Chìa khóa đưa đi, chỉ mấy ngày sau Nhiếp Hàn Sơn đã tự mình gửi lại.
Ta bưng một chén trà ngồi ngay ngắn ở trước bàn, đẩy chìa khóa trên bàn trở lại: “Vương gia đây là có ý gì?”
“Vương phi, chuyện này là bản vương sai rồi, bản vương đã xử trí tất cả người ở phương viên rồi, về sau trong phủ vẫn phải làm phiền vương phi.”
Ta nhấp một ngụm trà không nói một lời, nhưng trong lòng tràn đầy mỉa mai.
Cái ngươi gọi là xử trí là như thế nào, mắng Liễu di nương mấy câu sao? Ha ha.
Nhưng dù sao cũng không phải là bạc của ta.
“Thiếp thân tài sơ học thiển, sợ không thể đảm đương nổi vương phủ này, cũng sợ sẽ thiếu sót với Liễu di nương, nếu như Lưu di nương bởi vì cung cấp không đủ, tổn thương thân thế, thiếp thân không thể gánh nổi trách nhiệm, mong rằng vương gia thu hồi mệnh lệnh.”
“Vương phi...” Nhiếp Hàn Sơn bất đắc dĩ: “Ta đã triệt để dọn dẹp phương viên một phen, tin rằng sau này sẽ không có chuyện như vậy lại làm phiền vương phi nữa.
Ta cười khẽ một tiếng.
Nói lời này lừa gạt ai chứ, xem ta là đồ ngốc sao?
Đó chính là tâm can bảo bối của ngươi, nàng ta muốn sao trên trời ngươi cũng phải hái xuống, nếu thực sự làm phiền ta, ngươi sẽ đứng về phía ta một giây nào sao?
Chỉ là ta đã sớm đoán được Nhiếp Hàn Sơn sẽ tới đây, ta nhìn về phía quản gia đang đứng ở một bên.
“Trước đó khi thiếp thân còn chưa vào phủ, nghe nói toàn bộ vương phủ đều do Liễu di nương trông coi, không bằng làm như thế này sẽ tốt cho cả đôi bên, tách Phương Nguyên ra khỏi vương phủ, chia một phần ba tiền bạc trong vương phủ giao cho Liễu di nương tùy ý xử lý. Thiếp thân không chăm sóc nàng ấy tốt, Triệu ma ma đau lòng chủ tử như vậy, chắc chắn sẽ chăm sóc tốt, vương gia thấy có được không?”
“Không được, chuyện này lọt ra bên ngoài, người khác sẽ chỉ trích nàng như thế nào?”
“Thiếp thân không quan tâm, hơn nữa những lời bán tán của người ngoài còn ít sao, nếu vương gia thực sự nghĩ cho thiếp thân thì xin hãy chấp thuận.” Giọng điệu của ta vô cùng lạnh lùng, ánh mắt dời đi chỗ khác, không nhìn hắn nữa.
Nhiếp Hàn Sơn im lặng không nói nên lời: “Ta biết, ta có lỗi với nàng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/song-nhu-luc-binh-yeu-nhu-gio-bao/chuong-9.html.]
“Nếu ngài thật sự cảm thấy có lỗi vậy có đồng ý làm như không?” Ta lạnh lùng hỏi lại: “Nếu lại gặp phải tình huống không đủ bạc, chẳng lẽ còn muốn ta lấy tiền ra trợ cấp sao? Chẳng lẽ Tự gia chúng ta nợ gì Trấn Bắc vương phủ sao? Ta tự cảm thấy mình đã làm hết trách nhiệm của một chính phòng phu nhân rồi.”
Chuyện này vốn đã chẳng vẻ vang gì, nói ra cũng sẽ chỉ chọc cho người ta cười nhạo.
“Bản vương đã răn dạy Liễu di nương rồi, sau này nàng ấy sẽ không xa hoa lãng phí như trước đây nữa. Về phần trợ cấp của vương phi, bản vương sẽ bù đắp lại từng cái cho vương phi.”
“Không cần, chỉ cần vương gia đồng ý với thỉnh cầu của thiếp thân là được.” Ta kiên quyết không lùi bước.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng kêu la gào thét.
Là Liễu di nương.
Bọn nha hoàn cũng sợ làm nàng ta bị thương, không thể ngăn cản quá mức, nên để nàng ta xông vào được.
Vừa bước vào cửa, nàng ta đã khóc lóc thảm thiết rồi ngã nhào xuống, quỳ sụp trên mặt đất.
“Vương gia! Vương phi! Tất cả đều là lỗi của thiếp, cầu xin vương gia, vương phi nể tình Triệu ma ma đã đi theo hầu hạ thiếp từ khi còn nhỏ mà bỏ qua cho Triệu ma ma.”
Sắc mặt Nhiếp Hàn Sơn tái mét.
Ta cười lạnh một tiếng, giơ tay lên: “Người đâu, mau đỡ Liễu di nương đứng dậy, trời đông giá rét, đừng để cơ thể lạnh cóng sẽ sinh bệnh.”
“Keo nha hoàn đi theo xuống vả miệng ba mươi cái, rốt cuộc là chăm sóc di nương thế nào vậy, sao đi ra ngoài lại không khoác áo choàng? Thế này nếu như sinh bệnh, di nương không thoải mái, vương gia cũng đau lòng.”
Liễu di nương mặc một bộ váy trắng mỏng manh, tóc xoã, thần sắc ốm yếu, mà lúc này ngoài cửa gió bấc thổi mạnh, đứng ngoài hiên một lúc sẽ lạnh cóng tới run rẩy.
Tâm tư của Liễu di nương bị ta nói vài ba câu vạch trần, nàng ta ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn ta đầy oán hận, nhưng rất nhanh đã biến mất, lại quay trở lại dáng vẻ thống khổ, quay người kéo lấy nha hoàn sắp bị lôi đi, vội vàng cầu xin tha mạng: “Đều là thiếp thân nhất thời nóng vội, lúc chạy tới đây đã quên mất, đều là lỗi của thiếp thân, cầu xin vương phi bỏ qua cho Tiểu Hoàn.”
Sắc mặt Tiểu Hoàn trắng bệch đến đáng sợ, mặt cắt không còn giọt máu.
Ta không nói gì, chỉ nhìn về phía Nhiếp Hàn Sơn.
Trong mắt Nhiếp Hàn Sơn lộ ra vẻ thất vọng, giọng điệu lạnh lùng nói: “Đỡ Lưu di nương dậy, đưa nàng trở về, đem Tiểu Hoàn xuống.”
Liễu di nương không thể tin được nhìn Nhiếp Hàn Sơn, run rẩy kêu lên: “Vương gia.”