"Ta tự mình thẩm vấn"

Cố Tu vừa nói xong thì một giọng nữ nhân nhu nhược vang lên phía sau: “Công tử”

Mọi người đều quay lại nhìn, chỉ thấy ở hành lang có một nữ tử xinh đẹp, áo lụa mỏng màu lam biếc bao quanh vóc người uyển chuyển, cánh tay trắng nõn như ngọc, trên trán mang dây đeo ngọc bích có tua rua rũ xuống má.

Bước mấy bước đến trước mặt Thẩm Tinh Ngữ, đôi mắt đẹp ngấn nước nhìn một lượt từ trên xuống dưới: “Công tử, ngài không sao chứ?”

Thanh âm uyển chuyển, giọng điệu ân cần, giống như đang hỏi tình lang.

Thẩm Tinh Ngữ không biết đang có chuyện gì xảy ra.

Tại sao cô nương Thư Nhàn lại chạy đến đây?

“Cũng không sao, nàng tới đây làm gì?”

Thư Nhàn nói: “Ta tưởng ngài đã đi rồi, không biết ngài lại dính vào vụ ẩu đả, vừa nghe thấy ngài bị dính líu, nghĩ ngài cần người bảo lãnh nên ta vội tới đây”

Thẩm Tinh Ngữ: “Cô nương Thư Nhàn có lòng rồi”

Thư Nhàn đứng khá gần, ánh mắt Cố Tu đảo qua giữa hai người, ngón tay khẽ gõ: “Quen nhau?”

Thẩm Tinh Ngữ: “Không có!”

Giọng Thư Nhàn lớn hơn: “Đại nhân, ta cùng vị công tử này quen biết đã lâu, hắn là ân khách của ta, ta biết rõ hắn luôn công bằng và tuân thủ luật pháp, hắn không hề tham gia vào vụ việc tối nay.

“Xin đại nhân thả hắn ra”

Cố Tu gõ gõ ngón tay vào chiếc nhẫn ngọc: “Quen biết từ lâu?”

Giọng nói lạnh như băng đập vào tai, trong lòng Thẩm Tinh Ngữ run rẩy: “Không phải như ngài nghĩ đâu”

“Công tử”, Thư Nhàn bước tới, ôm eo Thẩm Tinh Ngữ: “Công tử, nô biết thân phận mình đê tiện, ngài không muốn để người ngoài biết đến đoạn tình cảm này, chẳng qua hôm nay đại nhân bắt lầm ngài, ngài cũng đừng giấu nữa, chúng ta sớm rời khỏi đây thôi”

Thư Nhàn sát lại gần, nói thật nhỏ chỉ để hai người nghe thấy: “Công tử, Hình bộ đại lao không phải chỗ tốt lành gì, đi ra được quan trọng hơn”

Ánh mắt Cố Tu rơi vào vòng eo của nàng đang bị ôm, trong mắt là sự u ám không rõ.

Dưới ánh mắt Cố Tu, Thẩm Tinh Ngữ đổ mồ hôi, hiểu lầm thêm nữa, sợ là cô nương Thư Nhàn sẽ bị chém mất, liền bỏ tay nàng ta ra: “Cô nương Thư Nhàn, tâm ý của ngươi ta đã hiểu, ta không sao, ngươi đi về trước đi, ngày khác ta tự mình đến cảm ơn”

Vừa nói vừa chạy đến trước mặt Cố Tu: “Đại nhân, chúng ta đi thẩm án”

Cả người Cố Tu đậm màu quan phủ, bên hông còn có thanh đao rất lớn, phối hợp với thần sắc lãnh đạm lạnh như băng, so với Đại Lý tự còn khủng khiếp hơn.

Thư Nhàn cảm giác Thẩm Tinh Ngữ rất sợ người này, nhưng người này rõ là không dễ để nói chuyện, trong mắt đều là lo âu, không biết hắn có nhược điểm gì bị nắm trong tay vị quan ác sát kia không.

Cắn răng đi tới: “Đại nhân, có thể nói chuyện riêng một chút được không?”

Thấy Cố Tu bất động, lại nói thêm một câu: “Liên quan tới vị công tử này”

Cố Tu liếc nhìn Thẩm Tinh Ngữ một cái, chớp mắt, nhấc chân đi về phía trước hai bước.

Thư Nhàn nói giọng mềm mại, sóng mắt lưu chuyển: “Vị đại nhân này, công tử kia thật sự là một người thuần lương, nếu ngài có thể thả người, ngài muốn làm gì nô gia cũng được”

“Không cần”

Cố Tu không có hứng thú nghe tiếp, quay người: “Tới đây!”

Thẩm Tinh Ngữ giật mình một cái, nghe thấy giọng hắn giận dữ: “Phạm nhân trọng hình!

“Đi thẩm vấn!”

Thẩm Tinh Ngữ: “!”

Cố Tu quay người đi trước.

Ngọn đèn dầu treo ở trên tường, những bậc thang bằng đá xanh thẳng tắp kéo dài xuống phía dưới. Cảm giác u ám bế tắc đè nén đập vào mặt khiến nàng nổi da gà, văng vẳng tiếng kêu thảm thiết làm rung chuyển cả bức tường.

Hình như là có phạm nhân lại bị thẩm vấn, nhìn nàng giống như là đi tù.

“Phạm nhân trọng hình” Thẩm Tinh Ngữ chân như nhũn ra, quanh quẩn bên tai là những tiếng kêu thê lương, lòng can đảm bị xé rách, nhìn nam nhân cao lớn đang sải bước phía trước, cách nàng cả mười bậc thang.

Liệu hắn có thật sự nghiêm túc không?

Khẽ cắn răng, nàng chạy chậm đuổi theo, nắm ống tay áo hắn.

Nam nhân có vẻ như không nhận ra ống tay áo bị nàng kéo, không đẩy ra, cũng không có động tác thừa, một nhịp chân cũng không chậm lại, đôi chân dài vẫn bước nhanh như cũ, đúng dáng vẻ xa lạ của người làm việc công.

Trái tim Thẩm Tinh Ngữ đập thất thường.

Càng đi xuống dưới, bậc thang càng rộng hơn, “oành” một tiếng, Cố Tu đá văng một cái cửa gỗ cũ kỹ.

“Đi vào”, giọng lạnh như băng.

Thẩm Tinh Ngữ khẽ liếc, chậm rãi bước vào.

Nhiều dụng cụ tra tấn sắc bén phát ra ánh sáng bạc lạnh lẽo, Thẩm Tinh Ngữ không biết những cái này dùng để làm gì, chỉ biết mấy loại thường gặp như giá thập tự, roi da, trong không khí nồng nặc mùi máu tanh, mặt đất trong góc phòng phủ đầy rơm rạ, bên trong còn có vết máu khô, vì nằm sâu dưới lòng đất nên không khí rất ẩm ướt, âm lãnh.

Đúng là địa ngục trần gian.

“Rầm” một tiếng, Thẩm Tinh Ngữ giật thót mình, là Cố Tu đóng cửa phòng.

Lạch cạch mấy tiếng, hắn còn dùng dây xích quấn 3 vòng khoá cửa lại.

Hắn đây là muốn lấy mạng đổi mạng với nàng sao?

Thẩm Tinh Ngữ từ dũng cảm chín phần giờ chỉ còn ba!

“Họ tên”

Cố Tu ngồi vào ghế thẩm vấn, cầm giấy bút, đầu cũng không ngẩng lên.

Qua giọng nói, Thẩm Tinh Ngữ cũng có thể nghe được một tia hung bạo, trong lòng hốt hoảng không biết phải trả lời thế nào, khăn tay gần như bị xé nát: “Ta… ta tên là gì?

“… Ta tên Trương Ngũ!”

Quan ấn trên bàn đập xuống cái rầm:

“Luật pháp triều đình quy định, nói dối với mệnh quan bị phạt roi, mỗi câu nói dối 1 roi”

Thẩm Tinh Ngữ: “…”

“Aida!” trên hành lang phòng giam, Viên Tâm đại nhân đi qua nơi thẩm vấn mà giật mình!

Thế tử đại nhân nhà bọn họ thật là ác nha, một tiểu thiếu niên thanh tú như thế, chỉ đi vào thanh lâu thôi mà cũng xuống tay như vậy.

