“Đặt hai con cổ trùng vào cùng một cái hộp, không cho chúng ăn uống, người sống sót cuối cùng sẽ là người chiến thắng. Đối với Bệ hạ của chúng ta mà nói, có lẽ ai chiến thắng cũng không quan trọng, quan trọng đó là người mạnh nhất.”

Người mạnh nhất cũng là kẻ tàn nhẫn nhất.

Ta siết chặt tay, nghĩ kỹ lại, chẳng phải năm đó con đường thượng vị của bệ hạ cũng là như thế sao?

Trong bóng tối, Nhiếp Hàn Sơn dường như cũng nhận ra được tâm tình của ta, hắn nhích người tới một chút nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng ta như đang dỗ dành hài tử, chậm rãi nói: “Vy Vi, đừng sợ, có ta ở đây.”

Không phải ta sợ mà là cảm giác bất lực đang ghì chặt lấy cổ họng ta.

Gió đã nổi lên, dưới bánh xe thời đại đại đang cuồn cuộn lăn về phía trước, không ai có thể may mắn thoát khỏi.

Ba tháng sau, vào một buổi sáng bình thường không có gì lạ.

Đám đại thần do Hoàng quý phi cầm đầu bất ngờ dâng sớ vạch tội Thái tử phạm vào mười tám đại tội.

Trong đó không thiếu các tội như tham ô, chiếm đoạt đất đai, thậm chí còn có trọng tội cấu kết với người Hung Nô.

Khi chứng cứ được trình lên, bệ hạ long nhan đại nộ, nhưng trong lòng lại có chút nghi ngờ, ra lệnh giam giữ thái tử ở Trường Xuân cung, đồng thời ra lệnh cho Hình Bộ tiến hành điều tra kỹ lưỡng, Nhiếp Hàn Sơn hiệp lực. Trong lúc nhất thời, trong kinh thành gió giật mưa gào, người người cảm thấy bất an.

Phụ thân của ta là Thái tử thái phó, chịu tội dạy bảo không nghiêm, cũng bị giam vào ngục.

Nhiếp Hàn Sơn vừa phải bận rộn khắp nơi an định cho bách tinh Hung Nô quy thuận ở Bắc Tân Cương, vừa phải điều tra vụ án thái tử, cả người loay hoay chân không chạm đất, cho dù hồi phủ, sau khi ăn cơm xong cũng chỉ trò chuyện với ta vài câu rồi vừa nghiêng đầu đã ngủ mất.

Có hắn ở đây, ta không lo lắng phụ thân ở trong ngục bị hành hạ, điều ta lo lắng chính là bàn tay đen từ phía sau thò ra, mười tám tội danh kia không phải là chuyện có thể “chuẩn bị” chỉ trong một hai tháng.

Mẫu thân cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, ta ở nhà gần nửa tháng, vốn muốn đưa bà ấy vào vương phủ sống nhưng bà ấy không chịu.

“Vy Vy! Phụ thân con đã đi theo con đường này, mẫu thân là thê tử của ông ấy, đời này bất kể là tốt hay xấu, mẫu thân đều sẽ chấp nhận. Nhưng con và mẫu thân khác nhau, con nữ nhân đã xuất giá, vương gia là người tốt, hắn sẽ che chở cho con. Con nhất định không được liên luỵ vào, con hiểu không?”

Mẫu thân nắm lấy tay ta, trong đôi mắt già nua đầy vẻ lo lắng: “Vương gia không có hậu nhân, con sinh cho hắn một hài tử đi, đừng bướng bỉnh nữa, dù là nhi nữ cũng được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-nhu-luc-binh-yeu-nhu-gio-bao/chuong-42.html.]

Ta không nói nên lời, cổ họng nghẹn ngào, một lúc lâu sau, ta mới miễn cưỡng nặn ra nụ cười an ủi trên môi: “Mẫu thân không cần phải lo lắng nhiều như vậy, hôm đó vương gia hồi phủ đã nói với con, hắn đã tìm được bằng chứng chứng minh Thái tử không thông đồng với giặc, tin là rất nhânh có thể làm rõ chân tướng.”

“Thật sao?”

“Thật, tại sao con lại phải nói dối mẫu thân?”

“Vậy là tốt rồi.”

Ta mỉm cười nhìn mẫu thân thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng lại có cảm giác u ám.

Đúng là ta không hề nói dối ấy, nhưng chuyện này thật sự có thể giải quyết dễ dàng như vậy sao?

Buổi tối, Nhiếp Hàn Sơn phong trần mệt mỏi trở về, ta sai người chuẩn bị nước nóng, đích thân bưng mì nóng cho hắn, mơ hồ có thể ngửi thấy mùi m.á.u tươi trên người hắn.

Hắn cúi đầu ngửi mùi trên người mình: “Ta đi tắm rửa trước.”

Hắn vừa nói vừa định đi vào phòng tắm, vừa quay người đã bị ta nắm lấy cánh tay nói: “Vương gia, không sao đâu, một lát nữa mới có nước nóng, ngươi đói bụng không, ăn mì trước đã.”

Hắn liếc nhìn ta một cái, cuối cùng cũng không kiên trì, rõ ràng là đang rất đói, chỉ trong thời gian ngắn đã ăn hết một tô mì lớn.

“Chuyện sắp xong rồi, Hoàn Nhan đã bị cạy miệng. Mấy ngày nữa, có lẽ nhạc phụ sẽ được thả khỏi nhà giam của hình bộ. Vy Vy, nàng có thể yên tâm.”

“Những ngày này, vương gia đã vất vả rồi.”

“Không vất vả, vốn dĩ hoàn toàn không phải sự thật, điều tra ra chân tướng cũng là trả lại công đạo cho người trong sạch, chỉ là...” Nhiếp Hàn Sơn dừng một chút: “Chỉ là bệnh tình của bệ hạ...”

“Bệnh tình của bệ hạ  thế nào? Mấy ngày trước không phải nói đã chuyển biến tốt rồi sao?”

“Thái y nói, chỉ là hồi quang phản chiếu, e rằng không quá hai tháng, thân phận của ta rất nhạy cảm, chờ nhạc phụ được thả ra ngoài, có một số việc vẫn phải cần ông ấy sớm tính toán.”

Mặc dù hắn không nói rõ ràng, nhưng ta cũng đã hiểu được ý của hắn, chẳng trách đám người hoàng quý phi lại chó cùng rứt giậu như vậy, triển khai hành động vội vàng như vậy, là muốn ép Thái tử phải rơi đài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play