Đáng tiếc thời tiết không tốt lắm, tháng 9 chuyển mùa trở lạnh, mưa liên tục kéo dài nhiều ngày không có dấu hiệu dừng lại.
Thậm chí kèm theo sấm sét, lượng mưa càng lớn, từ sáng đến tối mưa như trút nước, thật sự khiến người ta chán ghét.
Đào Tương không muốn mạo hiểm ra ngoài trong thời tiết tệ như vậy, cô sắp xếp lại bản dịch đã hoàn thành, chỉ chờ trời quang đãng để mang đến công sứ quán nộp.
Thực tế, khi gặp phải thời tiết mưa bão như thế này, không ai muốn rời khỏi nhà ra ngoài, ngay cả những phu xe tụ tập ở góc phố cũng ít đi rất nhiều.
Ngoài đường, màn mưa dày đặc, toàn là vũng nước che kín ổ gà, người đi đường chỉ cần sơ suất một chút là sẽ bước vào bùn lầy, làm bẩn cả quần áo, thật là xui xẻo.
Thím Lưu, người phụ trách bữa ăn cho chủ nhà, càng bị ảnh hưởng nặng nề, ông bà chủ Lưu rất thích món cá tươi mới được vận chuyển từ bến tàu mỗi ngày, vì vậy thím phải dậy sớm, mang giỏ đi mua, đi đi về về đôi giày cao su đều ướt sũng, như thể vừa đi từ dưới sông lên.
Rõ ràng, vào tiết mưa thu, đồ vật ẩm ướt khó khô là một chuyện, đồng thời cũng gây ra rất nhiều phiền phức cho việc đi lại của mọi người.
Kể từ khi Đào Tương và Cố Sơn mua bếp than và nồi niêu về, dần dần không còn phụ thuộc vào thức ăn do thím Lưu nấu nữa.
Hai người tựa như mở một bếp nhỏ riêng, ba bữa một ngày cộng thêm chút đồ ăn vặt và khuya, ăn uống tự do thoải mái hơn.
Cố Sơn biết nhìn thời tiết, từ sớm đã biết mùa mưa này sẽ không ngắn, anh đã có sự chuẩn bị từ trước, tích trữ khá nhiều gạo, bột, muối và dầu, còn đặt báo hàng ngày từ quầy báo gần đó, còn mua hải sản tươi sống từ những người bán hàng quen thuộc ở bờ sông.
Do trả thêm phí vận chuyển, họ đã tận tình giao hàng đến tận nơi, không cần phải tự đi lấy, khiến những người không thể không ra ngoài mua đồ như thím Lưu và nhóm người thuê nhà khác hâm mộ không thôi.
Đối diện với cơn mưa lớn, mái hiên không có tác dụng gì, ban công của căn phòng nhỏ dần dần đầy nước mưa.
Cố Sơn đành phải tạm thời di chuyển bếp than và than củi vào nhà bếp chung, mỗi lần nấu xong món ăn, anh lại mang lên cho Đào Tương.
Anh không bao giờ chủ động bắt chuyện với người ngoài, khí chất lạnh lùng nghiêm nghị, cộng thêm khuôn mặt có phần dữ tợn, khiến những người thuê khác trong nhà trọ đều sợ hãi, không dám động vào đồ đạc của anh, sợ va phải rủi ro.
Thím Lưu cũng sợ, mặc dù hai bên đã quen biết hơn một chút, nhưng chỉ dừng lại ở việc chào hỏi khi gặp nhau, trông coi lửa linh tinh giùm nhau mà thôi.
Nhưng khi nghĩ đến việc mỗi ngày phải ra ngoài dưới cơn mưa lớn để mua cá và rau cải, thím vừa nấu món điểm tâm cho bà chủ, vừa nắm chặt tạp dề, từ từ lấy lại can đảm.
Thấy Cố Sơn bưng một bát canh tuyết nhĩ hạt sen nóng hổi sắp lên lầu, thím Lưu liền lên tiếng ngăn lại, ngập ngừng nói về việc mình muốn nhờ anh giúp đỡ.
Thím Lưu muốn lợi dụng sự thuận tiện của việc hàng ngày có người giao thức ăn cho Cố Sơn, để nhờ mang thêm ít cá về, như vậy thím sẽ không cần phải ra ngoài mỗi ngày, chỉ cần thỉnh thoảng bổ sung ít gạo và rau là được.
Bà chủ Lưu là người khôn khéo, tiền thức ăn hàng ngày đều có định mức, không bao giờ cho thêm.
Thím Lưu muốn trả tiền nhưng không đủ khả năng chi trả phí vận chuyển của người bán, chỉ có thể ngượng ngùng muốn nhờ Cố Sơn giúp đỡ, đương nhiên tiền mua cá vẫn do thím trả.
Nói cho cùng cũng không phải việc lớn, chỉ cần thêm một con cá sống vào trong danh sách mua sắm hàng ngày, Cố Sơn hơi trầm ngâm một chút rồồi cũng nhanh chóng đồng ý.
Thím Lưu thấy yêu cầu của mình được chấp nhận, lập tức trên mặt tràn ra nụ cười.
Thím cảm ơn Cố Sơn, có ý muốn dốc sức cho anh và Đào Tương, kể về chuyện gần đây nghe được rằng gia đình bà lão giặt đồ đã chuyển đến khu nhà tạm ở phía đông.
“Ôi, bà lão đó vì muốn chữa trị chân gãy cho con trai, mấy ngày nay đã dẫn theo con dâu và cháu gái không biết đã chạy bao nhiêu nhà khách hàng khóc lóc để xin tiền, kết quả cậu đoán xem thế nào?”
Chuyện liên quan đến Đào Tương, Cố Sơn không khỏi dừng lại lắng nghe thêm vài câu.
Chi nghe thím Lưu tiếp tục nói: “Ngoài việc cô Đào tốt bụng, cho bọn họ nhiều tiền như vậy, thì những người khác căn bản không cho bọn họ vào cửa!”
“Phía sau hẻm, tiền thuê cũng đắt, họ không ở nổi, hai hôm trước lặng lẽ chuyển đi vào ban đêm, cũng không cần lo lắng sẽ lại mặt dày đến hỏi cô Đào xin tiền…”
Cố Sơn hiếm khi lên tiếng, giọng nói khàn khàn hỏi: “Chuyển đi đâu rồi?”
“Nghe nói hình như là chuyển đến khu nhà tạm ở phía đông, có người đã thấy họ ở đó. Người không có tiền đều ở đó, ai mà biết được!” Càng cụ thể hơn, thím Lưu cũng không rõ.
Cố Sơn gật đầu, vì sự an toàn của Đào Tương, anh rất coi trọng những người hoặc sự việc đã từng xảy ra mâu thuẫn, ngay lập tức ghi nhớ trong lòng, chuẩn bị khi rảnh sẽ đi xác nhận lại một chút.
*
Trong căn phòng nhỏ, Đào Tương chờ một lúc lâu, cuối cùng thấy Cố Sơn bưng bát từ dưới lầu lên.
Món canh tuyết nhĩ vừa mới nấu giờ không còn nóng hổi, cầm vào tay ấm ấm, đúng là nhiệt độ thích hợp để ăn.
Cô từ ghế mây ngồi dậy nhận lấy, múc một thìa nếm thử, giọng nói có chút ngọng nghịu, mang theo chút giọng mũi: “Sao đi lâu vậy?”
“Gặp phải thím Lưu, nói chuyện với thím ấy một lúc…” Cố Sơn dịu dàng lau miệng cho cô, nơi khóe miệng dính chút canh, rồi nhắc đến việc thím Lưu nhờ anh mang cá và chuyện gia đình bà lão đã chuyển đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT