Ta nắm chặt kiếm trong tay: "Giang Ly, sư phụ vì cứu ngươi mà tính mạng nguy kịch, nhưng ngươi lại lấy đi thuốc cứu mạng của ông ấy đưa cho người khác, trong lòng ngươi không cảm thấy có chút áy náy nào hay sao?"
Giọng điệu Giang Ly đầy vẻ lạnh lùng: "Ông ta sẽ không cứu ta không công, ta đã hứa với ông ta sẽ chấn hưng tông môn, đợi sau này ta nắm giữ kiếm Hồi Tuyết, ta tự nhiên sẽ chiếu cố tới Lạc Hạ Tông. Chuyện ta đã hứa với ông ta, ta nhất định sẽ làm được, tại sao ta lại phải áy náy?”
“Hơn nữa, nếu như ngày đó ngươi cùng sư huynh sư tỷ có một người ở bên cạnh ông ta, ta cũng sẽ không có cơ hội lấy được Lưỡng Đồ Hoa, chỉ có thể nói tất cả đều là ý trời, ý trời phù hộ cho ta, ngươi có thể làm gì được ta?"
"Đại sư tỷ, ta khuyên ngươi suy nghĩ tỉnh táo một chút, nói đến giá trị đối với Cửu Châu, trăm nghìn Triệu Thanh Song có thể sánh được với một Tạ Trường Canh sao? Ta chỉ là đưa ra lựa chọn tốt nhất vì mọi người mà thôi."
Nàng ta liếc mắt nhìn sang, sắc mặt đầy vẻ chính nghĩa ngay thẳng.
Trong lòng ta bùng lên lửa giận, thanh kiếm gãy Hàm Sương nhanh như tia chớp phóng về phía nàng ta, ánh kiếm sắc bén bắn thẳng vào khuôn mặt nàng ta.
Phong chủ Phù Ngọc hừ lạnh một tiếng, rút thanh kiếm Lôi Đình ra khỏi vỏ, hất thanh kiếm gãy đi lệch hướng.
Một lọn tóc được chải gọn gàng bên thái dương nàng ta bị cắt đứt yếu ớt rơi xuống.
Giang Ly cắn chặt răng, cố gắng hết sức kiềm chế cơ thể đang run rẩy, trong mắt lóe lên vẻ sợ hãi.
Ta cười lạnh một tiếng: “Giá trị của ta lớn hơn ngươi, có phải ta cũng có thể tùy tiện quyết định sinh tử của ngươi không?”
Khuôn mặt Giang Ly đầy vẻ nhục nhã, nhưng khi ánh mắt rơi xuống trên thanh kiếm gãy trong tay ta, nàng ta đột nhiên cười nhạo một tiếng: “Nếu đại sư tỷ vẫn là Kiếm Chủ Hàm Sương tung hoành Cửu Châu, một hạng người vô danh như ta tất nhiên không thể nói đối kháng, chỉ là đáng tiếc kiếm Hàm Sương đã gãy, bây giờ ta mới là Kiếm chủ, nói tới giá trị, ta quan trọng hơn đại sư tỷ rất nhiều.”
Khi chúng ta đang giương cung bạt kiếm, phong chủ Tề Ngô đột nhiên cau mày, vung một đường kiếm sắc lạnh về phía cửa: "Bọn chuột nhắt phương nào?’
13
Cánh cửa trong nháy mắt sụp đổ, mảnh gỗ vụn vương vãi khắp nơi, một tiếng kêu la đau đớn vang lên.
Mọi người có mặt đều cau mày.
Là Đạo Nguyên Tử, tông chủ Ngũ Hành Tông, xưa nay thanh danh vẫn luôn không tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT