Khuôn mặt Thẩm Tinh Ngữ chìm trong bóng tối, con ngươi như bóng đêm, giờ càng sâu thẳm nhìn vào Cố Tu.

Rõ ràng nàng đang run lên vì sợ hãi, nhưng ánh mắt nhìn về phía hắn tràn đầy tín nhiệm giao phó sinh tử.

Ánh mắt nàng giống như đang nói: “Ta tin chàng”

Cổ nàng nhỏ nhắn, thon dài rất đẹp, giống như cổ thiên nga, lúc này đang đặt trên một lưỡi đao lạnh ngắt, chỉ cần khẽ dùng sức một chút, cổ nàng sẽ đứt làm đôi.

Chu Đạt nhếch mép cười: “Cố đại nhân thả ta ra, nếu không tiểu phụ nhân này coi như mất mạng”

Cố Tu quát lớn một tiếng, thanh đao trong tay bổ xuống, buồng xe ầm ầm vỡ vụn, lộ ra cả ba người trong không khí.

Ánh mắt Cố Tu nhìn sâu vào vết thương bị đâm trên bụng Chu Đạt, hắn vừa bị đâm một đao xuyên bụng, máu vẫn còn đang chảy, trong không khí nồng nặc mùi máu tanh muốn ói.

“Ngươi cho là bắt giữ một nữ tử thì có thể uy hiếp được ta, không khỏi quá buồn cười”

Chu Đạt: “Vậy Cố đại nhân còn do dự cái gì?

“Sao không giống như vừa rồi, trực tiếp chém luôn đi?”

Cố Tu: “Bổn quan đang cho ngươi lựa chọn.

“Ngươi hôm nay bị thương rất nặng, tất nhiên không chạy xa được, nhìn thì có vẻ như cưỡng bắt được con tin, có tiền đặt cược, thực ra thì kết quả vẫn như cũ, lựa chọn thúc thủ chịu trói còn có thể sống tạm chờ xét xử, lựa chọn chống đối, tức là chịu chết dưới lưỡi đao của ta”

“Là người ai cũng muốn sống.

“Càng muốn sống một cách tự do.

“Có lẽ ta sẽ tự kiếm cho mình một con đường ở đây”

Ánh mắt Chu Đạt nhẹ nhàng đảo qua các mảnh vụn trên mặt đất, hiện lên tấm bài chữ “Cố” dát vàng: “Nghe nói Cố đại nhân tân hôn, tân phu nhân dung nhan mỹ mạo, ta có nên gọi một tiếng Cố phu nhân hay không?”

Chu Đạt vừa nói, bàn tay kia vừa giơ lên vuốt ve trên mặt Thẩm Tinh Ngữ, sự đụng chạm mềm mại khiến hắn có cảm giác thỏa mãn.

"Rất mịn màng.

“Cố đại nhân quả là có phúc”

Cố Tu nhìn chằm chằm ngón tay đang trượt từ má dần xuống cổ nàng: “Nếu ngươi dám động nàng một chút nữa, ta đảm bảo sẽ phanh thây ngươi thành vạn mảnh”

“Phải xem thành ý của Cố đại nhân rồi”

Ngón tay Chu Đạt lại trượt xuống một chút nữa, hài lòng nghe Cố Tu nghiến răng ken két: “Ta để ngươi đi”

Chu Đạt đoán hắn cắn muốn đứt răng rồi, liếc cây đao trong tay hắn, Cố Tu làm bộ cúi người xuống, bộ dạng muốn buông cây đao xuống đất.

Lúc sắp sửa buông xuống đất, chuôi đao lệch một cái, một đạo hàn quang cong lên bắn vào mắt, Chu Đạt theo bản năng chém xuống, Thẩm Tinh Ngữ cảm giác mình sắp chết, trong ánh sáng chớp nhoáng, một cánh tay đỡ lấy lưỡi đao, hất mạnh ra xa.

Cố Tu lập tức ôm Thẩm Tinh Ngữ giữa trùng trùng nguy hiểm lướt qua lưỡi đao, rơi ra khỏi xe ngựa, lăn hai vòng. Vừa đứng lên đúng lúc Viên Tâm đá tới một chuôi đao, Cố Tu vươn tay bắt lấy.

Lúc này Chu Đạt cùng Viên Tâm đang trực tiếp giao chiến, Viên Tâm lộ ra một sơ hở, lưỡi đao của Chu Đạt lao tới, chỉ cách đầu Viên Tâm một tấc thì đột ngột dừng lại, một mũi đao đã xuyên qua tim hắn, bàn tay cầm đao của Cố Tu nổi lên những mạch máu xanh.

Cố Tu rút đao, đi vòng đến trước mặt hắn, nhìn chằm chằm vào bàn tay vẫn còn đang nắm cây đao của hắn, giơ tay chém xuống. Hình ảnh cuối cùng mà Chu Đạt nhìn thấy là những ngón tay hắn bay lên không trung, máu phun như hoa rơi.

Con mắt Chu Đạt trợn trừng, chết đứng dưới lưỡi đao, máu tràn trên mặt đất đỏ chói mắt, Thẩm Tinh Ngữ đứng đó run rẩy, nhìn xuyên qua những hình ảnh này, dường như nàng quay về cái ngày phủ Túc thánh công hoá thành tro bụi hôm đó, hai tai điếc đặc, hai mắt không nhìn thấy gì, cả thế giới chỉ còn một màu đỏ u ám.

Cố Tu ôm nàng vào trong ngực:

“Không sao”

Viên Tâm cùng đám người xử lý hiện trường, dùng nước tẩy sạch vết máu, không để lại dấu vết gì.

Áo choàng của hắn lạnh ngắt bởi phong tuyết nửa đêm, nhưng bàn tay lại ấm áp, trong mùi tuyết tùng mát lạnh của hắn, các giác quan của Thẩm Tinh Ngữ dần dần hồi phục, chậm chạp phản ứng:

“Để ta xem cánh tay chàng”

Nàng nhấc người ra khỏi ngực hắn, nâng cánh tay lên xem, giữa máu huyết là một vết chém sâu đến xương: “Chàng bị thương rồi”

Lòng nàng như bị ai đánh, cố gắng kiềm chế nước mắt: “Cũng là vì cứu ta”

Cố Tu không để ý: “Thương nhẹ mà thôi”

“Trên người chàng có thuốc không?” Thẩm Tinh Ngữ hỏi.

Cố Tu rút tay ra: “Ở Đại Lý tự có”

“Chàng như vậy vẫn còn muốn đi Đại Lý tự?” Thẩm Tinh Ngữ nắm chặt tay hắn không buông.

Cố Tu: “Xong việc ta sẽ về”

Thẩm Tinh Ngữ không chịu!

Nàng khóc thành tiếng: “Người này đều chết hết rồi, chàng còn gì mà chưa xong, ta mặc kệ, chàng phải về cùng ta bôi thuốc”

Cố Tu xoa xoa trán: “Đừng khóc, ta về!”

Vừa quay người đi, hắn vừa dặn dò Viên Tâm, Viên Tâm cười nói: “Đại nhân, người thật không biết thương hoa tiếc ngọc, đây chính là uy hiếp, mỹ nhân nũng nịu là bại trận luôn.

“Đi thôi đi thôi”

Cố Tu nhàn nhạt nhìn qua, Viên Tâm nhắm mắt ngậm miệng.

Xe ngựa đã hỏng hết, may chỗ này cách phủ Trấn Quốc công không xa, trong thư phòng Cố Tu có một ngăn tủ nhỏ có đủ các loại thuốc trị thương.

“Công việc của chàng rất nguy hiểm phải không?” Thẩm Tinh Ngữ vừa rắc thuốc vừa hỏi.

Cố Tu: “Loại phạm nhân như Chu Đạt không nhiều, không phải bất kỳ vụ nào ta cũng đích thân ra tay”

Thẩm Tinh Ngữ: “Ta không nghĩ chàng lại làm những việc nguy hiểm như vậy, liệu có thể chuyển sang việc khác nhàn nhã hơn không?

“Ta không cần đeo vàng bạc, dù là không có quyền cao chức trọng, làm một công việc ngồi chơi xơi nước cũng được”

Cố Tu: “Nam nhân không có quyền thế, quá là vô dụng”

Đôi mắt đẹp của Thẩm Tinh Ngữ trợn tròn: “Người nào nói? Nam nhân không nhất định phải có quyền thế, ta thấy những cặp phu thê bình thường cũng rất tốt, có chút tiền, đủ ấm no, hai vợ chồng ngày ba bữa, có một đứa trẻ đáng yêu, cả đời bình bình đạm đạm, có gì không tốt?”

Cố Tu không nhìn nàng, lấy ra một cái chai màu đen, đổ thuốc bột vào trong chén, hoà chút nước, đặt trước mặt nàng: “Uống đi”

“Vâng”

Thẩm Tinh Ngữ cũng không hỏi là gì, bưng lên uống một hơi cạn sạch, chát chát, có chút khó uống.

“Sao ta cảm thấy có chút buồn ngủ?

“Chàng cho ta uống cái gì?”

Cố Tu: “Thuốc an thần”

Thẩm Tinh Ngữ: “…”

Cố Tu xoa xoa đầu nàng: “Nàng cần phải quay về”

Thẩm Tinh Ngữ ôm cánh tay hắn: “Ta không đi, chàng bị thương, ta muốn ở đây chăm sóc chàng”

Vừa lúc này, Đàm bà tử bưng thuốc của Cố Tu đi vào, trong phòng thoáng chốc toàn là mùi thuốc bắc.

Thẩm Tinh Ngữ nhận chén thuốc: “Ta đút cho chàng”

Cố Tu hoàn toàn không có hứng thú: “Tay ta không gãy”

Thẩm Tinh Ngữ chống đỡ cơn buồn ngủ: “Đây là một loại tình ái, niềm vui khuê phòng, niềm vui khuê phòng, chàng hiểu không”, nàng thổi thổi bát thuốc, dùng muỗng múc một thìa đưa tới miệng Cố Tu:

“Uống đi”

Cố Tu nhìn thật sâu vào mắt nàng, ánh mắt đó nói rất rõ ràng: “Chỉ nữ nhân các nàng mới uống như thế”

Bưng chén thuốc trong tay nàng lên, ngẩng đầu, uống một hơi bực bội.

Thẩm Tinh Ngữ: “…”

Dù sao nàng cũng không có mặt mũi, đặt muỗng xuống, cả người nhào vào ngực hắn: “Uống thuốc rồi, chúng ta đi ngủ”

Ngáp một cái, dựa vào ngực hắn, sau đó Thẩm Tinh Ngữ không còn biết gì nữa. Thuốc đã có tác dụng, nàng ngủ một giấc rất say, không gặp ác mộng.

Hôm sau tỉnh dậy trên giường trong thư phòng Cố Tu, đã qua giờ thỉnh an Tào thị, kêu Đan Quế đi cùng đến nói với Tào thị một tiếng rồi vội vã vào cung.

“Nghe nói tối qua ngươi gặp nguy hiểm?” Thập nhất công chúa ân cần hỏi.

Thẩm Tinh Ngữ gật đầu: “Không sao, thế tử gia võ nghệ cao cường, cứu ta một đao”

Trong đầu Thập nhất công chúa nổ ra câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân, trong mắt đều là lãng mạn: “Mau kể cho bổn công chúa, toàn bộ câu chuyện là gì?

“Chờ một chút, bổn công chúa đi lấy ít đồ”

Sau đó Thẩm Tinh Ngữ thấy Thập nhất công chúa đi qua đi lại mấy lần, cầm 5-6 loại điểm tâm, bưng theo 2 ly nước cùng một đĩa trái cây sấy muối tiêu.

Nàng vừa cắn miếng trái cây vừa nói: “Tốt lắm, ngươi bắt đầu kể đi”

Thẩm Tinh Ngữ: “…” Có chút giống như nghe đọc sách.

Đem câu chuyện kể lại rõ ràng, Thập nhất công chúa ôm mặt, bên môi còn dính trái cây: “Thật là lãng mạn!

“Thế tử gia đúng là anh hùng!”

Trong đầu Thẩm Tinh Ngữ thoáng qua hình ảnh tối qua nàng thổi thuốc, hắn cầm lên uống một hơi cạn sạch: “Là đủ anh hùng”

Thập nhất công chúa: “Hoá ra tìm một võ tướng làm phu quân là có cảm giác an toàn như vậy, cũng thật khó!

“Bổn công chúa vốn là cảm thấy, thành thân thì nên chọn một người như Sở thế tử, tư văn hữu lễ, những lời đơn giản qua miệng họ lại trở thành vô cùng dễ nghe, nhưng so với võ tướng thì ít đi nhiều phần khí khái anh hùng, vậy theo ngươi, bổn công chúa có nên chọn một võ tướng hay không?”

Thẩm Tinh Ngữ: “… Ta quen phu quân là nam nhân duy nhất, nếu không ngài hỏi Chiêu viện nương nương một chút xem, chắc sẽ rõ hơn”

Thập nhất công chúa than một tiếng: “Ai, cũng chỉ nói như vậy thôi, chọn người nào làm phò mã không đến lượt bổn công chúa được nói chuyện”

Thẩm Tinh Ngữ: “Chiêu viện nương nương có thể nói chứ, không phải người nhìn trúng Sở Thám hoa đó sao, để Chiêu viện nương nương thổi chút gió bên gối”

Thập nhất công chúa: “Mẫu phi ta mới đầu là hầu hạ trong phòng ngủ của phụ hoàng, ân sủng sớm đã không có.

“Như mẫu hậu ta nói, bọn họ sớm đã không còn phong hoa tuyết nguyệt, chỉ giống như người thân”

Thẩm Tinh Ngữ: “Khó trách lần trước hỏi ta có bí kíp tranh sủng hay không”

“Bổn công chúa cũng chỉ thuận miệng hỏi như vậy thôi”, Thập nhất công chúa nói: “Phụ hoàng nhiều nhi tử nữ nhi, người nào cũng lả lướt lấy lòng, bối cảnh cường đại, cũng chẳng đến lượt ta.

“Bổn công chúa chính là cảm thấy Sở đại nhân dáng dấp đẹp mắt, tính tình cũng ôn nhu, kiểu kiểu như ngọc, chắc là nói về hắn.

“Hắn tài mạo như vậy, cũng không đến lượt công chúa không được sủng ái như ta, chỉ cần sau này xuất giá không phải đi xa khỏi Thượng kinh là ta hài lòng rồi. Mẫu phi chỉ có mình ta, nếu bổn công chúa phải gả đi quá xa, bà chắc sẽ có nhiều tịch mịch”

Hầu phòng ngủ tương đương với nha hoàn thông phòng, trước lúc hoàng tử trưởng thành thì có nhiệm vụ dạy hoàng tử chuyện phong nguyệt. Hầu ngủ có thân phận thấp kém, không có tư cách mang bầu hoàng tự, cũng không có tư cách trở thành cung tần chính thức, giống như thân mẫu của Thập nhất công chúa, được phong Chiêu viện, còn được sinh ra hoàng tự đã là một truyền kỳ rồi.

