Tào thị thở dài: “Mama đợi ở bên ngoài, đem tất cả tỳ nữ bà tử lui ra ngoài cửa thứ hai, nếu không đường đường thế tử gia của phủ Trấn Quốc Công sẽ bị mắng là bất hiếu”
Lưu Trùng Gia nhanh nhẹn bước ra, trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con.
Tào thị mở lời trước: “Lưu Trùng Gia là mặt mũi của ta, nếu con bất bình vì Tinh Ngữ thì bây giờ cũng nên hết giận.
“Cho dù con có tin hay không, cho dù ta không thích tâm tư linh hoạt của nàng ta, cũng chưa bao giờ có ý định hạ nhục nàng. Chuyện này cũng không phải nhằm vào nàng, nữ quyến hậu trạch không phải chỉ có mình nàng ta, Như Nguyệt đang chuẩn bị nghị hôn, hôn sự của Tân Ninh cũng đang được tiến hành”
Cố Tu: “Mẫu thân lúc nào cũng vậy, luôn có nhiều lý do, luôn nói ra được lý do hợp tình hợp lý, thật giống như không đắn đo suy tính, đều là không hợp tình người”
Tào thị: “Ta nói đều là sự thật, phu quân nhà nào mà chẳng có thị thiếp thông phòng, nếu nàng ta ngay cả một tỳ nữ cũng không chấp nhận, muốn độc chiếm con thì cũng phải tự gánh vác hậu quả, trên đời này, không có chuyện muốn gì cũng được”
Cố Tu: “Mẫu thân bằng mọi giá phải nhét người vào bên cạnh con, đến tột cùng là vì danh tiếng của phủ Trấn Quốc Công hay là bởi vì người đã phải chịu khổ rồi, muốn người khác cũng phải nếm mùi vị đau khổ mà mình đã từng phải chịu đựng?”
Nói trúng mạch, mặt Tào thị trắng bệch, chỉ còn lại sự lạnh lùng:
“Con vẫn còn ghi hận ta chuyện năm đó?”
“Không dám”
“Nếu ta thiên vị phu thê nhà con, sau này trong tộc các vãn bối cũng bắt chước nàng thì sao, chẳng phải ảnh hưởng đến hương khói Cố tộc hay sao? Làm sao ta quản được những phòng khác? Sau này nàng cũng trở thành phu nhân tộc trưởng, tự mình làm việc thiên tư bất chính, làm sao quản lý được tộc nhân?”
Cố Tu thông suốt đứng dậy, ngược sáng tạo ra một bóng đen dài dưới đất:
“Thiên tư bất chính, vì bản thân mình thì đã làm sao?”
Trong mắt Tào thị đều là khiếp sợ: “Con không thể tự do làm bậy như vậy, con phải gánh vác trách nhiệm của toàn tộc Cố thị”
Cố Tu thờ ơ xoay nhẫn trên ngón tay: “Mẫu thân, người nghĩ sai rồi.
“Ta nắm quyền thế chính là muốn làm gì thì làm, trách nhiệm nhảm nhí cái gì, toàn tộc phải dựa vào ta là đích trưởng, phải tuân theo các quy củ của ta.
“Quân thần phụ tử phu thê, tử đối mẫu, mẫu tòng tử*, sau này phiền mẫu thân theo quy định của của ta, nếu không nửa đời sau của Tân Ninh có được đại ca chống đỡ che chở hay không, tuỳ thuộc hết vào mẫu thân”
(*ý nói tam tòng tứ đức ngày xưa, mẹ phải theo ý của con trai)
“Ngươi!”
Ánh mắt sắc lạnh của Cố Tu quét qua, lời nói của Tào thị bị mắc kẹt trong cổ họng.
- --
Thẩm Tinh Ngữ mơ màng mê sảng trên giường, Lục Kiều không ngừng đổi khăn ướt trên trán, A Điều hốt hoảng quạt lò nấu thuốc, nhất định phải đun thật kỹ thì thuốc mới có tác dụng.
Cuối cùng cũng nấu xong, A Điều cẩn thận rót thuốc vào chén, bưng vào phòng trong, ôm lấy Thẩm Tinh Ngữ trên giường dựa vào mình, bóp cằm nàng để Lục Kiều đút thuốc.
Cằm bị bóp không thoải mái, trong miệng toàn là thuốc đắng, mi mắt nặng như chì, Thẩm Tinh Ngữ khó nhọc mở mắt ra, nhìn thấy Lục Kiều: “Gia đâu?”
Lục Kiều: “Sau khi ngài ngủ, thế tử gia rời đi, phân phó chúng ta chăm sóc ngài thật tốt”
Trong miệng khổ sở, trong lòng cũng dâng lên khổ sở.
Tại sao hắn luôn lãnh đạm như vậy…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT