Bóng đêm tĩnh mịch, nến long phượng chập chờn, những giọt nước trong vắt trên chậu sơn trà loé sáng dưới ánh nến.

Nữ tử thích khóc đang níu kéo hắn.

Cố Tu quay người, đối mặt với Thẩm Tinh Ngữ, vóc dáng hắn cao lớn, so với nam nhân bình thường còn cao hơn, Thẩm Tinh Ngữ chỉ chạm đến cằm hắn, lông mi rũ xuống, Cố Tu không nhìn thấy giọt nước trong mắt nàng.

Chỉ thấy lông mi như cánh bướm lay động.

Bàn tay nàng bám vào cánh tay hắn, mặt áp vào bả vai, dù sao cũng là nữ tử khuê các, nàng cũng không thể có lời nói hay hành động quá tuỳ tiện, chóp mũi mới chỉ lướt qua bả vai nam nhân thôi, gò má đã hồng rực, giống như trái đào mọng phấn tháng sáu.

Làm cho trong lòng ai khẽ giật giật.

Cố Tu xoa xoa đầu ngón tay, ánh mắt rơi vào một bên mặt nàng trong giây lát, sau đó chậm rãi giơ tay lên, mu bàn tay cong cong nhẹ nhàng trượt vào làn da mềm mại trên gò má nàng, cảm giác dễ chịu đến lạ.

Dưới ngón tay hơi lạnh là xúc cảm lạ lùng, làn da mềm mại khiến hắn giật mình, đầu óc rối bời, trong lòng hoảng hốt, có thể thấy rõ ngón tay mình lưu lại trên má nàng.

Sờ đến ba lần.

Nàng kinh ngạc sững sờ, đứng yên không dám cử động.

Chợt ngón tay kia trượt một vòng, ngừng ở cằm, ngón tay cái ấn vào nhân trung, chiếc cổ cong ra duyên dáng, buộc nàng phải nhìn thẳng, toàn bộ khuôn mặt lộ ra trước mặt hắn.

Chiếc cổ thanh mảnh như ngọc, trong lòng bàn tay hắn vuốt ve.

Trong thời khắc mỹ lệ hương diễm như vậy, ánh mắt hắn vẫn trầm tĩnh không gợn sóng, còn sắc bén khiếp người, trong nháy mắt, tim Thẩm Tinh Ngữ như bị cái gì đâm trúng, hốt hoảng cụp mắt xuống, không dám nhìn lần thứ hai.

“Muốn ta ở lại làm gì?” Hắn khẽ nói, còn cười nhẹ một tiếng.

Thẩm Tinh Ngữ cắn môi không nói, ngượng ngùng nhắm mắt, luống cuống nhu nhược như một con thỏ trắng trong tay thợ săn.

Nàng khôn khéo hiểu chuyện, cư xử đúng mực lấy lòng hắn, hắn khẽ động ngón tay, nút áo kết hồ điệp bung ra, áo đỏ tung bay, mẫu đơn rơi xuống, Thẩm Tinh Ngữ bỗng thấy toàn thân ớn lạnh, người bị ôm ngang lên, đi ba bước đã đến nơi, thả xuống giường.

Nàng nắm vạt áo hắn, ngón tay trắng bệch: “Nến… vẫn chưa tắt”

“Nàng muốn tắt nến long phượng?”

“Bên kia, giữ lại một đôi thôi, được không?” Nàng vạn phần xấu hổ dưới ánh sáng, lắp bắp nhìn hắn.

Cố Tu nhíu mi không kiên nhẫn, cau mày một cái, cuối cùng đứng dậy, đem mấy ngọn nến ở gần tắt hết.

Thẩm Tinh Ngữ tranh thủ trốn vào trong chăn, nhưng không có ích gì, hắn kéo một cái, nàng lại lồ lộ trong không khí.

Thẩm Tinh Ngữ không biết người khác động phòng là như thế nào… nhưng Cố Tu với những gì dạy trong sách có vẻ không giống nhau.

Hắn rất nhã nhặn, trang phục vừa vặn chỉnh tề, ánh mắt thẳng thắn nhìn nàng, ngón tay ung dung chơi đùa trên làn da mịn màng. Ngón chân nàng duỗi thẳng tắp, làn da mềm mại run rẩy như những gợn sóng trên mặt hồ, xấu hổ áp mặt vào gối nhìn ra ngoài.

Trên giá, một giọt sương theo cánh hoa sơn trà rơi xuống, nàng giật mình ngồi dậy, nắm chặt bàn tay, siết lấy tấm nệm, nước mắt rơi như mưa.

Hắn cười có chút hài hước, khàn giọng: “… Còn nhiều nhỉ”

Tự ái giống như mũi kim nhọn xông tới, hàm răng cắn chặt, nàng xấu hổ hai tay ôm lấy vai, chỉ muốn độn thổ.

