"Khi đó chúng ta đều cho rằng ngươi đã chết ở Ma Vực, kiếm chủ Võ Lam từ sau khi mất đi vị trí tông chủ cũng đã rời khỏi tông môn không biết kết cục thế nào, kiếm Hồi Tuyết chưa xuất thế, lúc ấy người duy nhất có thể đi vào bảo tháp Linh Lung cũng chỉ có Kiếm Chủ Lưu Phong Tạ Trường Canh, đáng tiếc lúc đó hắn lại bị tâm ma vây khốn, chỉ có Lưỡng Đồ Hoa mới có thể giải cứu."
"An nguy của Tạ Trường Canh có liên quan trực tiếp đến tất cả người tu hành ở Cửu Châu Lục Địa. Nếu Triệu tông chủ biết nguyên nhân, với tính tình của hắn, chắc chắn sẽ cam nguyện hy sinh nhường lại Lưỡng Đồ Hoa.”
"Lão nạp cũng rất thương tiếc cho cái chết của Triệu tông chủ, chỉ là việc đã đến nước này, chúng ta cũng không thể thay đổi gì được nữa, chỉ có thể cố gắng hết sức tìm biện pháp bù đắp. Ta đã bàn bạc với chư vị Kiếm Tông, đợi hai vị kiếm chủ Lưu Phong và Hồi Tuyết từ bên bờ Tây Hải trở về, sẽ để bọn họ tới Lạc Hà Tông thỉnh tội có được không?”
"Không được. Nếu bọn họ trăm năm không trở về, ta phải chờ trăm năm, nếu bọn họ ngàn năm không trở về, có phải ta cũng sẽ chờ một ngàn năm không?"
Vô Lượng Đại Sư gật đầu: "Nếu đã như vậy, thì thế này có được không? Bất kể lúc trước Triệu tông chủ vì lý do gì mà sáng lập Lạc Hà Tông, khi còn sống tâm nguyện của hắn cũng là chấn hưng tông môn, hai vị thí chủ Giang, Tạ chịu đại ân của Triệu tông chủ, nguyện lấy thân phận Kiếm Chủ gia nhập Lạc Hà Tông, thân kiêm hai phái, kể từ đây Kiếm Tông cùng Lạc Hà Tông thân như huynh đệ, các đại tông môn của sẽ ghi nhớ Triệu tông chủ hy sinh vì đại nghĩa, ngày sau chắc chắn sẽ quan tâm đến Lạc Hà Tông nhiều hơn."
"Trong vòng chưa tới một trăm năm nữa, Lạc Hà Tông chắc chắn sẽ quật khởi trở thành một đại tông môn ở Cửu Châu, đến lúc đó, đệ tử nhiều như mây, môn đình huy hoàng, Triệu tông chủ dưới suối vàng biết được, cũng có thể mỉm cười, Kiếm Chủ có bằng lòng không?”
"Không bằng lòng. Lạc Hà Tông có ta cùng sư đệ sư muội, trong vòng trăm năm quật khởi là chuyện đương nhiên, không cần người khác thêu hoa trên gấm. Hơn nữa, cánh cửa Lạc Hà Tông chúng ta rất cao, không thu nhận loại đồ đệ vong ân phụ nghĩa, khi sư diệt tổ.”
"Vậy thì để hai vị kiếm chủ đến núi Vô Cực tiêu diệt yêu ma trong hai mươi năm coi như trừng phạt, như vậy có đủ không?”
“Không đủ."
Võ Lương Đại Sư thở dài một tiếng: “A Di Đà Phật, rốt cuộc phải thế nào kiếm chủ mới có thể bỏ qua?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT