Ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh sáng xanh của kiếm Bạch Đế dưới ánh mặt trời.

27

Phụ thân của ta mặc áo choàng tím, đeo đai lưng ngọc, đạp kiếm bay trên không trung, sắc mặt giận dữ lơ lửng phía trên Lạc Hà Tông.

Hoàn toàn giống như trước đây, đứng cao hơn tất cả mọi người.

Ông ta ở trên đám mây trắng ngần, y phục chỉnh tề, uy nghiêm hiển hách, ta lại đứng ở giữa những mầm lúa mì xanh tươi, ống quần xắn lên, lôi thôi lếch thếch.

Một ánh nhìn từ khoảng cách trên trời dưới đất, giống như bôn ba qua nghìn sông vạn núi, xuyên qua vùng ánh sáng bao la cuồn cuộn, ở giữa đó là vô số ân oán không giải được, những hận thù kéo dài mãi không ngừng.

Ông ta đến để ép buộc ta phải đi trấn áp Ma Vực.

"Từ nhỏ ta đã đã dạy ngươi trong lòng phải mang chúng sinh thiên hạ, bây giờ tu vi của ngươi đã tăng tiến rất nhiều, rõ ràng ngươi có năng lực phong ấn Ma Vực, nhưng ngươi lại ra sức từ chối. Ta sinh ra ngươi, nuôi ngươi lớn, ngươi lại làm ra chuyện máu lạnh vô tình, vì tư lợi, mất hết mặt mũi của tông môn như vậy sao?”

“Sao phụ thân không tự mình đi?”

Ông ta trợn trừng muốn rách cả mí mắt, tức giận sùi bọt mép: "Chỉ có thần kiếm thượng cổ mới có thể phong ấn Ma Vực. Nếu ta là kiếm chủ, còn cần tới ngươi sao?”

Chưa thể trở thành Kiếm Chủ chính là tâm bệnh cả đời này của ông ta, lúc trước ta cẩn thận từng li từng tí, thậm chí còn không dám xưng mình là Kiếm Chủ trước mặt ông ta, bây giờ ta suy nghĩ rõ ràng, sự thật chính là sự thật, không phải cứ trốn tránh thì nó sẽ không tồn tại.

Tại sao chỉ vì người khác cảm thấy chướng mắt, ta lại phải thu đi hào quang của mình?

Không thích nhìn thì nhắm mắt lại đi!

"Bây giờ Kiếm Tông đại nhân lấy thân phận gì mà ra lệnh cho ta? Là tông chủ của Kiếm Tông hay là phụ thân của ta?"

“Nếu là thân phận tông chủ, ta và Kiếm Tông đã cắt đứt quan hệ. Mặc dủ chiếu lệnh của tông chủ có thể hiệu lệnh ba nghìn đệ tử, nhưng lại không liên quan gì đến ta.”

"Nếu là lấy thân phận phụ thân, vậy thì càng buồn cười, hai trăm năm trước, ta rơi vào Ma Vực, tứ chi đứt hết, kiếm tâm gãy nát, đan điền vỡ tan, thức hải khô cạn, trong hoàn cảnh này, người bình thường đã chết đến mức không thể chết thêm, ta nói là cắt thịt cạo xương trả lại phụ mẫu cũng không quá đáng chứ?”

“Hiện tại mạng sống của ta là Lưỡng Đồ Hoa cho, nhà của ta là Triệu Thanh Song cho, có liên quan gì với ngươi? Ngươi có tư cách gì mà ra lệnh cho ta?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play