Thẩm Tinh Ngữ một lần nữa nghiêm túc quan sát Thập nhất công chúa, mặc dù trong cung nàng không phải là công chúa tôn quý nhất, nhưng cũng không có dấu vết bị người khi dễ, ngây thơ hoạt bát, phủ đệ tuy không quá hoa lệ nhưng vị trí cũng không tệ.

Hôm qua đi đại điện nhìn lén, thị vệ không ngăn cản, hoàng đế tuy trách cứ đôi câu nhưng không thật sự trách phạt nàng, mà ngược lại còn có một loại dung túng.

Nhẹ nhàng lấy được thủ dụ từ tay hoàng hậu, để cho nàng nhận chức giáo tập cung đình, đây mà là một phi tử không được sủng ái, một công chúa không được cưng chiều sao?

“Có phải người hơi xem nhẹ mẫu phi của mình không?

“Mẫu phi người có thể từ hầu ngủ trở thành Chiêu viện, còn trở thành người thân với hoàng thượng, ta cảm thấy người thân còn có sức nặng hơn phi tần, có lẽ ân sủng của Chiêu viện nương nương không hề kém”

Thập nhất công chúa vẫn khó tin: “Có thật không?”

Bao nhiêu năm, trong ấn tượng của nàng, mẫu thân đều không được sủng ái, chẳng lẽ mẫu thân của nàng là giọt máu đầu tim của hoàng thượng sao?

Thẩm Tinh Ngữ: “Nếu không chúng ta đi xem một chút, xem có dấu vết gì không?”

Hai tiểu cô nương thảo luận một chút, sau thời gian một chung trà, hai người xuất hiện ở sương phòng Phù Bích các, Chiêu viện nương nương một thân bạch y đạm mạc, cạp váy xắn cao, nhìn giống như đang chăm sóc thảo dược, trong chiếc cân tiểu ly đang có một vài cây thuốc, Thẩm Tinh Ngữ biết mấy vị, đều là an thần giúp ngủ ngon.

“Mẫu phi, người đang làm gì vậy?” Thập nhất công chúa thò đầu vào hỏi.

Chiêu viện nương nương không lạ gì tính tình của Thập nhất công chúa: “Hôm nay trời đẹp, sao không đi ra ngoài chơi mà lại chạy tới chỗ mẫu phi?”

“Nữ nhi đâu có ham chơi như vậy”, Thập nhất công chúa ngượng ngùng: “Mẫu phi, người đang chọn thảo dược gì?”

Thẩm Tinh Ngữ hỏi: “Đây có phải là giúp cho ngủ ngon?”

Chiêu viện nương nương gật đầu: “Thế tử phi nói không sai, Thánh thượng gần đây buổi đêm thường ho khan không ngủ ngon được, những thảo dược này nhuận ngũ tạng, giúp ngủ ngon”

Thẩm Tinh Ngữ: “Nương nương còn thông dược lý?”

Chiêu viện nương nương: “Trong cung có nhiều thời gian nên ta học một ít, biết sơ sơ”

Thẩm Tinh Ngữ cảm thấy nàng khiêm nhường, trong cung thái y vô số, nếu Chiêu viện chỉ biết sơ cũng không dám chế thuốc cho hoàng thượng.

Thẩm Tinh Ngữ hỏi: “Ta thấy da nương nương được bảo dưỡng cực tốt, nói người là tỷ tỷ của Thập nhất công chúa cũng sẽ có người tin, đều là do người tự điều dưỡng sao?”

“Điều dưỡng qua loa thôi”, Chiêu viện nương nương nói: “Thế tử phi người đẹp miệng cũng ngọt, khó trách tối qua Cố thế tử nhất định cầu công giá cũng phải đem được ngươi về nhà, sợ là không bỏ được”

Thẩm Tinh Ngữ bị trêu đỏ cả mặt.

Chiêu viện nương nương đưa cho nàng mấy phương thuốc cùng một ít thuốc viên: “Những thứ này là bổn cung tự nghĩ ra được mấy phương thuốc bảo dương, đây là thuốc viên đã làm xong, ngươi còn trẻ không dùng được, đưa cho bà bà, kiên trì dùng có thể trì hoãn được tuổi già”

Thẩm Tinh Ngữ tin tưởng, tài nghệ y lý của Chiêu viện nương nương nhất định không thấp, có lẽ đây cũng là một trong những bản lĩnh tự vệ của nàng ở trong cung.

Thập nhất công chúa mượn cớ ra ngoài ăn bánh, để Thẩm Tinh Ngữ dò hỏi sự tình.

Thẩm Tinh Ngữ hàn huyên thêm mấy câu mới đi vào chuyện chính: “Nương nương có biết Thập nhất công chúa có người ái mộ không?”

Chiêu viện liếc nhìn Thập nhất công chúa đang ăn bánh ngọt ở góc xa: “Mấy tiểu tâm tư của nó, có cái gì mà bổn cung không nhìn ra”

Thẩm Tinh Ngữ thầm nghĩ, quả nhiên vị Chiêu viện này là một người thông suốt, sợ là chuyện gì cũng biết, chỉ không nói ra thôi: “Nương nương có tính toán gì cho nàng không? Có vì nàng mà tranh thủ chút không?”

Chiêu viện nương nương: “Mấy tiểu cô nương các ngươi, nhìn người chỉ nhìn bề ngoài, cũng may bổn triều không có nhiếp chính, Thập nhất không có nhà ngoại hiển hách cũng không sao, có điều bổn cung còn phải kiểm tra xem Sở đại nhân kia xem nhân phẩm của hắn có đáng tin cậy không, nếu không sẽ chọn những nam nhân tài giỏi khác, tóm lại, không để cho nó bị gả ra ngoài Thượng kinh”

Từ trước đến giờ, hôn sự của công chúa luôn là con bài thương lượng để hoàng đế lấy lòng các cận thần, nhưng Chiêu viện nương nương lại có thể bình tĩnh nói ra những lời này, Thẩm Tinh Ngữ chắc chắn, Chiêu viện rất có trọng lượng trong lòng hoàng thượng.

“Bệ hạ nhất định yêu nương nương sâu đậm”

Chiêu viện: “Đừng nói đến chuyện yêu sâu đậm, chẳng qua hồi trẻ, ta bồi bệ hạ, lâu dần sinh tình cảm, lâu ngày sinh tình mà thôi.

“Bổn cung biết ngươi thông minh, chẳng qua những chuyện này không cần phải nói với Thập nhất, đối với mẫu tử chúng ta mà nói, an phận mới là chuyện tốt”

Thẩm Tinh Ngữ: “Thần phụ đã minh bạch tâm tư của nương nương, thế nhưng nương nương, Lạc Châu công chúa cũng đã trưởng thành, nhiều chuyện nàng đã hiểu nặng nhẹ”

Chiêu viện nương nương nhìn Thập nhất công chúa đang ăn bánh ngọt, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Lớn gì chứ, rõ ràng vẫn là con nít”

Thẩm Tinh Ngữ: “…” Quả nhiên trong mắt cha mẹ, con cái có lớn bao nhiêu cũng vẫn là đứa trẻ.

Nếu cha mẹ nàng vẫn còn thì tốt biết mấy.

Thẩm Tinh Ngữ suy nghĩ bốn chữ “lâu ngày sinh tình”, có chút ý tưởng.

Đêm đến, Cố Tu ăn cơm xong rời khỏi Triêu Huy viện, Thẩm Tinh Ngữ nhìn đôi gối bạch ngọc trên giường, vặn vẹo ngón tay một hồi rồi ôm vào ngực.

