“Hôm nay tại sao vương gia lại nói cho ta biết chuyện riêng tư như vậy?” Ta rũ tầm mắt xuống, trong lòng mơ hồ có chút bất an.

“Vy Vy, nàng nên biết chuyện này.”

“Vậy sao bây giờ vương gia mới nói?” Ta lập tức hỏi vặn lại.

Nhiếp Hàn Sơn mỉm cười, đưa tay nắm lấy tay ta: “Bởi vì chiến trường tàn khốc, cho dù người ngoài nói ta là chiến thần vô địch, bất khả chiến bại, nhưng ta cũng sẽ bị thương, cũng có thể bỏ mạng, có lẽ chỉ là một mũi tên lạc vô tình b.ắ.n ra, hoặc có thể là một thanh đao không biết từ đâu c.h.é.m tới, ta sẽ an nghỉ ở vùng đất Bắc Tân Cương giống như tổ tiên mình.”

“Ra chiến trường không có ai có thể bảo đảm bản thân nhất đinh có thể trở về. Nàng biết chuyện này cũng chỉ là nhiều thêm chút tâm sự mà thôi.”

“Mặt khác, có lẽ vương gia cũng cảm thấy ta và Liễu di nương chia phủ như bây giờ rất thuận tiện.” Ta nói chuyện không hề khách khí chút nào.

"Đúng, ta thừa nhận." Nhiếp Hàn Sơn nghiêm túc nói, thẳng thắn trả lời.

"Hơn nữa, Vy Vy, ta chưa hề chạm vào nàng ấy."

"Hả, cái gì cơ?" Ta ngạc nhiên mở to mắt, nghe xong trong lúc nhất thời không nói nên lời.

Nhiếp Hàn Sơn nhìn thế nào cũng là nam nhân bình thường, chẳng lẽ thân thể có dị dạng sao?

Có lẽ vì ánh mắt của ta quá mức kỳ quái, hắn không nhịn được phải mở miệng phản bác: “Nàng đang nghĩ lung tung cái gì vậy?”

“Nạp nàng ấy làm thiếp vốn là hành động bất đắc dĩ, chăm sóc nàng ấy là tâm nguyện cuối cùng của Trương gia. Hơn nữa lúc trước ta không có ý định thành thân.”

“Nói ta vô tình cũng được, ích kỷ cũng được, tử đệ mấy đời Nhiếp gia đều đã chôn xương ở Bắc Tân Cương, chỉ còn lại mình ta đối diện với thảo nguyên mênh mông. Ta không muốn tương lai nhỉ tử của mình lại tiếp tục gánh vác số mệnh phải bình định người Hung Nô, suốt ngày sống trong nơm nớp lo sợ, mệt mỏi không thể chịu nổi, nếu đời ta may mắn kết thúc chiến sự thì đương nhiên rất tốt, còn  nếu ta bỏ mình, vận mệnh Nhiếp gia cũng sẽ kết thúc tại đây.” Nhiếp Hàn Sơn nhẹ nhàng nói, ngón tay chai sạn cẩn thận vuốt ve bàn tay ta.

Ta dừng lại một chút: “Nếu vương gia đã không có ý định thành thân, tại sao khi Thái hậu chỉ hôn lại không từ chối?”

“Ta không thể từ chối.”

“Tại sao?” Ta không nhịn được hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-nhu-luc-binh-yeu-nhu-gio-bao/chuong-37.html.]

"Bởi vì ta cần sự ủng hộ của nàng để bình định người Hung Nô." Nhiếp Hàn Sơn cúi đầu nhìn ta nói: "Bệ hạ kỳ thực không muốn nhìn thấy Trấn Bắc quân ngày càng lớn mạnh. Đối với ông ta mà nói, người Hung Nô tồn tại chính là sự kiềm chế Trấn Bắc quân.”

Công cao áp chủ từ xưa đến nay luôn là sự uy h.i.ế.p đối với hoàng quyền.

Hắn nói đến đây là đủ rồi, nếu tiếp tục nói ra sẽ quá nhạy cảm.

Ta bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm tấm màn tơ trên giường, chậm rãi tiêu hóa tin tức, Nhiếp Hàn Sơn cũng không vội, lặng lẽ ở bên cạnh ta.

Mãi cho đến khi Hổ Phách  ở ngoài cửa hỏi có dọn cơm lên chưa.

Ta đáp một tiếng, chống người ngồi dậy, trước khi xuống giường đột nhiên hỏi một câu: “Vậy Liễu di nương đó, bây giờ vương gia có dự định gì?”

“Những năm nay nàng ấy đã kiếm được không ít bạc.Trong hai năm nữa, chờ tình hình ở kinh thành lắng xuống, ta sẽ chọn cho nàng ấy một gia đình tốt ở Bắc Tân Cương, để nàng ấy có thể sống an nhàn vui vẻ cả đời.” Nhiếp Hàn Sơn đưa tay đỡ ta, bán tay to lớn cứ vậy nắm chặt lấy tay ta.

“Vy Vy, trước kia là ta có lỗi với nàng, nhưng chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian.”

Trong lòng ta hiểu rõ ý tứ của hắn, nhưng lại không muốn trả lời, chỉ cúi đầu mỉm cười.

Dùng bữa xong, Nhiếp Hàn Sơn ngủ lại chính viện.

Hổ Phách nhân cơ hội giúp ta tắm rửa, cẩn thận hỏi: “Tiểu thư, chuyện gì vậy?”

Ta lắc đầu nói: “Phái người truyền tin về nhà, ngày mai ta sẽ trở về một chuyến.”

“Vâng.”

Ban đêm, ta có thể cảm giác được chuyển động của hắn, nhưng cuối cùng hắn vẫn giữ lời hứa với ta, hắn sẽ kiềm chế cho đến khi ta đồng ý.

Chỉ là rốt cuộc ta vẫn không thể ngủ yên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play