"Ngươi và Tạ Trường Canh cùng nhau trấn áp Ma Vực, nhưng vào thời khắc quan trọng nhất lại lùi về phía sau một bước, một bước này giống như một vực sâu vạn trượng, khiến ngươi không thể trèo lên được Kiếm Chủ lần nữa."
"Kiếm chủ thần kiếm có thể chết, nhưng không thể lùi bước!"
"Ngươi đã làm tổn thương tôn nghiêm của kiếm hồn, không còn được nó tán thành, đương nhiên, ngươi sẽ không bao giờ có thể rút ra kiếm Hồi Tuyết nữa."
“Ngươi thiên phú cực cao, vận khí cũng không tệ, nếu như an tâm tu luyện, chưa chắc không thể chứng được đại đạo, chỉ tiếc ngươi lại tham lam muốn rắn nuốt voi, một quân bài tốt lại đánh cho nát bét, vậy mà còn oán trời trách đất, cực kỳ hồ đồ, thật là buồn cười!"
"Giang Ly, ta nói cho ngươi biết, kết cục hôm nay của ngươi chính là do một tay ngươi tạo thành!”
"Ngươi cho rằng ngươi được thần kiếm công nhận là có thể một lần vất vả suốt đời nhàn nhã sao? Ngươi cho rằng chỉ dựa vào thiên phú là có thể trở thành đại năng một phương sao? Ngươi hoàn toàn sai lầm!"
"Ngươi luôn mồm nói phải trở nên mạnh mẽ, nhưng lại tìm đường tắt, cướp lấy tài nguyên, gặp được kẻ yếu thì lấy thế ép người, gặp được kẻ mạnh thì đóng vai yếu đuối, ngoan ngoãn, để đạt được mục đích của mình mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, chỉ duy nhất không dám xông vào cảnh sinh tử, thật sự rèn luyện bản thân.”
"Làm sao có thể trở nên mạnh mẽ khi chỉ một lòng cầu an? Loại hành vi này sao có thể làm Kiếm Chủ?”
"Giang Ly, đạo tâm của ngươi đã sớm không còn! Buồn cười ngươi còn ngu xuẩn, mơ giữa ban ngày muốn là Kiếm Chủ!"
Giang Ly hét lên: "Im đi, im đi! Ngươi im miệng cho ta! Ta là Kiếm Chủ Hồi Tuyết, cả đời đều sẽ như vậy!”
Ta khinh miệt liếc nhìn nàng ta một cái: "Thật buồn cười tới cực độ! Hôm nay ta sẽ cho ngươi mở mang hiểu biết một chút, thế nào là một Kiếm Chủ chân chính!"
Ta giang hai tay ra, những thanh kiếm trên sân đồng loạt kêu lên vù vù.
Kiếm Hồi Tuyết thoát khỏi bàn tay của Giang Ly, mà kiếm Lưu Phong cũng nhảy ra khỏi tay Tạ Trường Canh.
Hai thanh thần kiếm một trái một phải rơi vào trong tay của ta.
“Sao có thể…” Tạ Trường Canh nhìn chằm chằm vào bàn tay trống rỗng của mình với vẻ mặt kinh ngạc.
Không giống như Giang Ly, hắn ta đã hòa hợp với hồn kiếm mấy trăm năm, ngoài hắn ta ra, trên thế gian này không có người nào khác có thể sử dụng được kiếm Lưu Phong.
Giang Ly thần sắc kinh hãi, bất chấp vết thương đang chảy máu, cố gắng giãy dụa đứng dậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT