Cổ họng ta nghẹn lại, so với thái độ tự nhiên của nàng, ta nhất thời không dám nhìn thẳng vào nàng, nghiêng đầu quay đi, một lúc lâu sau, mới “Ừ” một tiếng qua loa.
Hà Nhị ở một bên lo lắng, dứt khoát trực tiếp từ phía sau đẩy ta một cái, ta lảo đảo mấy bước, đứng lại gần nàng hơn một chút.
Nàng không hề né tránh, đôi mắt trong veo, chỉ ngước nhìn ta.
Giọng nói tùy tiện của Hà Nhị từ phía sau truyền đến: “Phu nhân, chúng ta cũng vừa mới đến. Hôm qua tướng quân xong việc đã là nửa đêm, đế nước cũng không kịp uống, vội vàng chạy tới chỗ này.”
“A, là như vậy sao?”
“Chúng ta có lương khô, có ăn một chút rồi.” Ta khàn giọng giải thích, tim đập như trống, cẩn thận đưa mắt về phía sau, tham lam nhìn vào mặt nàng.
“Lương khô kia vừa cứng vừa chát, cái đó tính là ăn uống sao?” Hà Nhị oán trách một câu.
“Ở trấn Lục Hợp có một quán mì rất ngon, đã tới đây rồi, chúng ta ăn chút gì trước đã.” Nàng dời ánh mắt nhìn Hà Nhị.
Hà Nhị lộ ra nụ cười lấy lòng, chớp chớp mắt về phía ta: “Phu nhân, ta không đói, người và tướng quân cứ đi đi.”
Nàng giống như không nhìn ra Hà Nhị đang ám chỉ gì, cúi đầu mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: “Được, ngươi đã không đói bụng thì thôi đi. Ngoài ra, đừng gọi ta là phu nhân, Tự Như Vy đã chết, bây giờ ta là Tống Như Vy.”
Tống là họ của mẫu thân nàng.
Nói xong nàng lại nhìn về phía ta: “Vương gia, ngươi có thời gian không?”
Ta đã không nói nên lời.
Làm sao ta có thể nói ra một chữ “không”? Ta giơ tay ném cây roi ngựa vào tay Hà Nhị: “Có.”
Nàng gật đầu ra hiệu chào Hà Nhị, quay người trước một bước, đi về phía trước.
Ta chăm chú theo sau, bước đi của nàng không nhanh nhưng lại có cảm giác bình yên, thư thái khi bước đi giữa dòng người qua lại ồn ào.
Trong thời gian nàng khỏi kinh thành, rời xa ta, rõ ràng vẻ đẹp nội tâm của nàng đã trở nên hoàn hảo hơn.
Có lẽ là bởi vì nàng quay lưng về phía ta, giờ phút này ta có thể nhìn ngắm nàng mà không hề kiêng dè chút nào, cho dù chỉ là bóng lưng cũng khiến cho ta cảm thấy quyến luyến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/song-nhu-luc-binh-yeu-nhu-gio-bao/goc-nhin-cua-nam-chinh-5.html.]
Bàn tay của nàng ở ngay phía trước, chỉ cần đưa tay ra là có thể nắm lấy.
Ta rất muốn nắm tay nàng nhưng cuối cùng vẫn không dám, chỉ có thể đi theo ở phía sau.
Nàng tốt như vậy, sao ta có thể khinh bạc thô lỗ với nàng được?
“Vương gia, mời đi lên phía trước.”
Có lẽ bởi vì có chút khó chịu trước ánh mắt thiêu đốt của ta, nàng đột nhiên dừng bước lại một lúc, đợi ta đi đến bên cạnh, nàng mới lại cất bước.
“Được.”
Có lẽ là nổi lên tư tâm, ta muốn lại gần bên nàng thêm chút nữa.
Nàng lại lặng lẽ xê dịch bước chân, khoảng cách không xa không gần.
Chúng ta chỉ cách nhau nửa sải tay nhưng lại giống như là một vực thẳm không thể vượt qua.
Ta cay đắng, cuối cùng lại không thể làm gì khác.
Trên đường đi, nàng không nói gì, chỉ dẫn ta đến một quán mì.
Quán mì bày ở ven đường, trên bếp lò làm bằng thùng sắt đang nấu một nồi nước, nước sôi sùng sục, bên trên bàn gỗ nhỏ bên cạnh đặt muối, hành lá cắt nhỏ và các gia vị khác, những cái bàn gỗ nhỏ đã ố vàng và cũ kỹ đặt ở xung quanh.
Người bán hàng là một nam nhân trung niên, rõ ràng là rất quen biết nàng, vừa thấy nàng đã nồng nhiệt chào đón, nhưng khi ánh mắt hắn ta chạm vào ngươi ta, lại có chút do dự và dò xét.
“Cho hai tô mì bò, một tô không bỏ hành lá,” Nàng mỉm cười gọi.
“Được, Tống phu tử.” Người bán hàng lớn tiếng trả lời.
Ta không thích ăn hành, tới bây giờ nàng vẫn còn nhớ
Mì rất nhanh đã được bưng ra, nam nhân trung niên rõ ràng đối xử với nàng ưu ái hơn, trong tô của nàng cho nhiều thịt bò hơn những người khác, ngay cả ta cũng được ưu ái theo
“Cảm ơn.”
“Tống phu tử không cần khách khí. Người ăn từ từ thôi.” Người bán hàng trung niên mỉm cười, quay người đi tiếp tục bận rộn.
Có lẽ nhìn thấy ánh mắt ta mang theo chút tò mò, nàng cúi đầu giải thích một câu: “Nữ nhi của hắn ta đang đi học trong học đường của ta.”