Bên này, Cố Tu trở lại thư phòng, quay về án thư xử lý một ít công vụ thì Đàm mama đến báo, Thẩm Tinh Ngữ tới.

Lát sau, Thẩm Tinh Ngữ mặc áo khoác lông hồ ly bước vào, đội mũ trên đầu, bên trong lớp lông xù ấm áp, khuôn mặt nàng nhỏ như lòng bàn tay, trong ngực còn ôm đôi gối bạch ngọc của phòng ngủ:

“Phu quân, thiếp nghĩ qua rồi, ngài vì cứu thiếp nên mới bị trọng thương, ngài đối với thiếp tốt như vậy, thiếp cũng nên làm tròn trách nhiệm của một hiền thê”.

Khoé miệng Cố Tu khẽ giật: “Nói tiếng người”

Thẩm Tinh Ngữ: “Trước khi tay ngài hoàn toàn lành lặn, thiếp quyết định sẽ ở lại thư phòng, tự tay lo thuốc thang cho ngài”

Cố Tu mím môi: “Không cần, ta ngủ trễ, thời gian của chúng ta không giống nhau, nàng sẽ ngủ không ngon”

Thẩm Tinh Ngữ: “Không sao, ta ngủ được, chàng không phải lo”

Nói xong ôm gối đi vòng qua bình phong vào nội thất.

Cố Tu bóp bóp trán, chỉ chốc lát sau, nghe thấy tiếng hét chói tai:

“A!

“Có con chuột!”

Cố Tu buông bút chạy vào, chỉ thấy thiếu nữ trên giường chỉ mặc mấy món đồ lót mỏng manh, ôm chăn che thân hình mảnh mai nhỏ bé, cánh tay trắng nõn cùng xương quai xanh thò ra ngoài, da thịt trắng như bạch ngọc cùng bộ áo ngủ trắng muốt tạo nên sự tương phản rõ rệt với chiếc chăn gấm đơn giản, càng khiến cho người ta tò mò.

Mái tóc dài như gấm xoã xuống, nàng mới tắm xong, hương thơm trên người như có như không lan toả trong không khí.

Cố Tu đến trước giường: “Chuột đâu?”

Thẩm Tinh Ngữ nghiêng người về phía trước, cánh tay ngọc mảnh khảnh đưa tới, đầu ngón tay móc vào thắt lưng của hắn: “Ta chính là con chuột.

“Tới ăn thịt chàng”

Cơ thể trắng muốt lọt vào tầm mắt, toàn thân nàng như khối bạch ngọc không tì vết, sau lưng chỉ có một sợi tơ mỏng màu đỏ, yêu tinh ma mị cũng chỉ đến mức này mà thôi.

Cố Tu cúi người xuống, hơi thở có chút nặng nề, dán vào chóp mũi của nàng: "Lá gan thật lớn."

Đôi môi mọng như quả anh đào hổn hển: “Chàng không đến với ta, thì ta sẽ đến với chàng.

“Ta còn to gan hơn, chàng có muốn thử không,

“Thử xem gan của ta lớn bao nhiêu?”

Thẩm Tinh Ngữ bám lên tay hắn: “Ngài thả A Điều, Đan Quế cùng Lục Kiều đi, ta sẽ không phạm sai lầm nữa”

“Bây giờ không phải là lúc để nói cái này”

“Ta đã van xin ngài như vậy”, Thẩm Tinh Ngữ lăn một vòng sang bên cạnh, thở phì phò nhảy xuống giường, nhặt quần áo mặc vào người: “Vậy ta về Triêu Huy viện, xem chừng gia cũng không thích ta”

Cố Tu vươn tay ôm người về, đặt lên đùi mình: “Nàng cho là Đan Quế, Lục Kiều là người của nàng hay của ta?”

Thẩm Tinh Ngữ: “Ý là gì?”

Nam nhân cười khẽ, cuộn váy nàng lên, nói: “Để ta dạy nàng cách khống chế” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play