Cuộc sống trong vương phủ bận rộn hơn gấp mấy lần so với lúc còn làm cô nương ở nhà.
Là đương gia chủ mẫu quản lý hậu viện trong phủ, đầu tiên ta phải xem xét tiền bạc tài sản trong vương phủ.
Nhiếp Hàn Sơn gia nhập quân đội từ năm mười hai tuổi, chinh chiến bên ngoài mười ba năm, được bệ hạ vô cùng sủng ái, nhận được vô số tài sản vàng bạc, cùng nhiều ruộng đất trang viên, nhưng phần lớn đều không được giữ lại, toàn bộ đều được dùng để trợ cấp cho các tướng sĩ tử trận.
Hơn nữa trong phương viên còn có một người yếu đuối tiêu tiền như nước, khi ta kiểm kê xong sổ sách trong vương phủ, nhìn sổ sách mỗi tháng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì cân bằng chi tiêu, ta rơi vào trầm tư
Nhà này người nào thích quản thì quản.
Nhất là người ở phương viên kia chi tiêu càng là quá đáng đến khoa trương.
Mỗi tháng chi tiêu cho dược thiện bồi bổ đã cao tới hơn năm trăm lượng, chi tiêu một năm của một gia đình trung lưu bình thường cũng chỉ khoảng mười lượng bạc, mà trong phương viện nha hoàn ma ma phụ trách chăm sóc nàng ta đã cao tới hai mươi người, trong đó còn chưa nói tới phòng bếp riêng chỉ chuyên phục vụ nàng ta, còn có các loại hương liệu cùng quần áo đồ trang sức, ta cũng không phải chưa từng tới nhà đại quan huân quý, xa xỉ, thật sự là xa xỉ.
Cũng nhờ toàn bộ hậu viện Trấn Bắc vương phủ chỉ có một mình nàng ta như vậy, Nhiếp Hàn Sơn cũng không thích xa xỉ, mới có thể duy trì tới bây giờ.
Hổ Phách là nha hoàn đi theo ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cũng biết làm văn viết chữ, khi nhìn thấy đống giấy tờ này cũng phải há hốc miệng, kinh ngạc thốt lên: “Nàng ta rốt cuộc là người quý giá như thế nào, một tháng lại có thể dùng nhiều tiền như vậy?”
Trương quản gia đứng trước mặt ta có vẻ rất lúng túng, nhìn ta đầy mong đợi.
Ta xoa xoa thái dương đau nhức.
Vừa rồi ta nghe quản gia kể lại, nói gần nói xa, quản gia không phải không có ý kiến đối với việc Liễu di nương xa xỉ vô độ, chỉ là lo ngại vương gia nhà mình, không dám nói nhiều mà thôi.
“Vương phi, sắp đến ngày lễ Trùng Dương rồi, cũng nên chuẩn bị lễ vật tặng cho các phủ.”
“Nhưng năm trước chuẩn bị lễ vật như thế nào, năm nay cứ chiếu theo đó mà chuẩn bị đi.” Ta xem qua sổ sách những năm qua quản gia chuẩn bị, quản lý rất rõ ràng, cũng không nghĩ phải bỏ nhiều công sức trong việc này, thuận miệng nói.
Nhưng không ngờ quản gia lộ ra vẻ khó xử.
“Sao hả?” Ta bưng tách trà lên, nhấp một ngụm.
“Phu nhân, trong phủ không có tiền.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/song-nhu-luc-binh-yeu-nhu-gio-bao/chuong-6.html.]
“Sao lại không có tiền? Ta xem sổ sách trong khố phòng không phải còn ba nghìn lượng bạc sao?”
“Tiền thu nhập từ cửa hàng và trang trại phải mấy tháng nữa mới được giao tới, ba nghìn lượng bạc này phải dự phòng cho chi phí trong phủ trong hai tháng này, nhất là bên chỗ phương viên còn chưa chắc đã đủ.
“Vậy số tiền chi tiêu tháng này đi đâu rồi?” Hổ Phách không nhịn được hỏi.
“Chuẩn bị cho lễ hỏi và lễ đại hôn đã chi tiêu không ít.”
Người quản gia nói một cách mơ hồ nhưng lại khiến ta nghe xong cũng phải bật cười.
“Thế nào? Quản gia là cảm thấy dùng quá nhiều bạc sao?”
“Không dám, lão nô không dám, chỉ là trong phủ thật sự không có tiền.” Quản gia thở dài, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ.
Ta nhíu chặt lông mày, nhưng cũng không muốn trách quản gia, trong phủ không có tiền, những gì ông ta nói đều là sự thật.
Chuyện này cũng không phải là không thể giải quyết, chỉ cần ta lấy tiền ra là được.
Từ khi ta được sinh ra, mẫu thân đã bắt đầu chuẩn bị của hồi môn cho ta, vốn đã hào phóng rồi, sau này vì thấy ta sắp gả vào vương phủ, bà ấy lại đặc biệt chuẩn bị thêm mấy phần, có thể nói là dường như chuẩn bị cho ta chi tiêu cả đời.
Nhưng muốn để ta đưa của hồi môn cho Liễu di nương, chuyện này lại có chút không có đạo lý.
Hơn nữa ta cũng không thể làm được, nhưng chuyện này là chuyện quan trọng đầu tiên ta giải quyết sau khi gả vào vương phủ, cho nên ta cũng không thể mặc kệ được.
Ta nghĩ nghĩ rồi gọi Hổ Phách vào phân phó một câu: “Đi lấy danh sách lễ vật trong lễ hỏi ra đây cho ta.”
Hổ Phách nghe vậy thấp giọng đáp lại, xoay người đi vào phòng.
Ta cầm lấy danh sách lễ vật đính hôn, xem xét kỹ lưỡng.
Được, đây đều là đồ của vương phủ xuất ra, vậy cứ dùng cho vương phủ đi, nếu dùng hết, ta cũng mặc kệ.
Đối mặt với những lời hỏi han của quản gia, ta không trả lời, tuỳ ý đuổi người ra ngoài.
Ngày hôm sau, ta sai Hổ Phách đưa ra một khoản tiền, khố phòng của vương phủ lại dồi dào.