“Nhìn Cố đại nhân của chúng ta một chút đi, vụ án nhỏ cũng tự mình tra hỏi, khó trách người ta được Thánh thượng trọng dụng, thống lĩnh ba nha môn, các ngươi phải học tập một chút, mỗi một vụ án đều phải dụng tâm điều tra, không được than phiền, sớm muộn cũng có ngày nổi danh”

Bọn thuộc hạ dĩ nhiên đồng tình: “Đúng vậy, Cố đại nhân chính là tấm gương của chúng ta”

“Thuộc hạ cũng đi thẩm vấn phạm nhân đây”

Đôi môi mỏng của Cố Tu lại phun ra hai chữ: “Họ tên?”

Thẩm Tinh Ngữ chỉ muốn sớm được ra khỏi cái chỗ quỷ quái này, giọng có phần nghẹn ngào: “Thế tử phi phủ Trấn Quốc công, Cố Thẩm thị”

Cố Tu: “Giới tính?”

“Nữ”

Cố Tu đặt bút, đầu ngẩng lên, nhìn vào râu trên mặt nàng: “Nữ?”

Thẩm Tinh Ngữ tay run run gỡ râu trên miệng ra.

Cố Tu: “Làm sao chứng minh ngươi là nữ tử?”

Thẩm Tinh Ngữ cắn răng, rút cây trâm trên đầu ra, mái tóc dài như gấm trong nháy mắt rơi xuống, phủ đến ngang lưng.

Mỹ nhân dương chi bạch ngọc, trong mắt là một tầng hơi nước, có giọt chưa kịp rơi đọng ở khoé mắt, ánh mắt kinh hoàng pha lẫn thê lương trừng lên nhìn hắn, hàm răng cắn vào đôi môi đang run rẩy, trong phòng giam đổ nát tanh hôi này, giống như một đoá thuỷ tiên duyên dáng rơi vào nơi sơn dã tàn bạo.

Vẻ đẹp thống khổ khơi dậy thầm muốn vặn vẹo nhất trong lòng người, chỉ muốn bóp nát trong lòng bàn tay, mút lấy thứ nước ngọt lành.

Ngón tay Cố Tu gõ gõ, thờ ơ: “Không nhìn ra”

Thẩm Tinh Ngữ: “…”

Nàng có phải nữ tử hay không, hắn mà lại không biết?

Nàng nhấc chân, đi đến gần hắn.

Cố Tu nhìn nàng, nói: “Không có gì khác!”

Thẩm Tinh Ngữ: “!”

Hắn đây là ngại vóc dáng nàng không đủ mượt mà hay sao, mỗi lần cùng phòng với hắn, hắn đâu có khách khí.

“Cũng đủ cho ngài dùng”

Cố Tu: “Ta thấy lá gan nàng ngày càng lớn rồi!”

Hắn duỗi cánh tay dài, kéo người lại gần.

Ngón tay thon dài của hắn móc một cái, dây lưng tuột xuống, nơi này vừa tối lại lạnh, một cửa sổ cũng không có, hình cụ tầng tầng lớp lớp, Thẩm Tinh Ngữ có cảm giác như mình bị nhét trong hầm mộ, da gà nổi đầy người, bấm vào tay hắn: “Chàng dẫn ta đi thôi, nơi này đáng sợ quá”

Ánh mắt nam nhân lướt một đường từ dưới lên, đi từ chỗ bằng phẳng đến mấp mô, đôi môi đỏ, mũi ngọc, đôi mắt hạnh xinh đẹp đầy hốt hoảng, ai oán thỉnh cầu, giống như đang tố cáo hắn không quan tâm.

Bộ dạng nhu nhược xinh đẹp quyến rũ, lại đóng trong bộ trang phục tiểu công tử, thư hùng đan xen, tạo ra một ý vị khác lạ.

Thiếu nữ hốt hoảng, giống như nai con hoảng sợ chạy nhầm vào nhân gian, nhu nhu nhược nhược, chân run rẩy khiến người ta thương xót, nhìn quá là muốn khi dễ, câu dẫn tâm ma sâu kín nhất của con người.

Muốn khi dễ nàng đến chết.

Nam nhân nghĩ là làm.

“Gia”, nàng kinh hoảng túm chặt quần áo, mặt đỏ lên vì giận: “Đây là nhà giam, ngài đang làm cái gì vậy?”

Nàng không phải là loại kỹ nữ chơi bời, muốn làm chuyện đó thì ít nhất cũng phải ở trong phòng ngủ, còn chỗ này là chỗ nào?

Hắn cũng không phải là người nóng vội háo sắc, tại sao phải làm ở đây?

Hắn nhất định là cố ý đối đầu với nàng.

“Bổn quan nghiệm chứng một chút xem nàng có nói dối không”

Đầu ngón tay miết dọc theo sống lưng, ung dung cởi ra những trói buộc, lòng bàn tay khum lại úp lên chỗ mềm mại, mặt Thẩm Tinh Ngữ đỏ hồng, của nàng vốn nhỏ, hắn cũng đã biết.

Thẩm Tinh Ngữ cho rằng như thế là được thả đi rồi, không ngờ tay người này lại dò xét đến chỗ khác: “Ngươi!”

Đôi mắt đẹp oán giận:

“Lưu manh!

“Ngài rốt cuộc muốn làm cái gì?”

Nam nhân nhìn đáy mắt nàng ửng đỏ, khinh bạc cười một tiếng: “Dùng hình!”

Thẩm Tinh Ngữ: “…”

“Thư Nhàn vì cứu ta nên mới nói như thế, ta không có…”

Những lời phía sau đều bị nuốt hết.

Trong phòng giam âm u quỷ quái, ngay cả một thứ giống như giường cũng không có, Thẩm Tinh Ngữ lần đầu tiên biết được, hoá ra cũng có thể làm như thế.

Không biết nơi này đã thẩm vấn qua bao nhiêu người, trên hình cụ đọng lại máu không biết của ai, đã chuyển thành màu đỏ nhạt, có lẽ người đó còn ở trong ngục, có lẽ đã chết, thành xương khô, bức tường đen lãnh khốc phía sau, bên trên chỉ có ngọn đèn yếu ớt bằng ngón tay út, trong phòng chỉ có bóng tối, càng đi vào trong càng âm u, giống như hồi bé đi một mình trong bóng đêm, sau lưng dường như có ma quỷ theo đuổi, nàng chỉ biết liều mạng chạy về hướng ngôi nhà.

Cái lạnh thấu vào xương, căn phòng âm lãnh hiện lên tử khí, khuếch đại các giác quan. Bóng tối hấp thụ sự xấu xí và bẩn thỉu, càng tăng thêm nỗi sợ.

Nàng rất sợ.

Những người trong hoàn cảnh tuyệt vọng sẽ hoàn toàn lệ thuộc vào kẻ mạnh, như người chết chìm gắt gao ôm khúc gỗ, người bị vùi trong tuyết sẵn sàng chết cháy.

Nàng hốt hoảng bám chặt cánh tay hắn, giống như người rơi xuống vực túm chặt lấy dây leo, như cá tham luyến nước, nàng mê luyến sự ấm áp của hắn.

Nửa đêm biển sâu, từng đợt sóng mãnh liệt xô vào đá, tạo nên những cuộn sóng lớn.

Trong nước biển dâng lên ngọn núi lửa, phun ra hoả diễm, gặp phải nước biển lạnh băng, tất cả hoà vào cùng một chỗ, tạo thành nham thạch nóng bỏng.

Nếu như nhất định phải dùng một từ để hình dung dáng vẻ nàng lúc này, thì đó là nhan sắc sinh hương.

Là giọt sương sớm mai long lanh trên lá cây, là chén anh đào mát lạnh trong sứ trắng giữa trưa, là đêm mưa ướt át ngày hè.

Dòng máu trong người nàng như thiên quân vạn mã đang lao rất nhanh, cánh cửa gỗ cũ kỹ không thể cách âm, nàng thống khổ đè tiếng kêu xuống, ánh mắt ngước lên nhìn, thần sắc hắn vẫn lạnh lùng bình tĩnh như cũ.

Ách.

Nàng đã sớm như mưa phong gió giật, còn hắn vẫn là dòng nước ổn định như thế.

Nàng đã sớm hoàn toàn thuộc về hắn, hắn vẫn như ngọn gió vô định.

Dựa vào cái gì chứ?

Hàm răng bé nhỏ của nàng hung hãn cắn xuống, xé rách da, rỉ máu, lưỡi nàng khẽ liếm mút, nuốt cả mồ hôi cùng nhiệt độ cơ thể hắn, hoá ra máu là có vị này.

Hàm răng nhọn vẫn tiếp tục nghiến, quai hàm bạnh ra nổi gân xanh.

Nàng cắn càng ác, hắn trừng phạt càng dữ.

Thiên đường cùng địa ngục chỉ cách nhau một bức tường, không biết tiếng ai kêu lên thảm thiết, đánh thủng màng nhĩ.

Là chiến đấu trong hoan nhạc.

Thuỷ triều cùng hải âu đua tranh.

Tiếng sầm ầm ầm, cuồng phong cuộn sóng, từng đợt mãnh liệt lặp đi lặp lại tạo ra từng tầng sóng lớn sôi trào, cuối cùng hải âu mỏ nhọn đem đợt sóng đánh thành từng mảnh vụn.

Hết thảy bình tĩnh trở lại, nàng giống như say rượu, gò má hiện lên từng vệt đỏ, giống như một đống bùn nhão dựa vào hắn, đầu ngón tay run rẩy vuốt ve từng vết đỏ dày đặc, là dấu vết của đôi môi nàng.

“Lá gan nàng ngày một lớn”, hắn vừa nói vừa sửa sang lại quần áo cho nàng.

Đi qua kịch liệt, nàng có thêm dũng khí, nhẹ giọng nói: “Chỉ là nhất thời ăn tim hùm gan báo thôi”

“Bây giờ thì sao?”

Ngón tay nam nhân nắm lấy cằm, buộc nàng phải ngửa mặt nhìn thẳng vào hắn, trong mắt vẫn còn đọng niềm hoan ái chưa tan, cảm xúc ấm áp ở ngón tay, hắn vẫn mang áp lực mạnh mẽ như núi, khiến người ta sợ hãi.

Nam nhân như hắn, nhất định phải đứng từ trên cao, thờ ơ nhìn người bằng nửa con mắt.

Chìm đắm trong bể dục chỉ ngắn ngủi chốc lát, mặc quần áo vào, hắn lại là cao cao tại thượng.

Nàng nhanh chóng bị hắn khuất phục, dịu dàng nói: “Ta sai rồi”

Ngoan thuận giống một chú mèo nhỏ, nam nhân có vẻ hài lòng: “Đi Nguyệt Ảnh lâu làm gì?”

“Ta nghe nói…”, dù sao nàng cũng không có tự ái như hắn: “Hoa Nô cô nương rất đẹp…”

“Nàng thích đi dạo thanh lâu?”

“Không có!” Thẩm Tinh Ngữ che mặt: “Đây là lần đầu tiên, là vì nghe nói nàng… nhảy múa rất đẹp”

Qua những ngón tay, nàng có thể cảm thấy cái nhìn nóng rực chiếu trên mặt mình.

Nghĩ đến Thư Nhàn, lại hạ tay xuống: “Gia, ngài đừng so đo với Thư Nhàn, chẳng qua nàng sợ ta bị cuốn vào vụ án, ngày khác ta nói rõ ràng với nàng ta là được”

Cố Tu: “Nàng vẫn còn dám đi thanh lâu?”

“Ta không đi!”, Thẩm Tinh Ngữ lập tức giải thích: “Để Lục Kiều đi nói một tiếng là được rồi”

Cố Tu im lặng, tâm tình có vẻ cũng không tệ lắm, Thẩm Tinh Ngữ cảm thấy hắn có vẻ đã đồng ý.

Lại tranh thủ hỏi: “Có thể tha cho Đan Quế không?”

“Không thể”, giọng hắn lập tức so với trước đã lạnh hơn 2 độ.

“Thế nào thì chàng mới tha cho Đan Quế?”

“Chờ vào biểu hiện của nàng”

Cố Tu bọc nàng vào áo khoác, xé một đoạn đồ lót của nàng, lau chùi sạch sẽ rồi ném vào trong lò lửa, nháy mắt, trong phòng có mùi vải cháy khét, xoá tan đi mùi hương mỹ lệ trước đó.

Thế tử đại nhân thật là tỉ mỉ.

“Tại sao xé quần áo ta?”

Cố Tu khoác trường bào màu đen lên: “Ta còn phải gặp mọi người”

Thẩm Tinh Ngữ: “… Nhưng ta đi ra ngoài cũng gặp người”

“Nàng còn có thể gặp người khác sao?”

Khuôn mặt nàng như quả anh đào chín, ánh mắt ướt nhẹp, tươi như đào lý, tóc mai lộn xộn, đôi chân mềm nhũn, cả người trên dưới đều là bộ dạng vừa bị khi dễ, nam nhân chủ mưu nhìn không hề có cảm giác tội lỗi, thản nhiên nhướn mi chế nhạo.

Thẩm Tinh Ngữ: “!”

Ngượng ngùng cắn môi, hận không có một cái lỗ để chui vào.

Cố Tu kéo áo choàng trùm qua đầu nàng, bế nàng lên, Thẩm Tinh Ngữ chợt nhớ: “Còn có Lục Kiều”

“Nàng nghĩ đến nhiều người quá.

“Không được lên tiếng”

Chiếc áo choàng dày khoác trên người, ngăn chặn ánh sáng và tầm nhìn từ bên ngoài, nàng áp sát vào sự ấm áp, trên người hắn còn có mùi tùng thông thoang thoảng.

Cố Tu mở khoá, đẩy cửa ra, bế Thẩm Tinh Ngữ ra khỏi phòng giam, qua khúc cua ở cầu thang đi ra ngoài là có thể lên xe ngựa chạy thẳng về phủ Trấn Quốc công.

Viên Tâm mang theo hai thuộc hạ, ở khúc cua nhìn thấy Cố Tu từ phòng giam đi ra, trước ngực… ôm một người, bị quấn áo choàng thật chặt.

Con ngươi co rút một chút, nhanh chóng phản ứng, quay người ra lệnh cho hai thuộc hạ: “Các ngươi lập tức đi ra ngoài, thông báo cho mọi người, trên đường từ chỗ này đến cửa không ai được phép đi qua, ta có việc”

Hai thuộc hạ lập tức xoay người, Viên Tâm bước tới:

“Giết chết?”

Đại nhân nhà hắn có phải hơi đen tối quá hay không, tiểu công tử này cũng quá là xui xẻo, đi dạo thanh lâu thôi cũng bị giết chết.

Cố Tu lạnh nhạt: “Ừ”

Đại nhân nhà hắn cũng không phải kẻ lạm sát người vô tội, thế nào mà lại giết chết người này?

Trong lòng Viên Tâm đều không hiểu, nghĩ tới tính cách của chủ tử nhà mình, xem ra người này không chỉ cuồng thanh lâu mà có vẻ còn là một phạm trọng tội.

Hai cánh tay to tròn của Viên Tâm đưa tới: “Việc hoá thi này để ta đi làm cho”

Thẩm Tinh Ngữ bên trong chiếc áo choàng: “…”

Cố Tu lùi về sau, tránh khỏi tay Viên Tâm: “Không cần”

Viên Tâm: “Đại nhân ngài cứ yên tâm, ta đảm bảo một cọng lông của hắn cũng không sót lại!”

Thẩm Tinh Ngữ: “!” đây là cái loại thuộc hạ quái quỷ gì vậy!

Cố Tu: “Không cần, tự ta đi hoá”

Thẩm Tinh Ngữ: “…”

Viên Tâm sờ mũi, cảm thấy đại nhân nhà mình hôm nay có vẻ lạ lạ, chắc do mình suy nghĩ nhiều.

Bước chân đi vào phòng giam, không có bất kỳ dấu vết dụng hình nào, vết máu mới trên mặt đất cũng không có, đại nhân nhà hắn giết người kiểu gì?

Chắc là dùng độc dược.

Cố Tu ôm Thẩm Tinh Ngữ đi thẳng một đường không có trở ngại đi ra, chọn một chiếc xe ngựa đen, để Thẩm Tinh Ngữ ngồi vào trong.

“Đại Lý tự các người… còn có loại hoá thi này sao?”

Hỏi cái gì không hỏi, lại nhớ mỗi cái này?

Cố Tu nhướn mi: “Đại khái là ta thường xuyên giết người, đừng có chọc giận ta”

Thẩm Tinh Ngữ: “…”

“Chàng là cái đồ tồi tệ!

“Sao cứ tìm cách doạ ta bằng thứ đó? Ta không tin chàng lạm sát kẻ vô tội”

Cố Tu: “Sao nàng chắc chắn là ta hù doạ nàng? Có khi ta nói thật đó”

Thẩm Tinh Ngữ: “Dựa vào… nếu là bắt buộc thì thuộc hạ chàng có thể nghe lời nhưng sẽ không trung thành. Thuộc hạ vừa rồi ngay cả nguyên nhân cũng không hỏi đã muốn giúp ngài thu dọn, hiển nhiên không phải là sợ, mà là trung thành. Có thể để cho thuộc hạ bị thu phục, đương nhiên nhân phẩm chàng rất tốt”

Cố Tu nhìn vào mắt nàng một lúc rồi mới quay đi.

“Liệu sự hiểu lầm này có trở nên lớn hơn không? Vị đại nhân đó sẽ không nói gì chứ?”, Thẩm Tinh Ngữ lo lắng hỏi.

Cố Tu: “Không biết”

Lại quay về thói quen hai chữ.

Thẩm Tinh Ngữ quẹt miệng, suy nghĩ một chút thấy cũng phải, Cố Tu là người như vậy, thế nào có thể dung túng phụ tá có dị tâm, nhìn rất trung thành.

Cố Tu vòng vèo đi vào, rất nhanh, Lục Kiều cũng đi ra, lên xe ngựa.

Lục Kiều đừng nói bị thẩm vấn, ngay cả một câu văn thư cũng không hỏi đến, chỉ ngồi ở sương phòng, Thẩm Tinh Ngữ lúc này mới yên tâm, lại dặn dò nàng ngày mai đi Nguyệt Ảnh lâu một chuyến, báo với Thư Nhàn mình đã vô sự, để nàng ta khỏi lo lắng.

Cố Tu không gọi phu xe, tự mình đánh xe.

Đằng trước, một đội ngũ mặc giáp vệ đi tới, người cầm đầu cưỡi hãn huyết bảo mã, nhận ra Cố Tu, siết dây cương đi chậm lại: “Cố đại nhân!”

Người này là Đông cung Thái tử Đường Miện.

“Điện hạ thỉnh an”

Cố Tu siết ngựa, từ trên xe nhảy xuống, Thái tử đưa tay ấn lên vai hắn: “Cố thế tử không cần đa lễ.

“Ngươi mới tân hôn đại hỷ, lần trước cố ý mở tiệc mời, phu nhân ngươi lại bị bệnh, mai là Tiểu Niên*, vô luận như thế nào, tân phu phụ các ngươi cũng phải vào Đông cung”

(*ngày ông Táo)

Cố Tu: “Điện hạ có lòng”

Thái tử liếc nhìn xe ngựa: “Trong xe này là ai? Còn để ngươi tự mình đánh xe?”

Bên trong xe, Thẩm Tinh Ngữ nghe thấy hết cuộc nói chuyện của bọn họ, biết là Thái tử, lại hỏi tới mình, trong lòng căng thẳng, do dự không biết dùng bộ dạng nhếch nhác thất sách này gặp người hay không, thì Cố Tu nói:

“Một phạm nhân trọng tội”

“Phải không?” Thái tử có vẻ được khơi hứng thú, đưa tay định vén rèm: “Là ai?”

“Là chuyện nghiêm trọng, Tu phải bảo mật, xin điện hạ thứ lỗi”

Thái tử liền rút tay về: “Vậy Cố đại nhân nhanh đi xử lý công việc đi”

Tiếp theo là thanh âm Cố Tu cáo từ, Thẩm Tinh Ngữ thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này xe ngựa vững vàng trở lại Cố phủ, thế nhưng ngươi xui xẻo thì uống nước lọc cũng giắt răng.

Cố Tu ôm Thẩm Tinh Ngữ vòng qua bình phong, Tào thị đang được Lưu Trùng Gia đỡ đi tản bộ xuất hiện trước mặt, nhìn thấy con dâu được nhi tử bế về, quần áo xộc xệch.

Ánh mắt Tào thị trầm trầm đầu tiên nhìn con trai, sau đó nhìn con dâu đang được ôm trước ngực, nhất thời không biết nói gì.

Thẩm Tinh Ngữ càng không biết nói gì, chỉ muốn tìm cái lỗ để chui vào.

Nhưng thế nào thì Tào thị cũng là trưởng bối, nàng chịu xấu hổ, tìm cách đứng xuống để thỉnh an.

Làm gì có đạo lý Tào thị đứng, còn con dâu lại được phu quân ôm như thế.

Thế tử đại nhân lại ấn nàng xuống, thản nhiên bình tĩnh nói: “Con mang Thẩm thị đi Tuý tiên cư dùng bữa, nàng uống hơi nhiều, đứng không vững”

Đây chính là không cho nàng thỉnh an.

Thẩm Tinh Ngữ: “!”

Thần ăn uống!

Rốt cuộc là ai tham!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play