Khi ta ngẩng đầu nhìn lên, những nam nữ gần đó đã bắt đầu mắng mỏ, người gặp xui xẻo không chỉ có ta và nàng.
Sợi chỉ đỏ tượng trưng cho nhân duyên, nhân duyên bị đứt là điềm không may
Phụ mẫu của đám hài tử rất nhanh đã chạy tới, nhìn thấy cảnh này, sắc mặt cũng đại biến, trở nên tái nhợt, bọn họ vừa xin lỗi vừa giáo huấn hài tử.
Giữa tiếng khóc lóc và xin lỗi, nàng ngẩn người, sau đó lại như không có chuyện gì xảy ra, nắm lấy cổ tay ta, nói: “Đi thôi, chúng ta đi thả đèn hoa đăng đi.”
Đèn hoa đăng thả xuống nước, mọi người xung quanh đều nhắm mắt lại cầu nguyện.
Trong lòng cảm thấy có gì đó khác thường, ta miễn cưỡng cười hỏi: “Nàng không ước nguyện gì sao?”
Nàng quay lại mỉm cười với ta, trong ánh mắt có điều gì đó sâu thẳm mà ta không thể nào hiểu nổi: “Không, ta không có ước nguyện gì cả.”
"Thật sao?"
“Thật.” Nàng giơ cổ tay lên, sợi chỉ đỏ bị đứt dường như đang nhắc nhở điều gì đó: “Cũng như sợi chỉ đỏ rất dễ đứt, mặt trăng cũng sẽ lặn về Tây.”
“Có một số việc, cuối cùng vẫn phải nhìn về phía trước.”
Trên bờ sông vẫn ồn ào, khắp nơi vang lên tiếng cười nói vui vẻ, nhưng không khí bên tai ta lại yên tĩnh, ta nhìn chằm chằm vào mắt nàng, vẻ mặt cứng đờ, giọng nói khàn khàn: “Vy Vy... ta…”
Nàng không nhìn ta nữa, quay đầu nhìn vầng trăng trên bầu trời, cắt ngang lời ta, vẻ mặt rất dịu dàng, giọng nói cũng rất nhẹ: “Vương gia ta biết tâm ý của ngươi, nhưng từ khi rời kinh thành, ta đã không còn nghĩ đến tương lai ở cùng ngài nữa. Từ khi còn nhỏ, ta đã cùng huynh trưởng đọc sách, nói một câu kiêu ngạo, nếu ta là một nam tử, tuyệt đối sẽ không thua kém hắn nửa phần.
"Chỉ vì ta là thân nữ nhi, cho nên từ lúc vừa ra đời thế giới của ta đã bị lễ pháp thế tục giữ chặt trong trạch viện, trời đất của nam nhân rộng lớn, phóng khoáng tự do, ta lại chỉ có thể đọc du ký, nhìn thấy sông núi trong sách, Cho dù trong lòng có ước muốn cũng không thể tùy tiện, ta vốn tưởng rằng kiếp này có lẽ cũng sẽ như vậy.”
“Mãi cho đến khi ta đến Bắc Tân Cương.” Nàng nhìn về phía ta, trong ánh mắt dịu dàng lại ánh lên vẻ kiên định: “Vương gia, ta thật sự rất thích nơi này, ở đây ta cảm thấy tự do, ta không muốn quay lại nơi bầu trời chật hẹp đó nữa.”
"Vy Vy, không ai ép buộc nàng quay trở lại. Ta yêu nàng, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, ta sẽ không kiềm chế nàng, nàng muốn mở học đường thì mở học đường, nàng muốn đi xem non xanh nước biếc thì đi xem non xanh nước biếc, nàng có thể làm bất cứ điều gì nàng muốn. Những ngày này ta có thể cảm nhận được nàng vẫn còn tình cảm với ta, có đúng không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/song-nhu-luc-binh-yeu-nhu-gio-bao/goc-nhin-cua-nam-chinh-10.html.]
"Đúng vậy, nhưng trong lòng vương gia thật ra cũng biết chúng ta không thể nào, đúng không? Nếu không, vì sao ròng rã suốt hai năm qua ngươi không dám tới gặp ta?”
Nàng quá sâu sắc đến mức khiến ta á khẩu không nói nên lời.
Đúng vậy, chính là bởi vì ta biết quá rõ ràng nên chỉ dám lén lút trốn ở một bên, giống như một con chuột cống không thể lộ ra ngoài ánh sáng, lặng lẽ ngắm nhìn nàng, chỉ nhìn nhiều một chút đã cảm thấy xa xỉ.
Ta cụp mắt xuống, nắm chặt hai bàn tay đang rũ xuống dưới chân, có lẽ cuối cùng vẫn không cam tâm, ta nghiến răng nghiến lợi hỏi một câu cuối cùng: “Vy Vy thật sự… không thể sao?”
Nàng cụp mắt xuống, tránh đi ánh mắt của ta.
Đôi khi im lặng cũng là một câu trả lời.
Nàng cầm đèn hoa mẫu đơn đưa tới: "Đa tạ vương gia đi cùng ta. Hôm nay Như Vy rất vui vẻ, ngàn lần mong ngươi trân trọng bản thân, Như Vy bái biệt.”
Nàng khom người hành lễ, giống như trước đây.
Đèn lồng thỏ hoà vào dòng người, lặng lẽ rời đi.
Ta siết chặt đèn hoa mẫu đơn trong lòng bàn tay, đứng giữa những nam nhân, nữ tử tràn đầy hạnh phúc xung quanh, ngẩng đầu lên ngắm nhìn ánh trăng, trái tim giống như bị khoét đi một mảng lớn, đau nhói.
Gieo nhân nào gặt quả nấy,
Cây trâm cài giấu trong n.g.ự.c cuối cùng vẫn không thể cài lên mái tóc nàng.
Trăng sáng treo cao, chiếu sáng quá khứ và hiện tại.
Trung thu năm đó, nàng quỳ gối cầu xin đừng gả đi.
Bây giờ nàng lại chỉ muốn trân trọng bản thân.
Chỉ còn một mình ta ngẩng đầu ngắm nhìn ánh trăng trăng, cả người như chịu lăng trì.