ta mệt rồi, chúng ta đi ngủ sớm đi”

Cố Tu cầm một tập tài liệu trên tay: “Nàng mệt thì ngủ trước đi”

Thẩm Tinh Ngữ bĩu môi, chẳng lẽ hắn không phát hiện ra là nàng không thoải mái sao?

Cảm thấy có chút đau lòng, giống như bị một cái gai nhỏ đâm vào đầu ngón tay, Thẩm Tinh Ngữ lập tức đè nén sự khó chịu trong lòng, tự an ủi Cố Tu là người lạnh lùng như vậy, không phải hắn không tốt với chính mình, cũng không phải hắn không để ý đến mình.

Tại sao lại phải gây rắc rối, để phu thê mất đi sự thân thiết?

“Bụng ta không thoải mái, có thể ôm chàng ngủ được không?” giọng nàng nũng nịu.

Cố Tu lật trang sách, chăm chú đọc: “Nàng cứ nằm nghỉ trước, xong chỗ này rồi ta vào”

Thẩm Tinh Ngữ bĩu môi một cái, đè xuống cảm giác muốn giật quyển sách khỏi tay hắn, dịu dàng: “Vậy ta đi nằm trước, chàng đừng để ta đợi quá lâu”

Cố Tu chăm chú nhìn hồ sơ trên tay, không lên tiếng, nửa gò má ngược sáng đối diện với nàng, khuôn mặt vốn đã sắc bén càng thêm cương nghị.

Thẩm Tinh Ngữ không biết hắn có nghe thấy hay không, môi mím thành một đường, quay đầu đi về phía cửa sổ.

Ánh mắt liếc qua bậc giường, con ngươi khẽ giật, nàng đưa mũi chân gõ gõ hai cái rồi hét lên: "A!"

Quả nhiên Cố Tu đặt sách xuống, đi tới: "Sao vậy?"

Thẩm Tinh Ngữ nuốt nước mắt, duỗi chân phải ra: “Chân va phải bậc thang, đau quá…”

Cố Tu bóp bóp mi tâm, vén áo quỳ xuống, nâng bàn chân phải của nàng trên tay, bàn chân rất nhỏ, chỉ to bằng lòng bàn tay hắn, đường cong mịn màng, ngón chân tròn trịa giống như trái bồ đào, móng chân còn được sơn chút đỏ diễm lệ.

Bởi vì vừa mới tắm xong, sờ vào rất ấm áp, lòng bàn chân đặc biệt mềm mại trắng nõn.

“Chỗ nào?” Hắn nắn bóp.

Thẩm Tinh Ngữ sụt sịt: “Đầu ngón chân.”

Cố Tu nắn ngón chân cái của nàng: "Sẽ ổn thôi."

Thẩm Tinh Ngữ duỗi chân về phía trước: “Cổ chân cũng đau.”

Cố Tu lại bóp bóp cổ chân.

"Bắp chân cũng đau."

Cố Tu ngước mắt lên nhìn vẻ dò xét, Thẩm Tinh Ngữ dứt khoát từ trên giường nhào vào lòng hắn, cánh tay ôm chặt lấy cổ.

Giọng mềm mại thủ thỉ: “Đụng vào giường là giả, muốn chàng ôm là thật”

Đôi mắt ướt đẫm long lanh, những giọt nước mắt trên mi dưới vẫn còn đọng lại, rủ xuống như những viên ngọc, “lê hoa đái vũ” chính là như thế.

Cố Tu chưa từng thấy qua, nữ tử khóc mà cũng đẹp như vậy.

Hắn ôm người, thả lên giường: “Nàng là con nít à?”

Cánh tay Thẩm Tinh Ngữ siết chặt cổ, kéo hắn cùng ngã xuống giường, chân khoá chặt eo hắn: “Bụng ta không thoải mái, người chàng thật ấm áp, muốn chàng ôm ta”

Cố Tu hết cách, cầm chân nàng: “Ta đi tắm một cái rồi tới”

Thẩm Tinh Ngữ vùi mặt vào cổ hắn hít ngửi: “Không cần tắm, trên người chàng vẫn rất thơm”

Cố Tu không phản đối, vung tay lên, đèn tắt, trong phòng một mảnh mờ tối.

Hôm sau, Thẩm Tinh Ngữ cáo bệnh, không tham dự bất kỳ yến tiệc nào, chỉ sai hạ nhân dâng lễ mừng. Điều khiến Thẩm Tinh Ngữ vui mừng là sau ba ngày, cung nga ở điền trang kia vẫn ổn, chưa gặp phải nguy hiểm gì.

Thẩm Tinh Ngữ cảm thấy hẳn là mình suy nghĩ nhiều, cũng có lúc người dưới phạm sai lầm, hồ đồ.

Tuy nhiên nàng vốn cẩn thận, không lập tức thả cung nga kia ra, dự định sau mấy tháng nữa sẽ thưởng cho nàng một khoản bạc, giải trừ nô tịch.

Đến ngày mùng 9, Thẩm Kỳ được chính thức nhập vào thái miếu, cùng các chư tôn hoàng đế Đại Khánh hưởng hương khói cung phụng.

Thẩm Tinh Ngữ quỳ trước bài vị của phụ thân rất lâu, nói rất nhiều, kể nàng sống ở đây rất tốt cho cha nàng yên tâm.

Đến mùng 10, Cố phủ lại nghênh đón đại sự, tổng quản thái giám hoàng cung mang theo một đạo thánh chỉ, ngự ban tứ hôn Thịnh Như Nguyệt làm chính phi của Cửu hoàng tử. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play