Đồng tử của Tạ Trường Canh co rút lại, trên khuôn mặt trắng như tuyết của hắn ta xuất hiện một tầng khí xanh.

Giang Ly đã gầy gò hốc hác đi rất nhiều, sắc mặt tiều tụy, nhưng trong tay vẫn nắm chặt thanh kiếm Hồi Tuyết mà nàng ta không thể nào rút ra được nữa, giống như nàng ta vẫn là Kiếm Chủ Hồi Tuyết được vạn người chú ý.

Nàng ta liếc nhìn Lạc Hà Tông tông môn nguy nga khí phái, trên mặt hiện lên một tia không cam tâm.

Tuy nhiên, dưới sự ép buộc của đám người kia, nàng ta chỉ có thể cúi đầu xuống, bước lên bậc thềm ngọc, chuẩn bị tiến vào tông môn tiếp nhận luận tội.

Một đạo kiếm khí bén nhọn quét vào dưới chân nàng ta, khiến cát đá bay tung, rơi xuống đất ba thước.

Tạ Trường Canh cau mày: “Đây là ý gì?”

Ta thu kiếm vào vỏ, hừ lạnh: "Một kẻ hại chết sư phụ phản bội tông môn cũng xứng bước vào Lạc Hà Tông chúng ta sao?"

"Ngươi!" Giang Ly bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy nhục nhã cùng oán hận.

Tông chủ Húc Dương Tông là người sốt ruột nhất, không thể chịu đựng được sự chậm trễ này, ông ta bước tới, chế ngự tay và cổ nàng ta, bức ép nàng ta phải quỳ xuống đất.

"Nếu ngươi không tự mình quỳ đi lên, lão phu không ngại tự mình ép ngươi quỳ lên đó! Hừ, hạng người hại chết sư phụ phản bội tông môn, bây giờ còn dám ngẩng đầu sao?”

Hai mắt Giang Ly rưng rưng nước mắt, cắn môi dưới, một dòng máu đỏ tươi chảy xuống cái cằm trắng như tuyết, nhìn vô cùng  đáng thương.

Chỉ là những người có mặt ở đây đều không phải lão đầu ngốc nghếch làm việc thật tâm kia, không có người nào bị những giọt nước mắt của nàng ta làm cho động lòng.

Đáng tiếc người duy nhất trên thế gian không cân nhắc lợi ích vướng mắc, thật tâm đối tốt với nàng ta, lại bị nàng ta tự tay hại chết.

Chỉ có thể nói, tự mình tạo nghiệt không thể sống.

Giang Ly trước ánh nhìn trừng trừng của vạn chúng, quỳ xuống, lết từng bước lên một nghìn bậc thềm ngọc mà ta tự tay trải, hai đầu gối máu thịt be bét, sắc mặt trắng bệch như tuyết, nhưng hai tay vẫn nắm chặt thanh kiếm Hồi Tuyết, các khớp ngón tay đều tái xanh.

Ta cầm kiếm Hàm Sương trong tay, cụp mắt xuống hỏi nàng ta: "Giang Ly, ngươi có biết mình sai không?"

Nàng ta đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy hận ý, giọng nói khàn khàn: "Sai? Ta làm sai chỗ nào? Nếu như các ngươi không ẩn giấu thực lực, sớm xây dựng Lạc Hà Tông giống như bây giờ, ta cần gì phải phản bội tông môn, trở thành đệ tử của Kiếm Tông! Sư phụ chết, Giang Ly ta sai một phần thì các ngươi lại sai tới chín phần.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play