Trên xe ngựa trở về, suốt chặng đường chúng ta chỉ im lặng.
Mấy ngày nay ta vẫn luôn tránh mặt hắn, nhưng bây giờ mọi chuyện cuối cùng đã được giải quyết xong xuôi, đã đến lúc phải ngửa bài,.
Ta sai Hổ Phách chuẩn bị cơm canh, cùng hắn an tĩnh ăn xong bữa cơm này.
“Hôm nay thời tiết đẹp, vương gia có muốn đi dạo hoa viên cùng ta một chút không?” Ta quay người, mỉm cười với hắn ở phía sau.
"Được." Nhiếp Hàn Sơn nhìn ta mỉm cười, hắn cũng nở ra nụ cười hiếm thấy.
Ta đưa tay nắm lấy bàn tay hắn, hai bàn tay đan vào nhau.
Cảnh sắc trong hoa viên rất đẹp nhưng ta và hắt rất hiếm khi tới đây.
Để che giấu đám hạ nhân phía sau, chúng ta sóng vai bên nhau trên con đường lát đá xanh.
Không ai nói gì, khung cảnh tràn ngập hoa rực rỡ đến chói mắt.
Đột nhiên, hắn phá vỡ sự yên tĩnh này: “Ta có thể để ông ấy sống sót.”
Hắn không nhắc tên, nhưng ta hiểu, chỉ là điều đó không cần thiết nữa rồi.
"Đa tạ vương gia, chỉ là... người đã làm sai thì phải trả giá. Hơn nữa, phụ thân của ta chưa chắc đã muốn sống tiếp, có thể giữ được toàn thây đã là tốt lắm rồi.” Ta lắc đầu.
“Vy Vy, nàng... hận ta sao?”
“Ta không hận ngươi, chỉ là thiếp thân có chuyện muốn thỉnh cầu vương gia.”
“Là chuyện gì vậy?”
Ta đứng vững, quay người sang bên cạnh, nghiêm túc nhìn vào mắt hắn: “Vương gia, xin người tuyên cáo với bên ngoài, thiếp thân bệnh nặng qua đời. Từ nay về sau, trên đời sẽ không có Tự Như Vy nữa,”
Hắn nắm chặt lấy tay ta, trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Nàng muốn rời đi sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/song-nhu-luc-binh-yeu-nhu-gio-bao/chuong-54.html.]
Ta cụp mắt xuống nói: “Đúng.”
"Tại sao? Chuyện nhạc phụ làm..."
Hắn chưa kịp nói hết câu, ta đã ngắt lời: “Không phải.”
Ta lắc đầu, ánh mắt nhìn hắn dịu dàng hơn: "Vương gia kỳ thật cũng biết rất rõ phải không? Giữa ta và ngươi có quá nhiều hoài nghi, thăm dò cùng tính toán."
“Mối hôn sự của chúng ta vốn chỉ là một cuộc giao dịch cân nhắc giữa lợi và hại. Cho nên ngày đại hôn đó vương gia mới có thể vứt bỏ ta lại ngay trước một đại sảnh đường đầy tân khách. Ngươi chưa chắc đã không biết Liễu di nương chỉ là lợi dụng tình thế để khoe khoang mà thôi. Chỉ là ngươi đầy cảnh giác đối với ta, sau này càng nhiều lần dùng Liễu di nương để thăm dò ta.”
"Lúc đó ta không hiểu rõ về nàng, mối hôn sự này lại quá mức kỳ là, mà thân phận của phụ thân nàng lại quá đặc biệt. Trước đây ông ấy cũng đã âm thầm lôi kéo ta. Lúc đó tình hình ở Bắc Tân Cương đang thời điểm rối ren, ta không thể không suy nghĩ nhiều.” Hắn sốt ruột giải thích.
Ta lại chỉ mỉm cười: “Vương gia, ta nói lời này cũng không phải là trách cứ ngươi, đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ, nếu ta ở vào vào vị trí của ngươi, ta cũng sẽ làm giống như người. Ngươi làm như vậy, đối với ta mà nói chưa chắc đã là không tốt, ngươi lãnh đạm với ta, ít nhất đã đổi được cho ta mấy năm được sống bình yên.”
"Nhưng mà trên thực tế, từ tình hình hiện tại xem ra vương gia thực sự không nghĩ sai,sự xuất hiện của ta vốn là có mục đích, chính là muốn lợi dụng ngươi.”
"Mặc dù là như vậy, nàng vẫn khác với bọn họ."
"Thật sao? Ta lại không cảm thấy chúng ta có gì khác biệt.” Ta dừng lại một chút: “Ta cùng ngươi.”
Đồng tử của hắn co lại.
Ta mỉm cười nói tiếp: “Ta rất cảm kích vương gia vì đã đối xử tốt với ta trong khoảng thời gian này. Đây là những ngày vui vẻ nhất trong khoảng thời gian dài cô đơn từ khi ta gả cho ngươi. Chỉ là vương gia đã đối xử tốt với ta, bên trong cũng là có tư tâm. Vương gia ngay từ đầu đã không muốn để thái tử hoặc Thập tam hoàng tử đăng cơ, ngươi nhìn như thờ ơ lạnh nhạt, nhưng lại từng bước một lợi dụng tình thế để dụ dỗ, nếu không, có lẽ Thập tam hoàng tử cũng sẽ không liều mạng đi nước cờ hiểm đó, một người thận trọng như phụ thân ta cũng sẽ không liều lĩnh lựa chọn cách làm triệt để như vậy, mà mục đích cuối cùng của ngươi chính là người đang ngồi trên hoàng vị kia.”
"Hắn đáng chết." Nhiếp Hàn Sơn bình tĩnh nói.
Ta khẽ gật đầu, nghiêm túc nói: “Đúng vậy, hắn đáng chết.”
"Nhưng trong chuyện này, ta biết rất rõ cuối cùng phụ thân ta sẽ gặp phải chuyện gì, nhưng ta vẫn phối hợp với ngươi, ta là đồng phạm."
Khi nói ra hai chữ cuối cùng, ta nhịn không được hạ giọng, lại giống như đang giễu cợt.
“Ta đã cho ông ấy rất nhiều cơ hội.” Nhiếp Hàn Sơn bình tĩnh lại, mím chặt môi.
"Ta biết, ta cũng đã từng khuyên ông ấy, chỉ có thể nói ông ấy rốt cuộc bởi vì chấp niệm trong lòng mà khổ sở cả đời.” Ta nới lỏng bàn tay đang nắm chặt của hắn, lùi về sau mấy bước, kéo xa khoảng cách với hắn.