Nhưng cái người Cố Tu này luôn cao cao tại thượng lại là cao thủ đùa bỡn lòng người, thích nắm tất cả mọi thứ trong tay, quyền thế cũng vậy, trên giường cũng vậy, một đường sống cũng không chừa cho nàng.

Khí lực của hắn lớn, tuỳ tiện đã khoá cứng nàng, để nàng nhìn thấy đôi môi mỏng của hắn.

Thẩm Tinh Ngữ cảm giác lòng mình như có bàn tay, khi thì bóp thật chặt, khi thì cho nàng thở một cái.

Hắn là thợ săn thượng hạng, có mười phần kiên nhẫn, từ từ giày vò nàng, làm cho nàng giống như con mèo nhỏ khát nóng thèm khát một ngụm nước suối mát lạnh để xua tan đi cái nóng và sự trống trải.

Nàng bị giày vò đến khô nóng, hắn vẫn không thèm để ý, chìm đắm thưởng thức nàng từ quẫn bách đến mất khống chế.

Ách

Nàng đáng thương nhìn hắn, tròng mắt ngấn nước.

Ngón tay hắn siết chặt, nhìn nàng không khống chế được kêu lên một tiếng.

Thẩm Tinh Ngữ chậm chạp phát hiện ra nam nhân này thật xấu xa, run rẩy cắn môi, giống như con nai con bị bắt nạt.

Hắn cúi người thật thấp, bàn tay có những vết chai chạy trên cơ thể, nàng nắm chặt tấm trải giường khẽ co giật.

Muốn chống cự, nhưng bị bại triệt để dưới tay hắn, như một cành hoa dễ gãy.

Không giống như hắn, con ngươi nàng tan rã, lý trí bay mất, con người này giống như muốn cắt đôi người nàng, tàn bạo giày vò, ép nàng phải khàn giọng cầu xin, còn hắn từ đầu đến cuối vẫn là bộ dạng lãnh đạm, khắc chế cấm dục.

Giống như con báo thành thạo chơi đùa con mồi.

Nói hắn lạnh lùng, hắn lại nắm cằm nàng, giọng trầm thấp giống như rượu trái cây ủ lâu năm mang theo dụ dỗ: “… gọi phu quân” làm cho trái tim nàng run rẩy.

Thần bí khó lường, nàng không nhìn thấu hắn.

Nàng không chịu nổi liền cầu xin hắn, mà ngây thơ không biết rằng, loại nức nở cầu xin này giống như một loại rượu mạnh tưới vào hưng phấn của đàn ông, khiến hắn làm ba lần không dừng lại được.

Hắn xuống giường, sắc mặt không gợn sóng, quần áo vẫn hoàn chỉnh, lịch sự tao nhã, lâm nguy không loạn.

Thẩm Tinh Ngữ khép hai chân, vô lực nằm trên giường nhìn hắn đi vào phòng tắm, trong đau đớn lại xen lẫn tia ngọt ngào.

Hắn muốn nhiều như vậy… có phải cũng thích nàng không?

Giống như bơi qua dòng sông, rất nhiều cảm xúc phức tạp ưu tư xen lẫn, thực tế cùng bàng hoàng, tức giận cùng yêu thích.

Giống như đinh tán được đóng vào lỗ, nửa đời sau này, nàng sẽ trói buộc với nam nhân này cả đời.

Từ tên đến người.

Chịu sự đau nhức, nàng thay tẩm y, nhìn cái giường như vậy nàng có chút ngại không tiện kêu nha hoàn.

Dọn dẹp xong cái giường, Cố Tu cũng tắm rửa sạch sẽ từ phòng tắm đi ra, Thẩm Tinh Ngữ vào trong tắm rửa xong mới tìm lọ thuốc A Điều đưa cho.

Khẽ kêu một tiếng, nàng đoán chắc hơi bị sưng, xức thuốc xong đi ra, Cố Tu đã thay tẩm y màu xanh nhạt, tựa khuỷ tay lên bàn đọc sách.

Bị buộc phải gọi nhiều lần, lúc này Thẩm Tinh Ngữ gọi rất tự nhiên: “… Tướng công, không còn sớm nữa, đi nghỉ thôi”

“Nàng nghỉ trước đi”

Hắn không nói lúc nào lên giường, thanh âm hơi trầm thấp, lộ ra sự cao thâm khó lường, xa lạ, giống như người vừa điên đảo phượng loan với nàng là một kẻ hoàn toàn khác.

Phu quân đang đọc sách, thê tử đã lên giường, có vẻ như không đúng lắm. Thẩm Tinh Ngữ nhất thời không biết nên làm thế nào, đứng yên tại chỗ.

Cố Tu thấy cái bóng đổ trên sách không dịch chuyển, ngẩng đầu lên, chân mày khẽ nhíu lại.

Hắn không thích kiểu được cưng chiều mà kiêu, thích loại nữ tử nghe lời ngoan thuận.

Nhìn thấy ánh mắt hơi lạnh của hắn, tim Thẩm Tinh Ngữ hơi thắt lại: “Tướng công không cần ta hầu hạ, thì ta lên giường trước”

Dù sao cũng coi như biết tiến lùi, chẳng qua còn phải dạy dỗ thêm, ánh mắt Cố Tu lại rơi vào trang sách.

Thân thể đã sớm mệt mỏi, nằm trên giường như Thẩm Tinh Ngữ không buồn ngủ chút nào, một là thể lực vừa tiêu hao nhiều, bụng hơi đói, hai là cảm giác đau rát vẫn còn đó.

Nàng muốn gọi chút đồ ăn, nhưng trong đầu lại thoáng qua cái nhìn lạnh lẽo vừa rồi của hắn… Hắn sẽ không cảm thấy mình phiền toái chứ?

Mới vừa có một chút xíu tiến triển, nàng không muốn bị mất đi, hơn nữa nàng còn chưa tìm ra đường chung giữa hai người, yên lặng nuốt lại những lời định nói.

Túc Thánh công được mọi người kính ngưỡng làm chỗ dựa đã không còn, nàng bây giờ chỉ có thể nhẫn nhịn.

Cố Tu cũng không trì hoãn quá lâu, lật hai trang sách rồi để lại, tắt nốt mấy ngọn nến. Phía giường bên ngoài Thẩm Tinh Ngữ lõm xuống, hắn chân tay dài, nằm lên một cái, chiếc giường rộng chợt trở nên chật chột.

Hắn quy củ nằm phía ngoài, đầu đặt trên gối, hai tay đặt trên bụng, khuỷu tay hướng vào phía trong thành hình tam giác, cho dù đang nằm, người hắn cũng thẳng như cây tùng.

Thẩm Tinh Ngữ nằm nghiêng trên chiếc gối sứ, giữa hai người có một khoảng trống lớn như nắm tay, giống như một cái hào vô hình.

Lông mi nàng khẽ chớp, hai ngón tay rụt rè bò đến cánh tay hắn, sau đó dừng ở mu bàn tay rồi úp xuống.

Mắt Cố Tu vẫn hơi khép như cũ, không động đậy.

Thấy không bị bài xích, trong lòng Thẩm Tinh Ngữ khẽ vui, đánh bạo nhẹ nhàng dịch người sát vào tay hắn, tựa cằm lên vai.

Ánh nến u ám, mơ hồ có chút ánh sáng phản chiếu mờ mờ hình dáng của hắn.

Giữa ánh sáng mờ ảo đó, đôi mắt thâm trầm cùng kính sợ kia nhắm lại, Thẩm Tinh Ngữ yên lặng nghiêm túc quan sát hắn, ngũ quan tuấn mỹ như được mài từ ngọc, mi mắt, sống mũi, đôi môi mỏng đều tinh xảo đẹp đẽ.

Hai mươi ba tuổi, công tử nhà người khác còn ngây ngô, hắn đã quyền cao chức trọng, lão luyện trầm ổn, nàng mơ hồ nhìn thấy một chút đường nét quyền thần, giống như nhìn thấy một ngọn núi cao lớn trầm ổn.

Đó là phu quân của nàng.

Trong lòng nàng như hoá thành viên kẹo, mềm mại ngọt ngào mà vui sướng.

Nếu nàng hiểu chuyện một chút, khôn khéo một chút, lâu dài sau này hắn sẽ yêu thương, tôn trọng nàng chứ?

Tương lai có thể có những chuyện làm người ta vui mừng, vui mừng đến không thể ngủ được, đến mức nhìn ngọn nến long phượng cũng có màu sắc đặc thù.

Một cơn gió theo cửa sổ thổi tới, ngọn nến khẽ đung đưa, nàng rón rén vòng qua cuối giường, nhón chân đi trên sàn nhà, đóng chặt cửa sổ, dùng cây kéo bạc nhỏ cắt bớt tim nến, ngọn lửa của nến long phượng lại vươn cao, dòng sáp nóng bỏng chảy xuống tạo thành tháp cao trong suốt. Nàng không để ý đến sáp nóng, dùng tay nắn bóp, tạo thành một ngôi nhà nhỏ, mỉm cười hồi lâu, ánh sáng phủ lên mặt nàng một vầng đẹp đẽ dịu dàng.

Vòng lại lần nữa, đi đến cuối giường, nàng quỳ gối bò vào phía bên trong.

Một cảm giác đau nhói từ phía dưới truyền tới, đầu óc nàng tê dại… thuốc này, bị người ta lừa gạt rồi, chưa kịp làm gì, trước mắt nàng đã tối sầm, ngã sấp xuống. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play